Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 277.1: Vấn đề thành thạo.

.Hàn Nghệ quả thật không biết, thì ra trên người Thôi Tập Nhận lại phát sinh nhiều bi kịch như vậy. Nhưng nói thật sự, trong lòng hắn cũng không có một tia đồng tình, bởi vì so với Thôi Tập Nhận mà nói, hắn càng cần đồng tình hơn, hắn thậm chí còn không thể cho Tiêu Vô Y một hôn lễ ra dáng, đồng thời trong lòng cung vạn phần hiếu kỳ, nói: - Thế nhưng nàng nói những chuyện này thì có quan hệ gì với ta? Lẽ nào gã đuổi ta ra khỏi Trường An, cung là vì tốt cho ta sao?
.- Hiện tại không phải là chàng vẫn chưa rời khỏi Trường An sao?
.Tiêu Vô Y giảo hoạt cười nói.
.Hàn Nghệ khẽ cau mày, lời của Tiêu Vô Y rõ ràng là có mang thâm ý nha, nói: - Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
.Tiêu Vô Y cũng không biết Hàn Nghệ đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, có khi còn thấu triệt hơn cả nàng. Bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã bàn giao với hắn rất rõ ràng, liền nghe nàng giải thích: - Nguyên nhân sự tình là ở chỗ Võ Chiêu Nghi, nàng muốn mượn chuyện An Định Tư công chúa chết trẻ để đả kích Vương hoàng hậu và đường tỷ của ta, từ đó đạt đến mục đích cướp đoạt ngôi vị hoàng hậu.
.- Đường tỷ của nàng?
.Hàn Nghệ hơi kinh hãi.
.Tiêu Vô Y ồ một tiếng, nói: - Suýt chút nữa quên nói cho chàng, vị Tiêu Thục Phi kia chính là đường tỷ của ta.
.- A?
.Hàn Nghệ trợn lên hai mắt, nghĩ thầm. Con mẹ nó! Chuyện này cung quá là phức tạp chứ?
.Tiêu Vô Y nói: - Tuy nhiên ta cũng không phải rất quen thân với nàng, tính cách của chúng ta có quá nhiều cách biệt, cung không chơi cùng với nhau được, lại càng không có tình cảm gì.
.Nang vẫn mang oán hận với Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu ta đem việc này nói cho nàng, e sợ sẽ không hay lắm. Nhưng dù sao chúng ta cũng là phu thê, ta rốt cục có nên nói cho nàng hay không? Trong lòng Hàn Nghệ vạn phần mâu thuẫn, nhưng hắn trước sau không chiến thắng được lương tâm. Hắn cảm thấy nhất định phải thẳng thắn mọi chuyện với thê tử, bởi vì hắn biết hiểu lầm giữa phu thê, thường thường là sinh ra từ những che giấu này. Hắn làm tất cả những chuyện này, hơn nửa đều là vì bảo vệ Tiêu Vô Y, đương nhiên, còn có đám nhóc béo nữa, vì vậy liền nói: - Chuyện liên quan đến Trưởng Tôn Vô Kỵ...
.Tiêu Vô Y đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng đặt trên môi Hàn Nghệ, cười nói: - Chàng nghe ta nói là được rồi. Còn chàng muốn làm thế nào, không cần nói cho ta, cung không nên hỏi dò ý kiến của ta.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Vì sao?
.Tiêu Vô Y nghiêng đầu, than thở: - Bởi vì tính cách của ta có lúc tương đối kích động. Lại ghét ác như thù, hận nhất chuyện bất bình, bạch chính là bạch, hắc chính là hắc. Thế nhưng những trò câu tâm đấu giác này, đơn giản chính là quyền lực chi tranh, nào có đúng hay sai. Vì lẽ đó nếu như chàng nghe ý kiến của ta, trái lại có thể hỏng mất đại sự. Ta tin tưởng trên phương diện này, chàng càng thêm thích hợp hơn so với ta. Vì lẽ đó chàng chỉ cần y theo ý nghĩ của chàng mà làm là được, ta tin tưởng chàng.
.Đây thật sự là một sự tín nhiệm lớn lao, Hàn Nghệ cảm động đến nói không ra lời. Kết quả là, hắn lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên lòng bàn tay của Tiêu Vô Y.
.- Hạ lưu. Tiêu Vô Y vội vàng rút tay về, kêu lên một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: - Nói chính sự.
.- Chính sự, chính sự. Hàn Nghệ cười hắc hắc nói.
.Thực sự là không có chút biện pháp nào với người này. Tiêu Vô Y bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: - Võ Chiêu Nghi xuất thân hàn môn, Võ gia xa không sánh được Thái Nguyên Vương thị cùng Tiêu thị chúng ta. Nếu nang ta muốn xưng Hậu, vấn đề xuất thân này tất sẽ bị người đem ra lam văn. Mà kịch nói của chàng, vừa vặn lại là giảng ái tình giữa quý tộc cùng hàn môn. Quý tộc tạm thời không nói, một khi Võ Chiêu Nghi bắt đầu hành động, như vậy kịch nói của chàng nhất định sẽ trợ giúp Võ Chiêu Nghi đạt được rất nhiều hàn môn chống đỡ, đây chính là thứ chống đỡ Võ Chiêu Nghi cần nhất hiện nay. Mặc kệ chuyện này nang ta làm là đúng hay sai, đạo lý này, chàng hẳn là hiểu được.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn ủng hộ Vương hoàng hậu, kỳ thực từ sau khi Lan Lăng Tiêu thị chúng ta thiên hướng thế lực Quan Trung, đường tỷ của ta cũng đã trở thành đối tượng bọn họ ủng hộ. Nếu như chỉ là tranh đấu giữa đường tỷ của ta và Vương hoàng hậu, Trưởng Tôn lão tặc căn bản sẽ không hỏi đến. Thế nhưng Võ Chiêu Nghi muốn xưng Hậu, Trưởng Tôn lão tặc dù thế nào cung sẽ không đồng ý. Nói cách khác, nếu như Thôi tiểu quỷ không ra tay, như vậy Trưởng Tôn lão tặc chắc chắn sẽ không để kịch nói của chàng diễn hết. Đến lúc đó một khi Trưởng Tôn lão tặc ra tay, chuyện này căn bản cũng không có khả năng cứu vãn nữa. Mặc dù là bệ hạ cung phải kiêng kỵ ba phần đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ, đạo khẩu dụ này liền không nhất định có thể hạ xuống.
.Hàn Nghệ hơi có chút suy nghĩ nói: - Thế nhưng nếu Thôi Tập Nhận xuất thủ trước, như vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ liền có thể biết thời biết thế, cũng không để kịch nói diễn hết, lại có thể không cần đếm xỉa đến, lại còn thiếu được một cái phiền toái.
.Tiêu Vô Y ừ một tiếng: - Vì lẽ đó Thôi tiểu quỷ làm như thế, chỉ có một mục đích, chính là trước khi phiền toái lớn đến, đem chàng đẩy về hướng Võ Chiêu Nghi, từ đó giúp kịch nói có thể kế tục diễn tiêp.
.Thế nhưng nàng không nghĩ tới, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ tương kế tựu kế, lợi dụng điểm này, đem ta xếp vào bên người Võ Chiêu Nghi. Hàn Nghệ cau mày nói: - Đây là do Thôi Tập Nhận nói cho nàng?
.- Đương nhiên không phải, mặc kệ là trước đây, hay là hiện tại, y cũng chưa bao giờ nói với ta những chuyện này.
.Tiêu Vô Y lắc đầu một cái, nói: - Thôi tiểu quỷ từ nhỏ đã vô cùng kiêu ngạo. Y từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ giải thích bất cứ chuyện gì với người khác, y vẫn luôn vô cùng phản đối một ít lễ pháp cổ hủ trong gia tộc. Cho nên từ trên xuống dưới nhà họ Thôi, chỉ có một mình y tán thành chuyện của Thôi đại tỷ và Vạn nhị ca, đồng thời trợ giúp bọn họ bỏ trốn. Thế nhưng kết quả lại vô cùng làm y bị tổn thương. Hơn nữa sau đó lại xảy ra chuyện giữa Hồng Lăng và Vô Nguyệt, khiến cho tính tình của y đại biến, bắt đầu trơ nên tuân thủ lễ pháp, mọi chuyện đều đứng về phía gia tộc.
.Liền ngay cả đám Thiện Hành đều cho rằng Thôi tiểu quỷ đã thay đổi rồi. Thế nhưng ta hiểu rất rõ tiểu quỷ này, kẻ này trong xương chính là không muốn thừa nhận sai lầm của chính mình, y hi vọng có người chứng minh những chuyện y làm trước đây là đúng. Mà kịch nói của chàng vừa vặn lại vô cùng giống với chuyện của Thôi đại tỷ, có lẽ trên đời này y là người không muốn kịch nói biến mất nhất. Muốn kịch nói kế tục diễn tiếp, đường ra duy nhất, chính là chàng đứng về phía Võ Chiêu Nghi. Bởi vì kịch nói của chàng, tất cả đều phù hợp với lợi ích cần thiết của Võ Chiêu Nghi.
.Hàn Nghệ nói: - Kể cả như vậy, điều này cũng chỉ là do Thôi Tập Nhận suy đoán mà thôi, vạn nhất bệ hạ không có hạ xuống một đạo khẩu dụ này, vậy thì hiện tại ta đã đang trên đường về Dương Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận