Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 828.1: Đúng thời hoa nở tay liền hái *

.(Kim Lũ Y tg: Đỗ Thu Nương) Vào lúc đó thuyết phục Nguyên gia đầu tư cho Võ Mị Nương, vậy đơn giản chính là thoải mái lại thêm khoái trá, Hàn Nghệ hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào, bởi vì ở dưới loại chế độ như thế này, một khi đắc thế, nguyện ý đưa tiền thì nhiều, rất nhiều, toàn bộ thế giới cũng không phải chỉ Nguyên gia ngươi có tiền. Vì sao Nguyên gia có thể bằng như này mà đứng vững gót chân, chính là bởi vì bọn họ sẽ không vào lúc đối phương công thành danh toại, mới tới đầu tư, bình thường đều là lựa chọn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hiện giờ Võ Mị Nương đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nếu lúc này còn không quyết định, đợi đến khi Võ Mị Nương ngồi vững vàng ở vị trí Hoàng hậu, thì đã muộn mất rồi.
.Nhưng mà hiện giờ chỉ là làm việc thiện, lại là con rể nhà mình khởi xướng, Nguyên Hi không có lý nào lại cự tuyệt một cái cơ hội tốt như vậy.
.- Hôm nay liền dừng ở đây đi.
.- Ai ôi! !! ! Mệt chết ta!
.Nguyên Kiệt xổ ra một tiếng kêu rên ghé vào trên bàn, hai mắt vô thần nhìn Nguyên Mẫu Đơn:
.- Cô, cô phụ ta lúc nào có thể tới a!
.Nguyên Mẫu Đơn nghe nói như thế, trên mặt không khỏi có chút nóng lên, thản nhiên nói: - Ngươi hỏi cái này làm chi?
.Nguyên Kiệt nói: - Ta cảm thấy khi có cô phụ ở đây, chúng ta sẽ là làm ít công to, cô phụ không ở, chúng ta chính là làm nhiều công ít, hơn nữa cùng họp với cô phụ, rất là thú vị, sẽ không buồn khổ giống như hiện tại vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng nói:
.- Đây đều là chính sự, sao lại nói là thú vị, ta thấy là ngươi muốn mượn cơ hội nhàn hạ đi.
.Nguyên Phỉ đột nhiên nói: - Cô, ta cho rằng Nguyên Kiệt nói cũng khá đúng đấy, thời điểm cùng họp với cô phụ, làm cho người ta cảm thấy tình cảm mãnh liệt mênh mông, nhưng cùng họp với cô, luôn làm cho người ta cảm thấy vô cùng nặng nề.
.Nguyên Kiệt liên tục gật đầu, nói: - Nói quá đúng, chính là như thế.
.Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt, mấy tên tiểu tử hỗn xược này, không ngờ tâm lại hướng về người ngoài, thật sự là buồn cười.
.Nguyên Kiệt thấy sắc mặt Nguyên Mẫu Đơn có chút không quá tốt, đột nhiên phản ứng lại kịp, nói: - Đương nhiên, cô dung mạo như thiên tiên, cùng với đám người thô kệch như chúng ta ngồi cùng một chỗ, đó là phúc khí của chúng ta. Các ngươi nói có đúng hay không?
.Chúng vãn bối nhất tề gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ một tiếng, đứng dậy liền đi ra phía ngoài, nhưng trong lòng cũng đang nói thầm, việc này vốn là vô cùng nặng nề, nói gì đến thú vị? Vì sao bọn họ lại thích cùng họp với Hàn Nghệ chứ.
.Nhưng vừa nghĩ tới Hàn Nghệ, nàng không khỏi lộ ra vài phần vẻ buồn rầu. Tâm hồn bay đi đâu mất mà đi về tới trước cửa viện, vừa mở cửa ra, nàng không khỏi nhẹ nhàng "A" một tiếng.
.Chỉ thấy cửa phòng có một đại soái nồi làn da màu đồng cổ đang đứng, một tay dựa vào mép cửa, một tay cầm một bó hoa tươi màu tím, làm ra một kiểu poss quyến rũ buồn nôn như vậy, cũng chỉ có da mặt dày như Hàn Nghệ làm được thôi.
.Bỗng nhiên, ánh mắt của Nguyên Mẫu Đơn dần dần từ kinh hỉ biến thành si ngốc ngơ ngác, một lời không nói, chậm rãi hướng tới Hàn Nghệ đi đến.
.Oa! Ánh mắt hoa si như vậy, chẳng lẽ đây là khoảng cách sinh ra mỹ trong truyền thuyết? Trong lòng Hàn Nghệ không khỏi mừng thầm.
.Nguyên Mẫu Đơn đi tới trước mặt Hàn Nghệ, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào bó hoa tươi kia, nói: - Hoa này !
.- Đương nhiên là tặng cho nàng đấy, có thích không?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Đây chính là ta lao lực trăm cay nghìn đắng từ sau núi hái về.
.- Nói bậy!
.Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên quát một tiếng, nói: - Đây rõ ràng là chàng hái ở trong hoa viên về.
.Hàn Nghệ giật nảy mình một cái, chột dạ nói: - Nàng làm sao nàng biết? Tuy rằng hắn cũng không biết tại sao hắn phải chột dạ.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Bởi vì hoa này là năm nay ta mới vừa lai tạo ra được đấy.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ thân hình lung lay một cái, suýt nữa té ngã, nói: - Nhưng vừa rồi ta đã hỏi thăm, hoa viên Nguyên gia bảo cho tới nay đều là Nhị bá xử lý mà!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chính là vì hoa này vô cùng quý báu, khó có thể lai tạo ra được, ta mới trồng ở trong này, ta hao tốn suốt một năm, mới lai tạo ra được bốn đóa thôi.
.Ngại ngùng! Ách! Xấu hổ! Hàn Nghệ mồ hôi lạnh ứa ra, lập tức nói: - Đây là Nhị bá hái cho ta!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Sáng sớm hôm nay Nhị bá đã ra ngoài đi du ngoạn rồi.
.Sẽ không trùng hợp như vậy chứ! Vung nồi cũng mất luôn rồi. Hàn Nghệ bật cười ha hả, nói: - Xem ra vợ chồng chúng ta thật sự là tâm đầu ý hợp một chút đã thông, trong hoa viên kia thiên kỳ bách mỹ, vạn hoa tranh sủng, chỉ có mấy đóa này là nàng trồng, vì sao ta lại cố tình chọn chúng nó cơ chứ, có thể thấy được rằng bên trong tối tăm đều có thiên ý a!
.Nguyên Mẫu Đơn một lời cũng không nói nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gãi đầu, buồn bực nói: - Không hái cũng hái rồi, nàng nói làm sao bây giờ?
.Ôi thật sự là không có cách nào với hắn mà! Lý trí Nguyên Mẫu Đơn cũng biết có trách Hàn Nghệ thì cũng có tác dụng gì cả, liền giơ tay tiếp nhận bó hoa kia, ngơ ngác nhìn, trong mắt toát ra vài phần không nỡ, bởi vì nàng biết, hoa này rất nhanh sẽ héo rũ.
.Hàn Nghệ bỗng nhiên tâm niệm vừa động, nói: - Nếu không như vậy, ta làm một bài thơ để bồi thường.
.Nguyên Mẫu Đơn nghiêng mắt thoáng nhìn, không lên tiếng.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Nàng hãy nghe cho kỹ! Khụ khụ khụ! A khuyên ai đừng tiếc áo tơ vàng! A khuyên ai tiếc giữ thuở xuân sang. Đang lúc Nguyên Mẫu Đơn nghe đến nhập thần, Hàn Nghệ đột nhiên vươn tay ra cầm một ngọc thủ tay, thật sự là mềm mại nhẵn nhụi.
.Nguyên Mẫu Đơn thần kỳ không hề giãy dụa, nghe giọng điệu dâm ẩm của Hàn Nghệ, chỉ cảm thấy buồn cười, lại nghe được Hàn Nghệ cười dài nói: - Đúng thời hoa nở tay liền hái, chớ đợi hoa tàn bẻ nhánh mang. Khi đọc đến nửa câu sau, hắn trừng mắt nhìn.
.Nguyên bản câu thơ này không phải mang ý tứ như vậy, nhưng phối hợp với ánh mắt dâm đãng kia của Hàn Nghệ, thì thực đúng là cái ý tứ như vậy. Trong lòng Nguyên Mẫu Đơn ngượng ngùng một trận, ngoài miệng lại nói: - Đúng thời hoa nở tay liền hái, đích xác có đạo lý.
.Hàn Nghệ nghe vấy thiếu chút nữa là nước mắt tuôn rơi, nàng rốt cục nói rồi.
.Nhưng sắc mặt Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên lạnh lùng, nói: - Nhưng hoa này còn chưa đến thời để hái!
.- Ách.
.Vẻ mặt mừng thầm của Hàn Nghệ lập tức cứng ngắc.
.Nguyên Mẫu Đơn thuận thế rút tay về, lập tức đi vượt qua Hàn Nghệ đi vào trong nhà, vụng trộm mím môi cười, thật không hiểu người này là từ đâu nghe trộm được thơ này. Đi tới trước một bình hoa, bỏ hoa tươi trong đó ra, thay nước, lại đem bó hoa này cắm vào trong bình hoa đó, kỳ thật nàng cũng không trách Hàn Nghệ, dù sao Hàn Nghệ hái về là để tặng cho nàng, không những thế, trong lòng còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nữ nhân vĩnh viễn không thể kháng cự kinh hỉ mà hoa tươi mang đến.
.Ôi vốn là lúc tân hôn yến nhĩ, ta lại khó lắm mới đến được một chuyến, nàng có chút ít cáu kỉnh, cũng là tất nhiên. Hàn Nghệ tự an ủi chính mình một phen, xoay người đi vào trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ, thấy Nguyên Mẫu Đơn đang cẩn thận đùa nghịch hoa tươi, một tay nâng cằm lên, cười nói: - Mẫu Đơn, hoa này vẫn có chút xấu, lần tới ta tặng hoa càng đẹp hơn cho nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa nghe, lập tức nóng nảy, nói: - Nói bừa, hoa này xinh đẹp như vậy, chàng không nhìn thấy sao.
.- Mới đầu ta cũng cho là như vậy đấy, cho nên ta mới hái về tặng cho nàng.
.Hàn Nghệ lại chuyển cách nói: - Nhưng hoa này vừa ở trước mặt nàng, thật sự là ảm đạm thất sắc, càng nhìn càng thấy xấu, ôi cũng không biết trên đời này còn có loài hoa tươi nào đẹp hơn so với đóa mẫu đơn nàng hay khô
Bạn cần đăng nhập để bình luận