Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 917.3: Lấy nông làm gốc

.Thiếu nữ giải thích nói: - Mời khách quan yên tâm, Kim Hành chúng ta sở dĩ đưa ra loại dấu tay sáp này, chủ yếu là nhằm vào mức gửi ngân hàng khổng lồ, dùng cái này để giảm bớt áp lực cho Kim Hành chúng ta. Kỳ thật hình thức bảo hộ của chúng ta đã là vô cùng hoàn thiện. Đầu tiên, chúng ta sẽ cho ngươi một quyển sổ nhỏ, mặt trên có tên và dấu tay của ngươi, cùng với bản ghi chép về khoản tiền gửi của ngươi, mà chúng ta nơi này cũng sẽ có bản ghi chép của ngươi, hai quyển cũng sẽ có chữ ký và dấu tay của ngươi, mỗi một lần ghi lại, hai quyển đều phải cho ngươi xem qua, hơn nữa còn nhất định phải ấn lên dấu ngón cái của ngươi.
.Nếu ngươi muốn lấy tiền, thì nhất định phải mang theo quyển sổ nhỏ và sổ ghi chép này đến, nếu ngươi ủy thác cho người khác đến, thì trước tiên nhất định phải tạo dấu ngón tay ở trên ô vuông hai trang mặt sau bên trong quyển sổ nhỏ kia. Còn về dấu tay sáp bảo hộ, nếu như là tự mình đến lấy, thì cũng giống như bình thường, không cần dùng đến mật mã, nhưng nếu người ủy thác đến lấy, một khi vượt qua ba mươi quan, thì nhất định phải cần mật mã.
.Lão già nói: - Ba mươi quan chẳng lẽ cũng không phải là tiền sao?
.Thiếu nữ nói:
.- Chúng ta làm như vậy, chủ yếu là để tiện lợi cho khách hàng, nếu khách quan cảm thấy như vậy không ổn, có thể xin người ủy thác nhất định phải có mật mã mới có thể lấy tiền, nhưng mật mã vừa được lấy ra một lần thì liền trở thành phế thải, nếu khách hàng không tới đây bổ sung lại một phần mật mã khác, vậy sẽ tự động hủy bỏ, hơn nữa, nếu bổ sung thêm một mật khẩu khác, thì cần trả tiền phí thủ tục là năm mươi văn. Mặt khác, mặc dù dưới một trăm quan trở xuống, cũng có thể tiêu một trăm văn tiền mua loại dấu tay sáp này.
.- Các ngươi suy xét thật đúng là chu đáo.
.Lão già gật gật đầu, nói:
.- Vậy lão hủ sẽ liền lấy một cái đi, dù sao cũng không cần phải trả tiền.
.- Được!
.Thiếu nữ chuyển tới một phần khế ước, nói: - Đây là khế ước khách hàng gửi tiết kiệm, làm phiền sau khi khách hàng xem qua, ghi vào tên của mình ở phía trên thẻ tre, và ấn dấu tay của mình lên đó.
.Lão già cầm khế ước qua xem, khế ước gồm hai phần, mỗi một phần là cả hai tờ giấy, nói:
.- Nếu chẳng may khách hàng không biết chữ thì làm sao bây giờ?
.Thiếu nữ nói: - Đại Đường nhật báo chúng ta đã viết nội dung khế ước ở trên đó không thiếu một chữ, mỗi người đều biết, khách hàng không biết chữ trước tiên có thể đi hỏi, mà khế ước của chúng ta phân làm hai loại, một loại là dành cho khách hàng bình thường, một loại là dành cho khách hàng hạng khách quý. Nếu khế ước không giống nhau, thì bất kể nói thế nào, đều là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta sẽ phụ trách toàn bộ.
.Lão già cười gật gật đầu, cũng không nhìn thêm nữa, liền ký vào tên của mình, ấn lên dấu tay lên.
.Cô gái kia sau khi thẩm tra qua, chuyển tới một tờ giấy, nói: - Khách quan, hiện tại ngươi đi tới căn phòng thứ ba bên trái, người ở cửa kia sẽ hướng dẫn ngươi làm thế nào sử dụng sáp đóng dấu tay, sạu khi y dạy cho ngươi biết, liền sẽ lập tức đi ra, tuyệt sẽ không có người nào nhìn thấy mật mã của ngươi. Ngươi điền xong rồi, lại lấy tới đây, chúng ta sẽ giúp ngươi niêm phong cất vào kho.
.- Vậy nếu không biết viết chữ thì sao?
.- Vậy có thể dùng hình vẽ để biểu thị, nhưng nhất định phải nhớ kỹ hình vẽ này, đến lúc đó dựa vào hình vẽ gỡ bỏ niêm phong.
.Lão già kia lại nói: - Phiền toái như vậy a!
.Thiếu nữ cười nói: - Khách quan, chúng ta làm như vậy, chỉ là vì an toàn cho tài sản của khách quan ngươi, tránh cho tổn thất không cần thiết, tuy rằng thủ tục phiền toái một chút, nhưng đây cũng là làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
.Lão già cười gật gật đầu, mắt lại có dụng ý khác nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thì cười mà không nói.
.Lão già đi đến trước phòng chỉ định, đem tờ giấy đưa cho một người ở cửa, sau khi người nọ xem qua tờ giấy, liền mở cửa ra. Chỉ thấy bên trong là một phòng rất nhỏ, bốn phía đều được phong kín, liền đốt một cây đèn dầu.
.Về phần phong ấn như thế nào thì vô cùng đơn giản, đem loại sáp đặc biệt đặt ở trên lửa đun nóng một lát, sau đó bôi lên trên miệng cái túi giấy, thổi ba cái, là có thể ấn lên lấy dấu tay của mình, bởi vì là sáp đặc biệt, vì vậy sẽ không bị phỏng.
.Rất nhanh, lão già liền đi ra ngoài, thủ tục cũng rất nhanh liền hoàn thành.
.- Khách hàng, đây là sổ tiết kiệm của ngươi, xin hãy giữ gìn cho kỹ, nếu có bị đánh rơi, xin hãy nhanh chóng tới Kim Hành đển bổ sung.
.Thiếu nữ chuyển tới một quyển vở nhỏ đặc biệt màu tím.
.Lão già kia nhận lấy, nghĩ thầm rằng, chỉ riêng loại màu sắc này, chỉ sợ cũng khó có người nào làm giả được.
.Đứng một bên trầm mặc hồi lâu, Hàn Nghệ rốt cục mở miệng cười nói: - Chúc mừng Cao lão tiên sinh đạt danh hiệu Khách Quý của Kim Hành chúng ta.
.- Chỉ riêng những gì hôm nay lão hủ học được, đã trị giá một trăm quan tiền gửi này rồi a!
.Lão già ha hả cười nói.
.Hàn Nghệ duỗi tay ra, nói: - Lão tiên sinh, bên này mời.
.Lão già gật gật đầu, cùng Hàn Nghệ đi vào trong một gian phòng, trong gian phòng này được trang hoàng vô cùng tráng lệ, hơn nữa còn rộng rãi sáng ngời.
.- Hàn Nghệ gặp qua Cao Thượng thư.
.Vừa đóng cửa lại, Hàn Nghệ lập tức hướng về lão già kia hành lễ nói.
.Người này đúng là Hộ Bộ Thượng Thư Cao Lý Hành.
.- Miễn lễ! Miễn lễ!
.Cao Lý Hành cười nói: - Hàn Nghệ a! Ngươi cũng đừng trách lão phu lén lút, Kim Hành của ngươi làm ồn ào huyên náo, hơn nữa có quan hệ chặt chẽ với dân chúng trong ngoài thành, lão hủ không đến chuyến này, thì cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Cao Thượng thư có thể tự mình tiến đến, Hàn Nghệ cao hứng còn không kịp, hơn nữa ta vô cùng thích cách làm này của Cao Thượng thư, bởi vì như vậy có thể tạo nên tác dụng giám thị vô cùng tốt, điều này cũng có thể không ngừng nhắc tỉnh mỗi người bên trong Kim Hành, làm việc gì cũng đều phải chú ý cẩn thận, không thể để xảy ra cái gì sai lầm.
.- Ngươi có thể nghĩ như vậy, thì không thể tốt hơn rồi.
.Cao Lý Hành cười, đột nhiên nói: - Cô gái mới vừa rồi kia, chắc chắn ngươi đã bỏ ra không ít thời gian để dạy dỗ đi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không chỉ là nàng ta, mỗi người Phượng Phi Lâu chúng ta đều là như thế, bởi vì mỗi người bọn họ đều đại biểu cho Phượng Phi Lâu chúng ta.
.Cao Lý Hành nói: - Ta đang nói không phải là điều này, chắc nàng ta cũng biết lão phu, nhưng khi nàng ta nhìn thấy hộ tịch của lão phu, thì vẫn thờ ơ, ngươi hãy nói nguyên nhân ở đâu đi?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Nói thật, ta cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là nàng ta có nhận ra được Cao Thượng thư hay không, nhưng thật sự ta đã dạy bọn họ, đối mặt với bất kỳ người nào, đều nên duy trì tính chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày trong ngành nghề của mình, không thể mỗi người một khác, bởi vì công việc của các nàng chính là giúp người đến gửi tiết kiệm, chỉ cần làm tốt điểm này, chính là sự tôn trọng tốt nhất đối với khách hàng. Hơn nữa ta cũng không hy vọng các nàng bởi vì một vài nhân vật đặc thù mà phân tâm, từ đó sẽ khiến cho xuất hiện sai lầm, vậy ngược lại cái được không bù đắp đủ cái mất. Còn nữa, tiếp đón đại nhân vật giống như Cao Thượng thư, là thuộc về phạm vi chức trách của ta, ta tuyệt sẽ không để cho các nàng đoạt hết công việc của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận