Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 513: Phân biệt người Hoa và rợ.

.- Ha ha! Cháu ngoan, không làm mất mặt gia gia ngươi, tuy nhiên lão phu lúc còn trẻ, so với ngươi còn có thể chạy nhanh hơn. Uất Trì Kính Đức đến bên cạnh Uất Trì Tu Tịch, choàng tay khoác vai cháu, dương dương đắc ý nói
.Thật ra lúc nãy Uất Trì Tu Tịch y sở dĩ có thể chạy về thứ ba, chủ yếu là do những học viên kia xuất thân là đệ tử binh lính, nhìn thấy Uất Trì Kính Đức ở trong này, không dám xằng bậy, dù sao ai cũng biết vị này là lão tướng quân nhưng cực ưa sĩ diện.
.Uất Trì Tu Tịch căn bản không rảnh đáp lời Uất Trì Kính Đức, còn đang ăn như hổ đói, chỉ là à ờ vài tiếng cho qua chuyện.
.Uất Trì Kính Đức hừ một tiếng: - Tiểu tử ngươi ở nhà thịt cá cũng không thấy ngươi ăn ngon như vậy, bánh màn thầu rau muối này lại được ngươi ăn thành sơn hào hải vị rồi, lão phu cũng đi kiếm ăn xem sao.
.Uất Trì Tu Tịch cũng chỉ gật đầu qua loa cho xong.
.Lát sau, Uất Trì Kính Đức thật là đã bưng một ít bánh màn thầu rau muối đi tới, ngồi bên cạnh Uất Trì Tu Tịch.
.Uất Trì Tu Tịch vừa thấy, lập tức sắc mặt tái nhợt: - Gia gia, người làm như vậy làm gì?
.Uất Trì Kính Đức nói: - Tiểu tử ngươi ăn ngon như vậy, ta cũng thấy đói bụng rồi.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Gia gia, đem về nhà ăn thì được rồi, sao phải ăn ở đây ạ.
.Uất Trì Kính Đức hai mắt trừng nói: - Lão phu ta ở đâu ăn, ngươi không phải quản.
.Uất Trì Tu Tịch quắt bĩu môi nói: - Gia gia, người ăn thì tốt rồi ạ, nhưng đừng lãng phí nha, cẩn thận một chút a!
.BA!
.Uất Trì Kính Đức tức giận nổi trận lôi đình, chính là một cái đánh vào đầu Uất Trì Tu Tịch, nói: - Tiểu tử ngươi là muốn tạo phản sao, còn bắt đầu quản cả gia gia rồi hả.
.Uất Trì Tu Tịch che đầu nói:
.- Gia gia, người nếu như chưa ăn xong, đợi tí nữa nhà ăn sẽ cho người mang đi đấy, để lại cho chúng ta ăn bữa cơm sau, mà ngay cả rơi trên mặt đất bọn họ đều sẽ nhặt lên, cháu cũng không để ý gì, nhưng có người khác sẽ trách cháu đấy.
.Uất Trì Kính Đức nói: - Lão phu không tin, Hàn Nghệ hắn ta dám làm như thế.
.Liễu Hàm Ngọc bên cạnh nhỏ giọng nói: - Uất Trì gia gia, Hàn Nghệ đương nhiên không dám như vậy đối với Uất Trì gia gia. Nhưng hắn làm hay không, chúng ta cũng không biết được ạ.
.Tiêu Hiểu cũng nói: - Uất Trì gia gia, hay là ông về nhà ăn thì được rồi.
.Uất Trì Kính Đức chỉ bon họ nói: - Đồ vô dụng các ngươi, thật sự là mất mặt xấu hổ. Lão phu lại càng muốn ăn ở đây.
.Nói xong ông ta cầm lấy bánh màn thầu, dùng một luồng khí thế thiếu niên của một lão phu há miệng to ăn, khắp nơi đều là bánh màn thầu rơi vãi.
.Liễu Hàm Ngọc, Tiêu Hiểu bọn họ nhìn thấy đều sắp phát điên lên, từ lần đầu tiên về sau, ai còn dám như cách ăn vậy nữa, người đó sẽ bị đánh chết đấy, nhưng đối phương là Uất Trì Kính Đức, ai dám nói nhiều nửa câu, đều là khóc thầm trong lòng!
.Đám người Tiêu Hiểu bắt đầu nhìn phía Uất Trì Tu Tịch, ánh mắt kia tựa như đang nói, đây là ông của ngươi, ngươi có trách nhiệm làm biến mất đám cặn bã kia.
.Uất Trì Tu Tịch mới không thèm nhìn tới bọn họ, có khổ thì mọi người cùng chịu a.
.Bên kia đám người Lý Trị cũng bắt đầu ăn.
.Chử Toại Lương đột nhiên hỏi: - Hàn Nghệ, ngươi bình thường cũng là theo chân ăn giống bọn họ đấy sao?
.Hàn Nghệ nuốt vào một ngụm bánh, chi tiết nói: - Hạ quan bình thường so với bọn họ ăn ngon một chút. Bình thường cũng đều có cá có thịt, hơn nữa chúng ta còn được ngồi gian phòng, chỉ có điều hôm nay không có chuẩn bị dư thừa thịt cá, số lượng có hạn, hạ quan cũng không dám khiến bệ hạ ăn bánh màn thầu mà chúng ta ăn thịt, cho nên tạm ăn một bữa vậy.
.- Khụ khụ khụ!
.Trình Xử Lượng lúc này ho lên, y liền buồn bực, hôm nay Hàn Nghệ thành thật như vậy.
.Hơn nữa y cũng chưa từng thấy người nào thành thật như vậy.
.Lý Trị nghe được đều ha hả mỉm cười, nói: - Ngươi thật ra lại khá thành thật đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, đám người Hàn Viện cũng đều lắc đầu cười.
.Chử Toại Lương đều ngơ ra. Ông ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, lại không nghĩ đến Hàn Nghệ từ đầu chí cuối nói cho ông ta biết rồi. Lại rất chăm chú hỏi: - Ngươi cho rằng làm như vậy thích hợp sao? Người làm quan, không phải phải làm gương tốt à.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hạ quan vẫn chưa cảm thấy có điều gì không ổn, Hữu Phó Xạ thân là Tể tướng. Cũng không có khả năng ăn giống nông phu ăn, điều này rất thực tế, bọn họ là tới nhận sự huấn luyện đấy, cũng không phải là đến hưởng thụ, mà hạ quan là đến làm việc đấy, hạ quan ăn đều phải dùng hai tay của hạ quan để làm việc. Đây là hai sự tình tính chất hoàn toàn khác nhau, nếu ta ăn giống bọn họ, vậy có vẻ có chút dối trá rồi. Đơn giản mà nói, bọn họ là dùng của cải đổi lấy tri thức và tiền đồ, mà hạ quan là dùng tri thức đổi lấy của cải và tiền đồ, ra trại huấn luyện này mọi người đều có công việc khác nhau, hạ quan cũng không cần bọn họ cảm kích hạ quan cái gì cả, bởi vì đây là chức trách của hạ quan, cho nên hạ quan ăn cái gì cùng với bọn họ ăn cái gì, hoàn toàn thành vấn đề gì cả, hạ quan ăn cũng là yên tâm thoải mái.
.Một lời nói rất thực tế.
.Nhưng chính là những lời nói thật như thế khiến Chử Toại Lương á khẩu không trả lời được, ngươi làm Tể tướng, thiên hạ dân chúng đều xem ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ngươi vì cái lông gì mà lại không ăn giống như nông phu, ha hả cười nói:
.- Được rồi, việc này coi như ngươi có lý. Lão phu hỏi lại ngươi, nghe nói ngươi còn từng làm nhục thánh nhân, không biết có thể có việc này?
.Lời này vừa nói ra, đại thần xung quanh toàn bộ giật mình tỉnh lại, đúng rồi, việc này làm sao lại quên mất nhỉ.
.Hoá ra mới vừa rồi bọn họ bị Hàn Nghệ một phen châm chọc, đầu đều bị chập hết rồi, thế cho nên chứng cứ phạm tội trọng yếu như vậy đều quên hết. Nhao nhao cả lên, xoa tay, lần này phải lấy lại mặt mũi.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói:
.- Đây thật sự là oan uổng ạ, hạ quan chưa bao giờ làm nhục thánh nhân cả!
.- Nói láo!
.Hứa Kính Tông lập tức nói: - Ta nghe nói ngươi giật giây đệ tử nghi ngờ chất vất lời thánh nhân, có thể có việc này?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Việc này cũng có.
.Lưu Phất tinh thần phấn chấn cực độ, cuối cùng lúc này cũng quơ được nhược điểm của ngươi rồi, kích động nói: - Ngươi một tiểu nhân, dựa vào cái gì nghi ngờ lời thánh nhân, ngươi đây rõ ràng chính là làm nhục thánh nhân, mê hoặc bịa đặt, ta hỏi ngươi, ngươi rắp tâm ở đâu, chỗ nào?
.Đệ tử có liên quan nghe thấy, cũng đều dồn sự chú ý về phía này.
.Lý Trị vẫn chưa lên tiếng.
.Hàn Nghệ đột nhiên chắp tay hướng lên trời nói: - Hạ quan nói như vậy, chỉ là hy vọng các học viên có thể học tập tinh thần Thái Tông Thánh Thượng.
.Chử Toại Lương cau mày nói: - Việc này thì có quan hệ gì đến Thái Tông Thánh Thượng ? Chăng lẽ lai là Thái Tông Thánh Thượng dạy ngươi nghi ngờ thánh nhân nói như vậy hay sao?.
.Hàn Nghệ nói: - Đúng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận