Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 581.2: Ngự nhân chi thuật

.- Nhất thời kích động?
.Lý Trị cười lạnh một tiếng. Ném bản thư nhận tội tới dưới chân ba người họ, hỏi: - Nhất thời kích động mà có thể viết ra được bản thư nhận tội cẩn thận như vậy sao?
.Trịnh Thiện Hành vội vàng nhặt lên mở ra nhìn, chỉ khoảng nửa khắc, y đã đổ mồ hôi đầm đìa.
.Lý Trị nói:
.- Các ngươi là những người biết tình hình thực tế, nếu như bức thư nhận tội này bị tiết lộ ra ngoài, thì sẽ gây ra bao nhiêu gọn sóng. Lư Sư Quái y có thể gánh chịu được hậu quả sao.
.Vương Huyền Đạo nói; - Bệ hạ, hành động của Lư Sư Quái mặc dù cực kỳ không ổn, nhưng kính xin bệ hạ niệm tình y vì vụ án này đã bỏ ra không ít công sức, ngài lại cho Lư Sư Quái một cơ hội đi.
.Lý Trị hừ nói: - Nếu không vì thế, thì lúc ấy trẫm đã giết luôn y rồi, vậy mà y còn giáo huấn cả trẫm, nói trẫm đổi trắng thay đen, thật sự là nực cười.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt sầu khổ. Bông nhiên hai người dường như cảm thấy thiếu điều gì, đều liếc mắt nhìn phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thấy hai người nhìn mình, lập tức nói: - Bệ hạ nói rất đúng, giết, người như thế nhất định phải giết một người răn trăm người, nhất quyết không thể nhân nhượng được, vi thần nghĩ rằng nên trừng trị tội đại bất kính của Lư Sư Quái, phán y tử hình.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo khiếp sợ không thôi.
.Không có biện pháp, Hàn Nghệ là người từ đời sau tới. Con thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật luôn đấy.
.Lý Trị ngẩn người, không dám tin hỏi lại: - Ngươi nói cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần đề nghị xử tử Lư Sư Quái, bức thư nhận tội này chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là y còn nhục mạ bệ hạ, nhất định phải nghiêm trị không tha.
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy nổi trận lôi đình, trợn tròn hai mắt. Đang muốn mở miệng mắng Hàn Nghệ là tên tiểu nhân không giảng nghĩa khía, thì Vương Huyền Đạo đứng bên cạnh vội vàng giữ chặt y lại, khẽ lắc đầu, bảo y tạm thời đừng lên tiếng.
.Đáng giận! Tiểu tử này rõ ràng là muốn khiến trẫm khó chịu a! Lý Trị thầm mắng trong lòng, ho hai tiếng, rồi nói: - Tên Lư Sư Quái này tuy rằng làm việc lỗ mãng, động chạm đến trẫm, nhưng là tội không đáng chết.
.Oắt con! Ca chơi một chiêu này quá lành nghề rồi, ngươi đây là đang múa rìu qua mắt thợ a! Hàn Nghệ nói tiếp: - Vậy thì đưa y sung quân đến biên cương, để y đi xây dụng trường thành.
.Tiểu tử này, lại được một tấc muốn tiến một thước rồi, Đại Đường ta có diện tích lãnh thổ mở mang, không phải là Tần Hán có thể lấy ra so sánh được, muốn xây trường thành thì phải xây trên thảo nguyên a! Lý Trị vốn là tính toán dọa dẫm bọn họ, làm cho bọn họ chủ động nói ra biện pháp, hiện tại thì tốt rồi, người không dọa được, còn biến thành chính mình đâm lao đành phải theo lao, y nói: - Đấy cũng là một biện pháp, ai, kỳ thật trẫm cũng không muốn nghiêm trị y đâu, chỉ là các ngươi cũng biết tính tình của Lư Sư Quái rồi dấy, nếu việc này truyền ra, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, bởi vậy trẫm mới phải tạm giam y lại, nếu thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể để y đi xây trường thành thôi.
.Nói xong, y trừng mắt hướng Hàn Nghệ, dường như muốn nói, tiểu tử ngươi thấy được rồi thì thu liễm lại đi.
.Chỉ biết dọa người ta, thế này mới là đế vương thuật chân chính a! Hàn Nghệ cúi đầu không nói.
.Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt lúng túng.
.Hàn Nghệ thấy hai người kia gấp đến độ đổ mồ hôi, trong lòng có chút không đành lòng, bèn mở miệng nói: - Nếu bệ hạ vừa không muốn xử tử Lư Sư Quái, lại không muốn việc này truyền đi, thì cũng phải quá khó.
.- Vậy ngươi còn không mau nói ra.
.Lý Trị trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ người ta chính là cao thủ thiên môn đấy, không quản là ra vẻ tinh tướng, hay là giả ngu, ngươi giả vờ thắng được hắn sao?
.Sau nửa canh giờ.
.- Ty chức tham kiến bệ hạ.
.- Mở cửa.
.- Vâng.
.Lý Trị đối với Lư Sư Quái coi như không tệ, giam giữ y ở một tiểu viện có hoàn cảnh thanh u.
.Lư Sư Quái thấy Hàn Nghệ đến đây, đứng dậy chắp tay: - Vi thần tham kiến bệ hạ.
.Lý Trị hỏi: - Ngươi đã tự kiểm điểm chưa?
.Lư Sư Quái nói: - Vi thần đã kiểm điểm rồi, vi thần cũng biết chính mình sai ở đâu, thần nguyện ý nhận lấy bất kỳ hình phạt nào, nhưng vụ án này nếu cứ thế phán quyết, thì chính là sai càng sai thêm, dù sao đây chính là tính mạng vài con người a, kính xin bệ hạ suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định.
.- Vớ vẩn!
.Lý Trị cười lạnh một tiếng, nói: - Trẫm thấy ngươi căn bản là không biết hối lỗi.
.Nói xong, y lại ném bản tấu chương xuống dưới chân Lư Sư Quái, mắng: - Chính ngươi tự nhìn xem ngươi toàn viết mấy thứ rắm chó không kêu gì, cái gì mà miệng vết thương, vết ứ, trẫm căn bản là xem không hiểu, trẫm cũng chưa từng lấy ai dùng những thứ này làm chứng cứ cả, nếu nói ra ngoài, kiểu gì cũng làm cho người ta cười đến rụng răng, trẫm biết Lư Sư Quái ngươi có y thuật cao siêu, nhưng những chứng cứ này của ngươi không có cái nào trải qua chứng thực cả, vậy thì dựa vào đâu để phục chúng đây?
.- Hơn nữa ngươi cũng không thể phản bác được sự thật Trương Minh chính là hung thủ, vậy mà chỉ dựa vào một câu của Lư Sư Quái ngươi đã muốn trẫm tiếp tục điều tra ư, nếu muốn làm vậy, thì vụ án này có thẩm tra một năm cũng chưa xong, đến tột cùng là trẫm làm việc thiên tư trái pháp luật, hay là chính ngươi đang làm việc thiên tư trái pháp luật đây, ngươi có bản lĩnh thì hãy đưa ra một ít chứng cứ cụ thể chứng minh Tưởng Hiến chính là hung thủ đi, đừng lấy mấy thứ người khác xem không hiểu này ra để gạt người.
.Lư Sư Quái nhíu mày không nói.
.- Như thế nào? Không có lời nào để nói sao?
.Lý Trị hừ một tiếng: - Nếu ngươi không có chứng cớ thực chất gì để chứng mình lời nói của ngươi, lại cứ muốn ép trẫm tiếp tục thẩm tra, thì đến tột cùng là ngươi có mục đích gì?
.Lư Sư Quái vẫn cứ không mở miệng.
.Lý Trị vụng trộm liếc mắt nhìn y, nói: - Tuy nhiên tinh thần làm việc của ngươi quả thật là đáng khen, trẫm đáp ứng ngươi, nếu một ngày kia, ngươi có thể chứng minh được những chứng cớ ngươi nói là đúng, có thể khiến người ta tin phục, vậy thì trẫm sẽ trả lại sự trong sạch cho Trương Minh, nhưng nếu như ngươi không thể chứng thực được, mà còn ở bên ngoài dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, bàn lộng thị phi, vậy thì đừng trách trẫm không nói tình cảm.
.Lư Sư Quái giãy dụa một lát, đột nhiên thở dài: - Mong rằng bệ hạ hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
.Lý Trị khinh thường nói: - Quân vô hí ngôn. À, Ngự Sử Đài cũng không cần loại người chỉ biết há miệng nói suông như ngươi, tuy nhiên bên Dân an cục ngược lại cần một lang trung đấy, như vậy đi, hiện tại trẫm miễn trừ chức trách Giám sát Ngự sử của ngươi, đến lúc đó ngươi đến Dân an cục nhậm chức đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận