Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 224.1: Chi tiết quyết định thành bại..

.- Quốc cữu công đến rồi.
.- Ồ, còn có Hữu phó xạ và Lư Quốc công nữa.
.Trong tiếng ồn ào, ba bông gia xuất hiện ở Bắc Cảng, xung quanh còn có rất nhiều hộ vệ đi cùng.
.Hai người trong đó chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Giảo Kim, còn có một người tuổi tác nhỏ hơn Trưởng Tôn Vô Kỵ vài tuổi nữa, chưa tới 60 tuổi, áo đạo màu xanh, có chòm râu rậm rạp, hiện rõ tinh thần, ánh mắt sáng ngời giống như dao kiếm, có không khí không nộ mà tự uy. Người này chính là Hữu phó xạ đương kim Chử Toại Lương.
.Dung mạo này có lẽ vô cùng hào hoa, trong đó Chử Toại Lương và Trưởng Tôn Vô Kỵ còn là đại thần phụ tá. Còn Trình Giảo Kim cũng là khai Quốc công thần. Trong quân Đại Đường những người già nhất đều là đức cao vọng trọng.
.- Vãn bối (thảo dân) tham kiến Quốc cữu công (Lư Quốc công).
.Mọi người đều lần lượt hành lễ với họ.
.- Không ngờ lại nhiều người như vậy!
.Chử Toại Lương thấy người đông đảo như vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
.Chử Toại Lương này là một vị trực thần giống như Ngụy Trưng, chính là chuyên can gián. Có một câu thành ngữ rất nổi tiếng chính là vì ông mà xuất hiện, nhưng đại đa số mọi người chắc chắn đều không nghĩ tới. Câu thành ngữ này chính là chim nhỏ nép vào người.
.Bắt nguồn từ: Chử Toại Lương học vấn hơi dài, tính tình cương trực, tức là trung thành, rất thân thiết với Trẫm, giống như chim bay theo người, tự thêm trìu mến.
.Thử hỏi ai có thể nghĩ ra con chim này theo người ngày xưa dùng hình dung từ để chỉ người đàn ông.
.Trình Giảo Kim đĩnh đạc nói: - Sớm gọi ngươi tới, ngươi còn cứ thích cái sỹ diện đó, đây chẳng phải là tới rồi sao.
.Chử Toại Lương tức giận nói:
.- Ta không thể so với ngươi được. Ta tuổi tác lớn như vậy rồi, nếu ngày ngày chạy tới nơi ong bướm này, e là sẽ khiến cho người ta cười chê.
.Điều này quả thực chính là đang châm chọc Trình Giảo Kim, bởi vì Trình Giảo Kim tuổi còn lớn hơn ông.
.Dù sao thì trực thần tới rồi, nói chuyện cũng phải có nhuệ khí chút.
.Trình Giảo Kim cũng không phải là người chịu thua kém, liền nói: - Dù sao thì Phụ Cơ dẫn đầu, ta là võ phu sợ gì chứ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, nói: - Lão thất phu ngươi.
.Trình Giảo Kim liền cướp lời nói trước.- Ở đây có ba lão thất phu, ngươi nói là ai?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy xung quanh có rất nhiều người đang chú ý tới họ, liền khoát tay nói: - Thôi đi, thôi đi, ta không muốn tranh cãi với ngươi.
.Chử Toại Lương bật cười ha hả nói: - Dù sao thì các ngươi cũng đã tranh nhau hơn 20 năm rồi, cũng chẳng riêng gì hôm nay đâu.
.Trong lúc nói chuyện, ba người đã tới phía trước đội ngũ.
.Trưởng Tôn Diên, Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ và đám người Thái tử cũng từ trong quán trà bước ra, lần lượt hành lễ với ba vị.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có nói chuyện gì với họ, dù sao ở đây cũng có nhiều người như vậy, cũng không phải là nơi để nói chuyện, mặc họ muốn làm gì thì làm. Họ thì đi tới các cửa hàng quan sát.
.- Tiểu nhân tham kiến Quốc cữu công, Hữu phó xạ, Lư Quốc công.
.Khi họ tới trước cửa hàng bán hạt dẻ rang đường, chủ quán liền bước tới hành lễ với ba người, hai chân run rẩy, y hoàn toàn không ngờ sinh thời còn có thể gặp được những nhân vật lớn như vậy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim đứng ở bên cạnh lò lửa, vây quanh nhìn chiếc nồi sắt lớn đó.
.- Chiếc nồi này quả đúng là mới mẻ!
.Chử Toại Lương hiếu kỳ nói.
.Kỳ thực thời kỳ Bắc Ngụy đã có khái niệm xào rau, nhưng không có hình thành kiểu nồi xào rau như ở hậu thế, cho nên họ thấy rất hứng thú với kiểu nồi sắt này.
.Trình Giảo Kim liền hỏi: - Chủ quán, chiếc nồi này ngươi làm sao?
.Chủ quán đó liền nói: - Hồi Lư Quốc công, chiếc nồi này không phải tiểu dân làm, mà Hàn tiểu ca của Phượng Phi Lâu phát minh ra.
.- Hàn Nghệ?
.- Đúng vậy.
.Trình Giảo Kim hắc một tiếng nói: - Tiểu tử này quả thực là có chút ý tứ.
.Nói xong liền đưa tay ra nắm lấy vài hạt dẻ ở trong nồi ra. Kỳ thực là rất nóng, vì hai tay lão đều có đầy vết chai, cho nên cũng không cảm thấy rất nóng. Hai tay vừa chạm vào, vỏ liền vỡ vụn ra, vừa ăn vừa gật đầu tán thưởng nói: - Rất ngon, rất ngon, mùi vị của loại hạt dẻ rang đường này quả thực rất ngon.
.Chủ quán đó cũng là một người buôn bán lâu năm, liền dâng số hạt dẻ đã rang rồi cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương ăn.
.Nhưng đều không cần Trưởng Tôn Vô Kỵ lên tiếng, tùy tùng bên cạnh đã lấy tiền ra trả. Đại quan ngày nay quả thực không đến mức nghèo đói phải cướp đồ của người dân mà ăn. Đại quan bây giờ đều là quý tộc. Quý tộc từ nhỏ đã không thiếu tiền, cho nên ở thời kỳ Sơ Đường, hiện tượng ăn mày rất hiếm.
.Sau khi hai người ăn xong, cũng thoáng gật đầu.
.Chử Toại Lương nói: - Phụ Cơ, ngươi nói tiểu tử họ Hàn đó thực sự có thể sáng tạo ra được loại cày thực dụng chứ?
.Trình Giảo Kim hai lên một tiếng.- Chuyện này có gì là lạ, nhớ lại ngày trước tiểu tử người ta nông dân đối mặt với hàng vạn kẻ địch, lâm nguy không loạn, bày ra không thành kế, dọa cho quân địch sợ hãi bỏ chạy. Các ngươi lại không thấy có điều gì kỳ lạ, bây giờ một nông phu người ta sáng tạo ra loại cày tiên tiến hơn, các ngươi lại nghi thần nguy quỷ, cũng thật là quá đáng.
.- Lời này của lão thất phu ta quả thực cũng thấy đúng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Từ xưa tới nay, bất kỳ sự vật gì cũng đều tiến bộ. Cày của Đại Đường ta cũng còn hơn xa cày của Bắc Ngụy. Điều này chung quy lại có thể tiến bộ, không phải bây giờ thì sẽ là mai sau. Ta thấy tiểu tử đó cũng không phải là bắn tên vô ích, nếu hắn dám nói như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân của hắn rồi.
.Ngữ khí vô cùng bình thản.
.Chử Toại Lương rõ ràng là có chút lúng túng. Một người nông phu đánh giặc, các ngươi xem như không thấy. Bây giờ lại làm ra một loại cày, lại còn hoài nghi, điều này quả thực là vô cùng quái dị, khẽ liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, nói: - Mong là không để cho chúng ta phải đi công toi một chuyến.
.Thời gian trôi qua, sau ba tiếng chiêng trống, năm cửa đồng thời được mở ra. Hồi này mọi người đều không dám tranh nhau đi vào cửa, dù sao ba cái lão già lưu manh này vẫn còn ở đây, ai dám làm điều xằng bậy.
.Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ thật ra cũng không có già mồm cãi lão, liền dẫn đầu đi vào trong. Đám người Thái tử đảng đứng ở đây đều là vãn bối của họ. Vãn bối nhường trưởng bối đi trước, vốn chính là điều thiên kinh địa nghĩa rồi. Trưởng Tôn Diên có lẽ cũng không dám bước tới trước mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ, bởi vì đây là chuyện không thể nào làm được. Tuy nhiên, Trưởng Tôn Diên sớm đã cho người đi xếp hàng rồi, chỉ là không ai chú ý tới điểm này mà thôi, bởi vì điều này không quan trọng.
.Sau khi ba người đi vào rồi, những người còn lại mới lục đục đi vào.
.Rất nhanh, Phượng Phi Lâu đã trật kín người. Lần này, quả thực là ngay cả cây kim cũng khó mà cắm vào được, bởi vì hôm nay có quá nhiều sự kỳ vọng.
.Lúc này mọi người đều đã hiểu quy củ, vừa vào cửa đã đi tới phía trước khán đài, không thấy có tiểu phẩm trong truyền thuyết, chỉ viết "Bạch sắc sinh tử luyến".
Bạn cần đăng nhập để bình luận