Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1321.2: Tình cảnh xấu hổ

.- Hàn Thị lang đây là lấy ân báo oán, giúp người làm niềm vui, thật khiến lão hủ sinh lòng kính nể a!
.Muốn làm tuyên truyền, muốn lừa dối, Đỗ Chính Luân chẳng qua chỉ là cấp nhập môn thôi, mà Hàn Nghệ lại là cấp đại sư đấy nhé, Hàn Nghệ vừa ra tay đã dẹp tancơn gió nhỏ này của Đỗ Chính Luân làm ra này, đến một hơi nước cũng không bốc lên. Đỗ Chính Luân cũng biết Hàn Nghệ đây là quay sang giúp Lý Nghĩa Phủ, điều này làm ông ta rất khó chịu, ngươi không tới giúp ta thì thôi, ngươi còn giúp Lý Nghĩa Phủ, thời điểm lúc trước ngươi tranh giành với Lý Nghĩa Phủ, ta đã giúp ngươi đấy nhé!
.Tuy rằng cảm tình không sâu, nhưng vẫn có một chút ăn ý!
.Hàn Nghệ cũng không muốn huyên náo quá lớn với Đỗ Chính Luân, hơn nữa còn là vì Lý Nghĩa Phủ mà đắc tội với Đỗ Chính Luân, thật hết nói nổi, cười khổ một tiếng: - Đỗ Trung thư đây là đang chế nhạo vãn bối rồi, kỳ thực hiện trong lòng vãn bối còn khổ hơn bất kỳ ai, đáng tiếc vãn bối cũng không còn cách nào, nếu có thể, ta thậm chí nguyện ý quyên cho ông mười kỳ Đại Đường nhật báo.
.Ngụ ý, nếu hoàn toàn do ta làm chủ, ta nhất định giúp ông bôi Lý Nghĩa Phủ thành than đen.
.Đỗ Chính Luân đương nhiên cũng biết, giữa Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ còn có một hoàng hậu, trong lòng cũng đang cân nhắc, hiện giờ đã trở mặt với Lý Nghĩa Phủ rồi, nếu lại trở mặt với Hàn Nghệ, cũng không có lợi, lại nói thêm, Hàn Nghệ đã biểu đạt ra vô cùng rõ ràng, tuy rằng cơ thể của ta đã phụng hiến cho hoàng hậu, nhưng nội tâm của ta vẫn đứng về phía ông. Thở dài nói: - Hàn Thị lang, vừa rồi lão phu nói chuyện có điều mạo phạm, ngươi cũng hãy lượng thứ.
.Hàn Nghệ vội nói: - Không dám, không dám, là Hàn Nghệ có lỗi với Đỗ Trung thư trước, chỉ hy vọng Đỗ Trung thư có thể thông cảm chút ít.
.Cuộc giao lưu cực kỳ ngắn gọn này ngược lại còn khiến Đỗ Chính Luân và Hàn Nghệ loại trừ tai họa ngầm hiểu lầm, song phương đều biết rằng, không có ý đối địch.
.Tuy nhiên sự tình biến đổi liên tục, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã có chút ngồi không yên, lúc trước chúng ta đã thương lượng mượn đao giết người, chúng ta không ném đá xuống giếng cũng đã đủ nhân từ rồi, Hàn Nghệ ngươi còn phá đám, lập tức hẹn gặp Hàn Nghệ.
.- Ý của ngươi là, hoàng đích thân mở miệng cầu ngươi giúp đỡ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhíu mày.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nếu không như thế, chủ ý này cũng là hoàng hậu nghĩ ra, mới đầu ta cũng muốn cự tuyệt, nhưng hoàng hậu lại lôi chuyện ngày trước nội tử ẩu đả với Lý Nghĩa Phủ, ta thật sự là không còn cách nào mới ra tay. Nói tới đây, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: - Đỗ Chính Luân chỉ là muốn mượn dư luận tạo áp lực cho Đại Lý Tự, thực sự có thể ảnh hưởng đến vụ án này, vẫn là nằm ở việc điều tra của Lưu Nhân Quỹ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, đột nhiên nói: - Nếu đã như vậy, hoàng hậu không bảo ngươi giúp đề xuất chủ ý sao?
.Hàn Nghệ mở hai mắt: - Không hề có. Nói xong, hắn cũng nói thầm: - Hiện giờ nghĩ lại cũng kỳ, nếu hoàng hậu đã mở lời, vậy chứng minh hoàng hậu muốn toàn lực bảo vệ Lý Nghĩa Phủ, nếu đã như vậy, sao không hỏi ta thêm một câu, trừ phi!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Trừ phi ả ta đã có dự liệu trong lòng.
.Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Nếu hoàng hậu đã có dự liệu trước, vì sao không hề có động tĩnh gì.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi còn nhớ, lúc trước vì sao cuối cùng chúng ta quyết định mượn đao giết người?
.Hàn Nghệ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Hoàng hậu là đang đợi Thái úy ông ra tay, chỉ cần Thái úy ra tay, vậy bệ hạ vì giữ gìn kết quả phế Vương lập Võ mang đến, nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ Lý Nghĩa Phủ, như vậy thì ngược lại Lý Nghĩa Phủ đã an toàn rồi.
.- E là chưa dừng ở đó!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Lúc trước lão phu nghe xong đề nghị của ngươi, đã nói chuyện công bằng với bệ hạ một đêm, hơn nữa còn trả quyền lực cho bệ hạ, như thế mới khiến bệ hạ tạm thời tiêu trừ nghi ngờ đối với lão phu. Nhưng lúc này nếu lão phu ra tay, nhất định sẽ lại khiến bệ hạ nghi ngờ lão phu, đến lúc đó hoàng hậu ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, chỉ sợ sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu. Ả nữ nhân này thật đúng là không đơn giản, đối mặt với nguy cơ như thế mà vẫn có thể suy nghĩ lâu dài như vậy, lại muốn mượn việc này để đối phó với lão phu. Nhưng cũng nhờ vậy mà thấy được, hoàng hậu đối với lão phu, vẫn là không trừ không được.
.Hàn Nghệ cũng không khỏi runsợ một trận, nói: - Nếu đã như vậy, chúng ta càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Sau khi án này nổ ra, lão phu đã có chỗ băn khoăn, lần trước Trung Thư Thị lang Lý Hữu Ích hy vọng Trương Duệ Sách có thể ở lại Đại Lý Tự trợ giúp cho Lưu Nhân Quỹ, lão phu đã bảo y xin nghỉ ốm, quyết không thể cuốn vào trong vòng xoáy này.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng theo hiểu biết của ta về hoàng hậu, nàng ta cũng không phải kiểu người ký thác hy vọng lên người kẻ khác, ta nghĩ dù Thái úy ông không ra tay, nàng ta vẫn có cách để cứu Lý Nghĩa Phủ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài, nói: - Đáng tiếc bệ hạ chẳng những không tín nhiệm lão phu, mà còn hết sức kiêng kỵ lão phu, cho nên dù như thế nào, chỉ cần lão phu ra tay, nhất định bệ hạ sẽ đứng về phía hoàng hậu.
.Lão không phải là đang giựt giây làm rạn nứt giữa ta và hoàng hậu chứ! Hàn Nghệ không khỏi rùng mình trong lòng.
.Tình cảnh hiện tại của Trưởng Tôn Vô Kỵ rất lúng túng, mắt thấy cơ hội tốt đang ở ngay trước mắt, nếu ở thời kỳ Trinh Quán, ít nhất cũng phải giáng chức Lý Nghĩa Phủ một hai năm, nhưng vì trước đây lão làm quá quyết liệt, để lại di chứng cho hoàng đế, chỉ cần lão ra tay, Lý Trị nhất định sẽ kiên định bảo vệ Lý Nghĩa Phủ, mặc cho Lý Nghĩa Phủ khốn kiếp ra sao, cũng không uy hiếp được hoàng quyền của y, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ ngươi có thể a! Mà mục đích Trưởng Tôn Vô Kỵ bồi dưỡng Hàn Nghệ, chính là để Hàn Nghệ đại diện tập đoàn Quan Lũng đấu tranh với bọn Lý Nghĩa Phủ, nếu như vậy, Lý Trị cũng sẽ không có lo ngại này.
.Nhưng Hàn Nghệ đương nhiên không muốn đứng về một bên nhanh như vậy, hiện tại thế cục của hắn rất tốt, trong lòng lại mắng tổ tông mười tám đời của Lý Nghĩa Phủ ra mấy lần, dò hỏi: - Nhưng ta cho rằng, vẫn còn cơ hội, chỉ cần Thái úy ông không ra tay, bệ hạ cũng sẽ không suy tính đến tầng quan hệ này của Thái úy, trong lòng bệ hạ thì Lý Nghĩa Phủ cũng không phải là vô giá, cứ xem Đỗ Chính Luân, Lưu Nhân Quỹ còn có bao nhiêu năng lực đã.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nhưng cũng không biểu lộ ra điều gì.
.Hàn Nghệ cũng không biết rằng trong lòng lão hồ ly này đang tính toán điều gì, nhưng hắn biết rằng ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến, bởi vì nhìn từ trạng thái của Võ Mị Nương, nàng ta không có ý định buông tha Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện giờ cũng khá rõ ràng, vậy thì tự nhiên không thể cứ ngồi chờ chết, thật sự đến một lúc nào đó, hắn không thể không đứng về bên nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận