Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1388: Điều lệ thương nhân

.Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng?
.Mọi người không khỏi sửng sốt, đều hoang mang nhìn Hàn Nghệ, hoàn toàn không thể hiểu được.
.Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm tuy cũng chưa từng nghe qua, nhưng hôm qua bọn họ đã bàn luận chi tiết về chuyện này, bởi vậy đại khái cũng có thể hiểu được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng kỳ thật chính là ở ý nghĩa mặt chữ. Nói rộng ra, bên này rất nhiều bách tính đều lấy việc chăn ngựa nuôi dê để sinh sống, còn bách tính Trung Nguyên phần nhiều đều là cày ruộng là chính, làm sao chúng ta cùng tồn tại trong một quốc gia đây? Điểm đầu tiên, đó là phải tôn trọng văn hóa, tín ngưỡng, tập tục của nhau, không thể giống như trước đây nữa, căm thù, miệt thị lẫn nhau, mọi người đều là con dân của Đại Đường, đều là bình đẳng. Lẽ nào người cày ruộng thì phải cao quý hơn một chút? Hay là ngươi chăn nuôi thì cao quý hơn một chút? Đây hoàn toàn không có lý.
.Câu này thật là quá được lòng người rồi, mọi người gật đầu lia lịa, không thể tán đồng hơn nữa.
.Bởi vì người Hồ bọn họ là bên bị khinh thường, nhân sĩ Trung Nguyên từ xưa đã khinh thường bọn họ, đương nhiên, cái này không liên quan quá lớn đến cày ruộng, chăn nuôi, chủ yếu vẫn là lễ nghĩa nhân luân, nhân sĩ Trung Nguyên thường hay cho người Hồ là chủng tộc không thể giáo hóa được.
.Đây cũng là một mâu thuẫn quan trọng trong tranh cãi Hồ - Hán.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tiếp đến chính là, triều đình đã ý thức được, một số lễ giáo của Trung Nguyên không thích hợp dùng ở địa khu Tây Bức, vậy thì việc yêu cầu bách tính ở nơi này cũng giống với bách tính ở Trung Nguyên hiển nhiên là không khả thi, bởi vậy triều đình quyết định nên căn cứ vào phong thổ nhân tình của nơi này, chế định lại một chế độ thích hợp dùng ở Tây Bắc, ví dụ như hiệp định bãi cỏ, hiệp định bãi cỏ chính là cải biên khéo léo từ chế quân điền của Trung Nguyên, nhưng có giống và có khác, đây chính là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng.
.Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng này kỳ thật là một chính sách ngoại gia trọng đại của thủ tướng Chu (tức thủ tướng Chu Ân Lai), vô cùng kinh điển, vẫn luôn là phương châm ngoại giao chủ yếu của Trung Quốc. Quan niệm kinh điển kiểu này thật sự chỉ có người có trí tuệ lớn mới có thể nghĩ ra được, đương nhiên Hàn Nghệ không nghĩ ra được, vì thế mượn để dùng với mâu thuẫn giữa các dân tộc.
.Ngột Khả Liệt bọn họ nghe vậy cũng liên tục gật đầu, Đại Đường đã thống trị nơi này rồi, đây đã là sự thật không phải tranh cãi nữa. Dưới tiền đề này, nếu như nói có thể làm được việc tôn trọng lẫn nhau, hiểu lẫn nhau, và còn coi nhau như một, vậy thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
.Tuy nhiên trong những lời này của Hàn Nghệ, còn có một diểm mấu chốt, đó là muốn chế định lại một chế độ mới, vậy chính là phải lập quy củ, việc này trước đây rất ít thấy. Vương triều Đường thống trị dị tộc, không phải đuổi cùng giết tận, cũng không phải cưỡng hành thi hành Hán chế, mà là sắc phong khả hãn thống trị bọn họ, chỉ cần các ngươi nghe lời, đừng gây thêm phiền phức cho ta là được rồi.
.Ngột Khả Liệt liền nói: - Không biết triều đình dự tính chế định lại chế độ thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Về điều này, triều đình chỉ đưa ra một điều căn bản và một ý hướng. Một điều căn bản, đó là mọi người đều là con dân của Đại Đường, bất cứ việc nào tổn hại đến an toàn quốc gia, hoặc là chia cắt quốc gia, đây khẳng định là việc phạm pháp, là việc không được phép, là việc không thể tha thứ, hơn nữa điều căn bản này là không thể thay đổi, không có chỗ để đàm phán. Một ý hướng thì là có thể ra tay từ phương diện buôn bán, chế định quy củ hay không.
.Một tù trưởng liền nói: - Hàn tiểu ca, ngài nói chúng ta không hiểu lắm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đơn giản mà nói, chính là quy củ thì mọi người cùng nhau định ra, nhưng định ra xong thì nhất định phải tuân thủ, do quan phủ chấp hành quy củ các ngươi định ra.
.Ngột Khả Liệt nghe đến ngây người, triều đình tốt như vậy? Quy củ cũng để cho chúng ta định ra. Nói: - Hàn tiểu ca, ngài nói lời này là thật?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đương nhiên là thật, trước đó không phải ta đã nói sao, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, rất nhiều quan viên triều đình cũng không hiểu phong thổ nhân tình ở bên này cho lắm, ngươi muốn bọn họ định, bọn họ chỉ có thể căn cứ vào quy củ của Trung Nguyên mà định. Các ngươi mới là người hiểu nơi này nhất, các ngươi cũng có thể đại diện cho con dân ở đây, để các ngươi định, đương nhiên là tốt nhất. Thật ra cũng không phải nói do các ngươi định, mà là mỗi một bộ lạc do các ngươi đại diện.
.- Còn ý hướng này là ý gì?
.- Ý hướng cung cấp cho các ngươi một lối suy nghĩ, nếu các ngươi không đồng ý, vậy cũng được. Ta cho rằng nếu buôn bán đã là mối liên hệ giữa Trung Nguyên và nơi này, lấy buôn bán làm trung tâm để định quy củ, cũng tiện cho mọi người giao dịch, tiếp xúc. Ngoài điều này ra, chính như tình huống lúc nãy mọi người nhìn thấy, thương nhân Ba Tư ỷ vào nguồn hàng của mình đầy đủ, và còn rẻ, bởi vậy hắn có thể bán hàng giá rẻ, vậy thì kết quả chính là các tiệm son khác đềy không mở nổi, sau đó đóng cửa, đến khi cả Đại đô hộ phủ chỉ còn lại một tiệm bán son, chắc chắn thương nhân Ba Tư đó sẽ nâng giá lên, mọi người cũng chỉ có thể mua ở chỗ y. Thật ra trong buôn bán qua lại có tồn tại rất nhiều vấn đề, cùng với mậu dịch qua lại mật thiết, những vấn đề này sẽ càng ngày càng nhiều, nhất định phải định ra quy củ, bảo vệ lợi ích của mỗi một bách tính, đây cũng là mục đích chủ yếu ta đến đây.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Trước đó ta đã nói, hiệp nghị bãi cỏ là chính sách sửa đường, đều là vì để cho bách tính nơi này có thể an định lại, nhưng không ngờ rằng sẽ thành công như vậy, nếu đã như vậy, chúng ta nên tiếp tục nữa, như vậy thì cần phải hoàn thiện chính sách này, lập pháp là nhất định cần đến, hơn nữa còn cả vấn đề an toàn, nếu như trên đường đều là trộm cướp, vậy ai còn dám đến, những thứ này đều cần phải hoàn thiện tốt, chúng ta buôn bán mới có thể càng làm càng phát đạt.
.Những người Hồ Túc Đặc như Ngột Khả Liệt bọn họ nghe vậy hết sức kích động, lấy buôn bán làm trung tâm để định quy củ, nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy hết sức hưng phấn a, nói: - Việc này ta tán đồng, nhưng quy củ này làm sao lập a?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đã viết sẵn một bản dự thảo chi tiết rồi, có thể cho các ngươi làm tham khảo.
.Một đại hán nói: - Nếu Hàn tiểu ca ngài đều đã viết rồi, vậy thì cứ theo lời ngài mà làm đi.
.Vừa nhìn bộ dạng người này, chính là một người không thích động não.
.- Không được!
.Hàn Nghệ nhấc tay lên, nói: - Mỗi một điều quy định đều nhất định phải là các ngươi đều gật đầu đồng ý mới có thể có hiệu lực, nếu như nói cá nhân ta định ra, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có người đẩy tội danh lên đầu ta, họa này ta kiên quyết không gánh, ta chỉ cung cấp một ý hướng, cụ thể làm thế nào, các ngươi tự định.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm nghe vậy thầm khen ngợi. Chiêu này thực sự là quá ác rồi, quy củ do các ngươi định ra, nhưng lại do quan phủ làm người chấp pháp, một khi ngươi phá vỡ quy củ, ngươi sẽ không thể tìm cớ được, bởi vì quy củ là bản thân ngươi định ra, như vậy thật ra càng tiện cho quan phủ chấp pháp hơn, cũng có thể giảm bớt cảm xúc bất mãn của dị tộc đối với quan phủ.
.Nhưng tất cả mọi người đều hết sức phấn khởi, bởi vì trước đây chưa từng có, lấy buôn bán làm trung tâm để xác định chế độ, thứ này làm thế nào, lại còn là do chính bọn họ định ra quy củ, việc này thật khiến cho bọn họ hứng thứ, đều nóng lòng muốn lập tức xem thử bản thảo kia của Hàn Nghệ.
.Về phần bản thảo này, chính là hôm qua hắn thỉnh cầu Trần Thạc Chân sửa lại, lại ngay trong đêm tìm một số người, dùng tay sao chép ra n bản.
.Thấy mọi người sốt sắng như vậy, vì thế Hàn Nghệ liền sai người phân phát bản thảo cho bọn họ, và còn bố trí hơn hai người nhân viên phiên dịch nữa.
.Ngột Khả Liệt bọn họ không đọc được chữ Hán, nhìn thấy bản thảo này đều chia thành hai phần, phần thứ nhất chính là cơ bản, phần thứ hai chính là ý hướng.
.Thật ra "cơ bản" này chính là đại pháp cơ bản của hậu thế, cùng loại với hiến pháp.
.Cũng chỉ có hơn mười điều.
.Tư tưởng trung tâm chia thành hai phần, thứ nhất, nguyên tắc xác lập một quốc gia, một quân chủ. Bất cứ người này phá vỡ điểm này, xử phạt cực hình.
.Căn cứ vào điều này, vậy thì Tây Đột Quyết cũng không có khả năng xuất hiện khả hãn nữa, chúng ta chỉ có một quân chủ chung, chính là hoàng đế Đại Đường.
.Và còn xác lập một kiểu ngôn ngữ chủ đề chung, một kiểu văn tự chủ đề chung.
.Điều này cũng biểu thị muốn mở rộng toàn diện tiếng Hán, chữ Hán, văn hóa Hán.
.Xem đến đây, Ngột Khả Liệt lại hỏi:
.- Hàn tiểu ca, sau này chúng ta đều phải nói tiếng Hán?
.Người không quá thích động não, nghe mà đau đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải nhất định phải học tiếng Hán, học chữ Hán, chỉ là dùng tiếng Hán làm tiếng mẹ đẻ, đây cũng là vì mậu dịch qua lại, nếu như ngôn ngữ không thông, chữ viết bất đồng, việc kết giao sẽ hết sức khó khăn, sao không phải mọi người đều học tiếng Hán, như vậy thì giao lưu cũng thuận tiện.
.Mọi người thoáng gật đầu, nói cũng có lý, hơn nữa cũng có thể không học, về phần bọn họ thì vốn cũng chẳng có văn tự gì, ngoài ra, hiện người học tiếng Hán là một chuyện rất khiến người ta kích động, chỉ có quý tộc mới có tư cách học thôi.
.Phần thứ hai, đó là các loại như xác lập vấn đề lợi ích của mỗi một bách tính, đại khái đảm bảo quyền lợi tự thân của mỗi một bách tính, quan phủ không thể tùy tiện bắt người, vân vân.
.Sáng hôm nay khi Bùi Hành Kiệm nhìn thấy cái này đã phục Hàn Nghệ sát đất. Phần này nhìn có vẻ như đều là hạn chế quan phủ, quan phủ không thể xâm phạm tài sản của bách tính dược, quan phủ không thể tùy tiện dùng hình, vân vân. Nhưng mà, nếu đã xác định lợi ích của mỗi một con dân, vậy thì đối với tù trưởng cũng áp dụng như vậy, điều này trong vô hình trung đã làm suy yếu sức ảnh hưởng của tù trường đối với bách tính.
.Nhưng đối với Ngột Khả Liệt bọn họ mà nói, trên bọn họ chính là quan phủ, là triều đình, bọn họ cũng sợ triều đình sẽ áp bức bọn họ, sẽ bóc lột bọn họ, dù sao thì cũng là dị tộc thống trị. Hiện giờ bọn họ sẽ không cho rằng mình là người thống trị, bọn họ sẽ chỉ cho rằng mình là người bị hại. Phần này cũng đã đảm bảo quyền lợi của bọn họ, nếu như bọn họ không đồng ý, quan phủ cũng có thể tùy tiện xâm phạm tài sản của bọn họ, sau khi cân nhắc, đương nhiên phần này có lợi đối với bọn họ.
.Đương nhiên, phần căn bản này là không thể thảo luận, nhất định phải như vậy, nguyên tắc một quân chủ, một quốc gia là không thể nào thay đổi.
.Mấu chốt vẫn nằm ở phần ý hướng phía sau, đây là phần khiến người ta mong đợi nhất.
.Về phần ý hướng, Hàn Nghệ gọi chung là "điều lệ thương nhân", chẳng qua là trong đó lại dính líu đến rất nhiều luật pháp.
.Nếu lấy thương nhân làm đầu, vậy tất nhiên là phải lấy tự do, công bằng làm nguyên tắc.
.Bởi vậy cướp đoạt tài sản của người khác, đây nhất định chính là trọng tội, có thể dính đến luật trộm cướp của Đường luật.
.Bên dưới "điều lệ thương nhân" này, còn có "luật khế ước", "dự luật lao động", "luật giá hàng", thậm chí là quy phạm cửa hàng, mậu dịch, vân vân.
."Điều lệ thương nhân" này hoàn toàn tương phản với luật pháp liên quan đến thương nhân của Trung Nguyên. Thật ra Trung Nguyên cũng có điều lệ thương nhân, nhưng đó là hạn chế thương nhân, dù sao cũng là không được làm cái này, không được làm cái kia, thương nhân là người hèn mọn. Nhưng điều lệ thương nhân ở đây chính là xác nhận nguyên tắc thương nhân là đầu, thương nhân có tất cả quyền lợi của bách tính bình thường, và còn có một chút đặc quyền nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận