Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 857.2: Ai vô sỉ hơn?

.Hàn Nghệ vừa thấy Nguyên Ưng, tức giận đến mức hai mắt bốc hỏa, đứng dậy, chợt cảm thấy dưới háng lành lạnh, lập tức lại ngôi xôm xuông, hai tay ôm ngực, thầm nghĩ, mẹ nó! Người này giá trị vũ lực dũng mãnh kinh người, ta lẻ loi một mình, đặc biệt lại không tiện. Nếu lúc này đây lại đi tìm tên đó gây phiền toái, chẳng phải là cho ông ta cơ hội để tra tấn ta, nhất định phải nhịn. Ngược lại nói: - Ngươi vào bằng cách nào?
.Nguyên Ưng hất đầu, ngạo nghễ nói: - Thiên nam địa bắc, chưa có nơi nào mà Nguyên Ưng ta chưa đi qua.
.Hàn Nghệ nghe ông ta nói như vậy, lập tức hừ nói: - Vậy chính là trèo tường vào.
.Trên mặt Nguyên Ưng hiện lên một chút xấu hổ, nói: - Việc bỉ ổi này ta mới không thèm làm, là ta nhảy vào.
.Hàn Nghệ sửng sốt, hiếu kỳ nói: - Vậy có gì khác nhau?
.Nguyên Ưng vội la lên:
.- Một cái là nhảy vào, một cái là trèo vào, sao lại không khác nhau. Nhìn vào việc ngươi cũng không có đọc sách, ta không thèm tính toán với ngươi.
.Cũng đúng! Khác nhau chính là một cái là ngươi, một cái là ta. Hàn Nghệ buộc mình phải kiềm chế cơn giận với Nguyên Ưng. Nghĩ thầm rằng, ta hiện tại hành động bất tiện, đây cũng không phải là nơi đàm phán tốt, nói: - Nguyên bảo chủ, ta đang tắm, có chuyện gì chờ ta tắm xong rồi nói tiếp.
.Nguyên Ưng lập tức nói:
.- Ngươi là có tật giật mình.
.Hàn Nghệ cũng nhịn không được nữa, nói: - Ta có tật giật mình, vậy ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy.
.Nguyên Ưng Trát trừng mắt nhìn, nói: - Ta đi tìm hồng nhan tri kỷ.
.- Hồng nhan tri kỷ.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói:
.- Nguyên bảo chủ thật là người bận rộn, ngày cả trà của ta và Mẫu Đơn cũng không kịp uống.
.Nguyên Ưng ngẫm nghĩ một chút, quả thật vô cùng tiếc nuối, liếc xéo mắt, mang theo một tia đố kỵ, nói: - Vậy vậy chén trà đó cho ai uống?
.- Ai cũng không uống.
.Hàn Nghệ thản nhiên nói: - Ta cùng Mẫu Đơn đốt cho ngươi ba nén hương.
.- Phì!
.Nguyên Ưng cả giận nói: - Ngươi là đang nguyền rủa ta chết sao!
.Hàn Nghệ nói: - Đây chính là do tiểu muội của ngươi đề nghị đấy, ta chẳng qua chỉ là phụ xướng phu tùy thôi.
.- Nói bậy! Tiểu muội ta sẽ không đối với ta như vậy. Nguyên Ưng phẫn nộ nói.
.Hàn Nghệ a một tiếng, nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ kêu tiểu muội, ta cũng thay ngươi cảm thấy mặt đỏ.
.Nguyên Ưng nói: - Ta vì sao phải hổ thẹn, ta đối với tiểu muội ta tốt như vậy.
.Hàn Nghệ oa một tiếng nói: - Nguyên bảo chủ, luận da mặt dầy, vãn bối bái phục. Hừ, ngươiđã làm gì, trong lòng ngươi tự hiểu rõ.
.Nguyên Ưng cãi:
.- Ta đã làm cái gì, ngươi lấy chứng cớ ra đi.
.Biết ngay là cái tên gia hỏa ngươi sẽ không thừa nhận. Hàn Nghệ cũng biết tạm thời hắn cũng không có cách nào, khẽ thở hắt ra, nói: - Bất kể như thế nào, ta vẫn cần nói cảm ngươi một câu. Nếu ngươi không hạ xuân dược, chỉ sợ ta sẽ hối hận cả đời.
.- Ngươi biếtlà ý gì vậy, xuân dược gì, ngươi rốt cuộc đang nói gì thế? Ta một chút cũng nghe không hiểu. Nguyên Ưng âm thầm cả kinh, nguy hiển thật. Thiếu chút nữa là đã nói cho tiểu tử này.
.Fuck! Thế này mà cũng không mắc mưu! Nhưng mà thôi, ta phải khiến ông ta buông cảnh giác đã, nếu như vậy, ngày khác ta mới có thể hung hăng chỉnh ông ta một chút, tóm lại, thù này không báo, Hàn Nghệ ta liền rời khỏi Thiên môn, quy y cửa Phật. Hàn Nghệ nhún vai nói: - Trong lòng ngươi hiểu được là được rồi.
.- Ta hiểu cái gì.
.Nguyên Ưng hừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: - Đúng rồi! Tiểu tử ngươi đừng vội trả đũa, ta hôm nay là tới khởi binh hỏi tội đấy, nếu như ngươi không cho ta một đáp án vừa lòng, ta sẽ khiến cho ngươi thân thể trần truồng đi ra ngoài.
.Trong lòng Hàn Nghệ khẽ rùng mình, việc này thật quá kinh khủng, đây chính là nhà cha vợ ta, ngoài miệng lại nói: - Lời này của ngươi là thế nào thế?
.Nguyên Ưng mặt âm trầm nói: - Ngươi còn muốn giấu ta, hiện tại mọi người đều biết rằng thê tử của ngươi chính là Tiểu Vô Y.
.Hoá ra hắn là vì chuyện này mà đến. Trong lòng Hàn Nghệ thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói: - Việc này ta quả thật có che giấu ngươi, đối với việc này ta nói xin lỗi ngươi. Nhưng trước đó ta cũng không nói qua với bất cứ kẻ nào. Nguyên bảo chủ, ngươi thông minh như vậy, nên biết vì sao ta giấu diếm không nói, hơn nữa ta trước tiên đã giải thích qua với Mẫu Đơn.
.Nguyên Ưng cả giận, nói: - Một khi đã như vậy, ngươi vì sao còn muốn cưới tiểu muội của ta?
.Hàn Nghệ thiếu chút nữa phun máu, nói: - Fuck! Nguyên bảo chủ, việc này hình như là ngươi một tay thúc đẩy đấy, hơn nữa ngươi cũng biết là ta là có thê tử rồi, ta đây cũng không có giấu diếm ngươi.
.- Ta!
.Nguyên Ưng có chút líu lưỡi, nói: - Nhưng ta không biết rằng thê tử của ngươi là tiểu Vô Y, hơn nữa, tiểu Vô Y lại giúp đỡ ta thúc đẩy ngươi và tiểu muội. Với tính cách của tiểu Vô Y, nàng nhất quyết sẽ không làm như vậy. Các ngươi nhất định có mưu đồ gây rối.
.Suy cho cùng thì ông ta chỉnh người cũng chỉnh nhiều rồi, cũng dưỡng thành tâm tính bán tín bán nghi, mấu chốt vẫn là Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y hai người đều vô cùng giảo hoạt, làm cho ông ta cũng có chút sợ hãi. Ông ta vốn không muốn tới, nhưng nếu không tới hỏi một chút, thì ông ta muốn ngủ cũng không ngủ được. Tuy nhiên ông ta cũng rất rất cẩn thận, dùng vũ lực, Hàn Nghệ chính là một con gà, nhưng ông ta vẫn chọn thời điểm yếu ớt nhất của Hàn Nghệ.
.Ta tính toán muội ngươi ấy, ách, sự thực thì ta chính là tính toán muội của ông ta mà. Hàn Nghệ thầm nghĩ, tên gia hỏa này chỉnh người, cảnh giác hơn so với người khác. Huống hồ còn là ta và Vô Y, nếu ta nói không có âm mưu, tất nhiên ông ta sẽ không tin tưởng. Thở dài: - Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng vô phương thẳng thắn với ngươi, Vô Y đương nhiên không nguyện ý, nhưng nàng cũng hiểu được ta cùng với Nguyên gia liên hợp, đối với ta mà nói có điểm rất tốt. Bởi vậy khi nàng hợp tác với ngươi, thật ra là đang giữa do dự, nàng là muốn ngăn cản ngươi tới. Mãi cho đến sau này, Mẫu Đơn đề xuất kế hoạch liên hôn giả, ba người chúng ta đều cảm thấy không tệ, lúc này mới đồng ý. Nhưng ngoài dự đoán, có kẻ hạ độc trong rượu, làm cho chuyện này diễn ra là giả lại thành thật.
.Nguyên Ưng nhíu nhíu mày, suy tư nửa ngày, không có sơ sót nào, hợp tình hợp lý, mới nói: - Thật sao?
.- Ngươi còn không biết xấu hổ mà đi nghi ngờ, chuyện tới bây giờ, ta vẫn luôn là bị động. Nếu không phải ngươi ở giữa giả thần giả quỷ, sao có thể có chuyện như ngày hôm nay? Chứ không phải Vô Y để ngươi kê đơn? Hàn Nghệ giận không kiềm được nói.
.Nguyên Ưng kền trừng mắt nhìn, nói: - Cái gì cái gì kê đơn, ta không biết ngươi đang nói cái gì.
.Hàn Nghệ càng nói cơn tức càng lớn, nói: - Vậy ta đây liền nói điều ngươi đã biết rồi, ngươi biết hay không hiện tại hai bên ta con mẹ nó đều không phải là người. Bên kia vô tình gạo nấu thành cơm với tiểu muội ngươi, là ta không có đường lui. Bên này tiểu muội ngươi và Vô Y đều vô cùng để ý, ta hiện tại cũng sắp bị các nàng hành đến chết rồi. Ngươi tới cũng vừa đúng lúc, việc này cũng có quan hệ với ngươi, ngươi nói xem nên làm như nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận