Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1009.1: Rút củi dưới đáy nồi

..
.Nói tới đây, dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, nói: - Ngươi ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn khiến lão phu rời núi?
.Hàn Nghệ vừa nói như vậy, thì chuyện đó đã vô cùng rõ ràng, rõ ràng chính là trước hết để cho Lý Trị làm cho nhiều người tức giận, sau đó để cho Trưởng Tôn Vô Kỵ đi ra vung cánh tay hô lên, thu nạp lòng người, tập trung tập đoàn Quan Lũng, tạo nên phản kích đối với Lý Trị, kết quả đó sẽ là như thế nào đây?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không dám nghĩ tới, thế này quá kinh khủng, cũng nhịn không được nữa, trầm giọng nói: - Ngươi có biết nếu cứ như vậy, lão phu nhất định phải cùng bệ hạ tranh giành cao thấp, khi đó mặc kệ ai thắng ai bại, Đại Đường ta chắc chắn chia năm xẻ bảy, ngươi đã nghĩ kỹ đến hậu quả này hay chưa?
.Tuy rằng hiện giờ khi Lý Trị đối mặt với Trưởng Tôn Vô Kỵ đã chiếm được ưu thế, bởi vì giờ tập đoàn Quan Lũng chiếm cứ ở Quan Trung, mà Trường An thì ở Quan Trung, Lý Trị cũng ở Quan Trung, phải biết rằng lúc này đây thành viên chủ yếu của tập đoàn Quan Lũng đều không tham dự trong đó, tham dự vào hơn phân nửa là một vài quý tộc và ngoại thích, cùng với một số quý tộc quan lại, một khi tập đoàn Quan Lũng cùng bọn họ liên hợp với nhau, sau đó lại chính diện giao phong với Lý Trị, hậu quả đó sẽ thật sự rất đáng sợ. Cho dù là Lý Trị thắng, khẳng định cũng là thắng thảm.
.Hàn Nghệ vội nói: - Thái úy không được kích động, hiện giờ ta vừa mới gia phong Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, sao có thể làm ra chuyện như thế này, hơn nữa ta trung với Đại Đường, tuyệt sẽ không làm chuyện thương tổn Đại Đường.
.Sắc mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ thoáng hòa hoãn vài phần, nói: - Vậy lời này của ngươi là có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ muốn thuyết minh một chút, Thái úy ngươi cho dù là không ở trong triều, lấy lực ảnh hưởng của Thái úy ngươi, bệ hạ cũng không khỏi không kiêng kị ngươi ba phần. Bởi vậy một khi tin tức bệ hạ muốn thanh lọc triều đường truyền đi, quý tộc ngoại thích nhất định sẽ vô cùng khủng hoảng, nhưng bọn họ lại không có một người nào dẫn đầu, chỉ có Thái úy đủ tư cách lãnh đạo bọn họ, đến lúc đó chỉ cần Thái úy lặng lẽ cho người thả một chút tiếng gió ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ lập tức đi tìm Thái úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: - Ngươi làm như vậy không phải muốn đẩy lão phu vào hiểm cảnh sao, lão phu năm đó thật vất vả mới tạm thời khiến bệ hạ đánh mất nghi ngờ đối với lão phu, hiện giờ lại gây ra chuyện như vậy, không phải đang nhắc nhở bệ hạ, lão phu vẫn còn ở đây, trước sau đối với bệ hạ vẫn là một tai hoạ ngầm cực lớn sao?
.- Chẳng lẽ Thái úy ngươi không nói, bệ hạ lại không biết sao, coi như là bệ hạ buông xuống cảnh giác đối với Thái úy, vậy Hoàng hậu, Hứa Kính Tông bọn họ, nếu bọn họ cho rằng Thái úy ngươi không có uy hiếp, vậy vì sao bọn họ lại vội vã muốn đối phó Thái úy, có thể thấy bọn họ không có ý định buông tha Thái úy ngươi. Hàn Nghệ cười nói: - Một khi đã như vậy, còn không bằng tương kế tựu kế, lợi dụng điểm này, để đả kích dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của đám người Hoàng hậu, và lấy được tín nhiệm của bệ hạ. Thái úy, ở thời điểm đối mặt với bệ hạ, ngươi có thể áp dụng phương thức nhượng bộ, nhưng thời điểm đối mặt đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, thì không thể nhượng bộ bất kỳ mặt nào, nếu như đối phương là người gây sự, nhất định phải đưa ra phản kích, làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, thời điểm nên mạnh thì vẫn phải mạnh mẽ, cứng mềm đều thực hiện, mới là phương thức hợp lý nhất.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ càng nghe càng hồ đồ, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình già thật rồi! Nói: - Ngươi cũng đừng bán cái nút nữa, đến tột cùng ngươi muốn làm thế nào?
.Hàn Nghệ giải thích nói: - Hồi nãy ta mới chỉ vừa nói như vậy, Thái úy ngươi cũng đã kích động như vậy rồi, có thể nghĩ, một khi loại tình huống này thật sự xuất hiện, vậy khẳng định bệ hạ cũng sẽ cảm thấy không yên bất an. Nhưng mà lời bệ hạ đã nói ra rồi, nếu chỉ vì có người đi mời Thái úy ngươi rời núi, liền sợ tới mức lui bước, mọi người sẽ nhớ tới người đó, hay là cây to đón gió lớn là Thái úy ngươi.
.Sự tình náo đến một bước này, thì bệ hạ cũng không thể lui được nữa, ta phỏng chừng, bệ hạ nhất định sẽ đích thân gặp Thái úy một lần, thử một chút ý tứ của Thái úy ngươi. Nếu đến lúc đó Thái úy ngươi toàn lực ủng hộ bệ hạ, và thay bệ hạ bày mưu tính kế thì sao đây?
.Mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn lên, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
.Hàn Nghệ nói: - Hết thảy hết thảy đều là có người đang cố ý khích bác quan hệ giữa bệ hạ và Thái úy, Thái úy ngươi thì vẫn trung với hoàng thất Lý Đường, hơn nữa Thái úy còn ở thời điểm bệ hạ khó khăn nhất, giúp đỡ bệ hạ một phen, bệ hạ sẽ mang trong lòng sự áy náy đối với Thái úy, đồng thời Thái úy là cữu cữu của bệ hạ, giờ này cháu ngoại trai gặp nạn, xin cữu cữu giúp đỡ, đây hoàn toàn là việc chính đáng, điều này cũng thể hiện ra ý nghĩa thân tình. Đồng thời bệ hạ vì báo đáp sự tương trợ to lớn của Thái úy, dĩ nhiên là sẽ không trách Hàn Viện và Lai Tể nữa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: - Nhưng cứ như vậy, thì cũng chỉ có thể bảo vệ Hàn Viện, Lai Tể, mà Võ Mị Nương, Lý Nghĩa Phủ bọn họ để tránh lo âu về sau, bọn họ vẫn có thể tiếp tục thanh trừ thế lực của lão phu ở trong triều, bồi dưỡng thế lực của mình, cứ thế một bên tăng một bên giảm, đợi cho đến thời điểm bọn họ lại đối phó lão phu, lão phu chỉ sợ đã là cá nằm trên thớt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chẳng lẽ bệ hạ sau khi nhận được sự ủng hộ của Thái úy, sẽ không hỏi ý kiến của Thái úy sao. Thái úy được xưng là người thông minh nhất thiên hạ, chỉ cần khiến Thái úy mở miệng, có thể làm cho bệ hạ vừa lòng, lai có thể bảo tồn thế lực của mình, hẳn không phải là một việc khó.
.Cái này xác thực không phải là việc khó gì. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn còn vô cùng chột dạ, gây chuyện không tốt thì thật sự có là ai cũng không cách nào khống chế được, trầm ngâm nói: - Đây chỉ là ngươi đoán thôi, nếu chẳng may bệ hạ vì vậy mà cảm thấy phẫn nộ, cũng hoặc là bị người khác giật giây, muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc đối với lão phu, vậy thì thành cái được không bù đủ cái mất, lần mạo hiểm này thật sự là quá lớn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhất định sẽ có người giật dây bệ hạ, nhưng bệ hạ chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu.
.- Vì sao? Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt.
.Hàn Nghệ nói: - Đạo lý kia vô cùng đơn giản, cũng giống người đối phó Thái úy ngươi, hoặc là không ra tay, hoặc là liền một kích trí mạng, quyết không thể cho Thái úy ngươi cơ hội thở dốc. Một khi tình huống xảy ra, là những đại thần kia đi tìm Thái úy trước, đổi lại mà nói, quyền chủ động nhưng thật ra là ở trong tay Thái úy, một khi bệ quyết định muốn trừ Thái úy, Thái úy còn không cần mở miệng, những đại thần kia tất nhiên sẽ liều chết ủng hộ Thái úy, bởi vì bọn họ biết, bệ hạ ngay cả Thái úy cũng đều muốn diệt trừ, huống chi là bọn họ, tổ lật thì không có trứng lành, ủng hộ Thái úy chính là bảo vệ mạng của mình, bọn họ không còn đường nào có thể lui. Hiện giờ thế cục đối với bệ hạ có lợi như vậy, bệ hạ không có khả năng nguyện ý dễ dàng mạo hiểm lớn như vậy, bệ hạ chỉ là muốn thanh lọc triều đường mà thôi, việc này từ vừa mới bắt đầu cũng không phải là nhằm vào bản thân Thái úy ngươi, bởi vậy bệ hạ nhất định sẽ tìm Thái úy hỏi một chút trước, nếu thật sự không có cách nào, mới chọn hạ hạ sách kia.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc nửa ngày, ánh mắt chớp động vài cái, đột nhiên vuốt râu ha ha cười, nói: - Không thể tưởng được không ngờ tiểu tử ngươi bày ra một cục diện lớn như vậy, ngay cả lão phu cũng đều bị tính kế ở bên trong, hay! Một chiêu rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc) này của ngươi thật sự là diệu a! A Sử Na Hạ Lỗ kia bại trong tay ngươi, gã không oan a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận