Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1245: Nhân nhượng cho yên chuyện

.Thực ra Hàn Nghệ cũng không có cách nào, hắn chủ động yêu cầu đi, chỉ là muốn xem xem rốt cuộc là tình huống gì.
.Ngày đó, Hàn Nghệ bèn gọi Tiểu Dã cùng hắn đi đến huyện Kính Dương.
.Huyện Kính Dương ngay tại phía tây bắc Trường An, nếu cưỡi ngựa đi đường lớn không mất nửa ngày là có thể đến nơi.
.Đợi Hàn Nghệ đi đến huyện nha huyện Kính Dương, già trẻ bên trong đang triển khai thế song song kịch liệt, mà một người nam tử trung niên mặc quan phục ngồi ở chính giữa, người này chính là Huyện lệnh huyện Kinh Dương, Dương Đắc Tài, xuất thân là Hoằng Nông Dương thị, cũng chính là tộc thúc của Dương Phi Tuyết. Đừng xem trong số các đại thần trung tâm dường như không có thế gia đại tộc gì, nhưng thực ra người bên dưới đa phần đều là xuất thân quý tộc.
.Vốn dĩ Dương Đắc Tài cho rằng Cục Dân An hôm qua đã phái người tới, kết quả Trưởng Tôn Diên một lòng muốn để cho Hàn Nghệ đến giải quyết, hôm qua không phái người tới. Dương Đắc Tài vừa thấy các ngươi không có trách nhiệm như vậy, nên cũng không dám đảm bảo, quỷ mới biết Cục Dân An là những người như thế nào, các ngươi tự tranh giành, triều đình đã giao cho Cục Dân An quyền lực này, ông ta cũng không có tư cách quản.
.- Đặc phái sứ!
.Bọn Liễu Hàm Ngọc thấy Hàn Nghệ đã đến vội vàng tiến lên nghênh đón.
.Hà Nghệ thấy bọn họ ai cũng tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, lại nhìn bọn họ một lượt, hỏi: - Không có ai bị thương chứ?
.Bọn Liễu Hàm Ngọc lắc đầu.
.- Không có là tốt rồi!
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bờ vai gã.
.Dương Đắc Tài bước tới, hành lễ nói: - Huyện lệnh huyện Kính Dương bái kiến Hàn Thị lang.
.- Không dám, không dám!
.Hàn Nghệ chắp tay, ánh mắt liếc qua ba ông lão đang ngồi bên cạnh.
.Trong đó có một vị râu tóc bạc trắng chắp tay nói:
.- Lão hủ ta là Lưu Chấp Đạo, hương Tín An, nghe đại danh của Hàn Thị Lang đã lâu, thất kính, thất kính.
.- Thì ra là Lưu lão tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, lại nói với Dương Đắc Tài: - Dương Huyện lệnh, có thể mượn dùng quý nha môn không.
.- Hàn Thị lang xin cứ tự nhiên, hạ quan vừa hay có chút việc công cần xử lý, trước hết xin lỗi không tiếp được rồi.
.Dương Đắc Tài rất hiểu chuyện, Hàn Nghệ ngươi đã đến, ngươi tự xem mà làm đi, không chỉ đi một mình mà đem toàn bộ người của mình đi, kiên quyết không nhúng tay vào chuyện này.
.Hàn Nghệ lại nói với bọn Liễu Hàm Ngọc: - Xem đức hạnh của các ngươi đi, đi rửa mặt trước đi.
.- Tuân mệnh!
.Rất nhanh, trong hậu đường này chỉ còn lại Hàn Nghệ, Tiểu Dã và Lưu Chấp Đạo ba người.
.Hàn Nghệ trực tiếp ngồi trên ghế của Dương Đắc Tài, ho nhẹ một tiếng: - Về chuyện này ta cũng đã hiểu rõ rồi, hơn nữa ta cũng đã đích thân đến, tin rằng ba vị cũng có thể cảm nhận được thành ý của Cục Dân An chúng ta rồi chứ.
.- Hàn Thị lang, việc này làm sao có thể dùng thành ý đến giải quyết.
.- Không biết các vị muốn dùng gì để giải quyết, lẽ nào cảnh sát hoàng gia chấp hành luật pháp của quốc gia cũng là sai sao?
.- Hàn!
.- Nghe ta nói xong trước đã!
.Hàn Nghệ nhấc tay lên, ngăn ông lão bên trái đang chuẩn bị nói, nói: - Các vị định nói những gì, trong lòng ta đều rõ, ta tới đây không phải muốn tranh luận đúng sai, nói ngược lại, nếu ta muốn tranh luận, phần thua chắc chắn là các vị. Đừng nói không phục, các vị chỉ là dân thường, uy vọng có cao hơn nữa cũng chỉ là dân thường, mà ta là Hộ Bộ Thị lang, trong hương các vị tổng cộng có bao nhiêu người, báo số lượng lên, ta cũng muốn xem hương dân của các vị có bao nhiêu người không sợ chết.
.Ba ông lão sửng sốt, Lưu Chấp Đạo nói:
.- Chẳng lẽ Hàn Thị lang muốn giết tất cả hương dân chúng ta sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không đáng như vậy, giết ba người các vị rồi là không có ai dám ra mặt nữa.
.Ông già hơi béo ngồi bên phải nói: - Hàn Thị lang quả là quan uy to lớn, không biết ba người chúng ta phạm tội gì, ngài dựa vào đâu mà giết chúng ta?
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Ông đang nói gì với tôi vậy, phạm tội? Ồ, liên quan tới an nguy của bản thân các vị thì tới nói luật pháp với ta, nếu các vị còn biết luật pháp có thể bảo vệ các người khỏi sự chèn ép của ta, vậy hiện tại các vị đang làm gì?
.Ba ông lão bất tri bất giác liền rơi vào bẫy của Hàn Nghệ, bị Hàn Nghệ làm cho nghẹn họng đến cả mặt đỏ bừng.
.Lưu Chấp Đạo thở gấp nói: - Chúng... chúng ta nói không tuân thủ luật pháp khi nào, hương Tín An chúng ta cũng có hương pháp chúng ta, đây đều là của lão tổ tông truyền lại, đời đời tương truyền, không phải do ta lập nên. Việc này Dương Huyện lệnh cũng đã biết, ở cả huyện Kính Dương hương Tín An chúng ta có ít người phạm tội ăn cắp nhất, nếu như Hàn Thị lang rảnh có thể đến hương Tín An chúng ta xem xem, dân chúng nhà nhà đêm không cần đóng cửa, từ trước tới nay vẫn bình an vô sự, nhưng cảnh sát hoàng gia các ngài vừa tới, không chỉ phá vỡ quy củ, hơn nữa còn đánh bị thương hương dân của chúng ta, lẽ nào chúng ta muốn một tiếng công đạo cũng là sai sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng rất hiếu kỳ, không biết tại sao cảnh sát hoàng gia vừa tới đã xảy ra chuyện? Việc này trong lòng các vị chắc hẳn đã rõ ràng.
.Lưu Chấp Đạo trong mắt hiện lên một tia chột dạ, nói:
.- Lão hủ không biết tại sao Hàn Thị Lang lại nói ra lời này?
.- Có biết hay không cũng không sao cả.
.Hàn Nghệ nói: - Vừa rồi ta đã nói rồi, không phải ta tới tranh luận đúng hay sai với các vị, tất nhiên, nếu tiếp tục tranh luận ta cũng không sợ, có điều ta thấy không bắt buộc phải như vậy, các vị có nỗi khổ tâm của các vị, Cục Dân An có tôn chỉ của Cục Dân An. Các vị chắc hẳn đã từng nghe nói, cảnh sát hoàng gia là ân huệ mà bệ hạ thực thi cho dân chúng, quyền lực vẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là bệ hạ muốn dựa vào cảnh sát hoàng gia để truyền đạt tư tưởng nhân chính trị quốc. Nếu các vị có thể hiểu điểm này thì nên xem chuyện này như một sự hiểu lầm, giữ lại ngón tay vốn có lẽ phải bị chặt đứt của hắn ta, để hắn ta khắc ghi phần ân tình này của bệ hạ, chẳng lẽ ngay cả chút thể diện này các vị cũng không cho bệ hạ sao?
.Ba lão già dùng ánh mắt trao đổi một phen. Lưu Chấp Đạo nói: - Nếu Hàn Thị lang đã nói như vậy, lão hủ làm sao dám nói một chữ "không", chuyện này lão hủ có thể nhận lời với Hàn Thị lang, nhưng nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa, phải giải quyết như thế nào cho phải đây?
.- Sẽ không đâu.
.Hàn Nghệ nói: - Cảnh sát hoàng gia mới đến, khó tránh khỏi có chút kích động, tin rằng qua chuyện này họ sẽ chín chắn hơn rất nhiều, sẽ không tùy tiện như vậy nữa, ngay cả tình hình còn chưa rõ ràng đã ngốc nghếch xông lên. Các vị có thể yên tâm, ta sẽ dặn dò họ chú ý phong thổ nhân tình nơi đây.
.Ý của lời này chính là sẽ không tiếp tục can thiệp vào chuyện trong hương các vị nữa.
.- Vậy làm phiền Hàn Thị lang rồi. Lưu Chấp Đạo cũng vội thấy đủ liền thu tay, vừa rồi Hàn Nghệ mạnh bạo như vậy, thật là đã hù dọa bọn họ rồi. Họ thực cũng từng nghe qua đại danh của Hàn Nghệ, quả thực là sát thủ quý tộc.
.- Việc này là trách nhiệm của ta. Hàn Nghệ đổi đề tài câu chuyện: - Nhưng các vị cũng tuyệt đối đừng chơi mấy trò này với ta, dừng thử đối địch với cảnh sát hoàng gia, nếu các vị nhất mực cho rằng tổ tông còn quan trọng hơn hoàng gia, vậy các vị chỉ có thể chuốc khổ vào thân thôi.
.Ba người Lưu Chấp Đạo nhìn nhau một cái không nói gì, Giang Nam đời đời nhân tài lớp lớp, nhưng lẫy lừng ai cũng chỉ một thời, nhưng tổ tông thì chỉ có một, ai lớn hơn ai cũng khó mà nói.
.Hàn Nghệ cũng không thật sự định tiếp tục dây dưa với bọn họ, vì như vậy chẳng có ý nghĩa gì lớn lao, hiện tại hắn đã là tể tướng, cho dù đuổi giết bọn họ nữa cũng không thay đổi được điều gì, vậy thì hà tất phải lãng phí tinh lực với họ, mau chóng giải quyết xong chuyện này rồi nói tiếp.
.Vì vậy rất nhanh đã thương lượng xong, hai bên đều xem như chưa từng phát sinh chuyện này, Cục Dân An cũng không bắt người kia vì tội ăn trộm, nhưng họ cũng không thực hiện hương pháp. Hai bên đều nói hoàng đế nhân từ như vậy, chúng ta chắc chắn phải ủng hộ hoàng đế, cho dù đều rất giả tạo.
.Phân cục Cục Dân An.
.Sau khi thả người kia ra, Liễu Hàm Ngọc nói với Hàn Nghệ: - Đặc phái sứ, có phải chúng ta đã làm sai rồi không, thực ra sau đó chúng ta cũng nghĩ đây có thể là một cái bẫy, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì, nếu không sau này chúng ta dựa vào đâu khiến người dưới phục tùng.
.- Ai nói các ngươi làm sai!
.Hàn Nghệ nói: - Các ngươi làm rất đúng, phải tiếp tục kiên trì là đúng, tuy nhiên việc này nếu muốn giải quyết từ căn nguyên, vẫn phải để triều đình ra mặt. Sau khi ta trở về sẽ thương lượng cụ thể với bọn họ nên đối mặt với vấn đề này như thế nào, các ngươi nghỉ ngơi mấy ngày này trước đi, cố gắng đừng phát sinh xung đột với những hương thân kia, đợi chúng ta bàn bạc xong, ta sẽ lập tức phái người tới thông báo cho các ngươi.
.- Biết rồi.
.Hàn Nghệ không ở lại nơi này quá lâu, cùng ngày đó liền vội vàng trở về Trường An. Tuy rằng hắn không dùng đến một ngày đã thuận lợi giải quyết chuyện này, nhưng điều này khiến hắn cảm thấy vấn đề này vẫn thật khó giải quyết. Cảnh sát hoàng gia vừa tới, những hương thân này đã dám đánh đòn phủ đầu với cảnh sát hoàng gia, có thể thấy là bọn họ có chỗ dựa nên không kiêng kỵ điều gì.
.Nguyên nhân gì khiến cho họ không sợ điều gì như vậy? Điều này không cần nghĩ cũng biết, chính là hoàng đế chắc chắn có rất nhiều phương diện phải dựa vào bọn họ, nếu như kiêng kị, hoàng đế sẽ nghĩ mọi cách để đối phó với họ, chỉ có hỗ trợ lẫn nhau cùng có chung lợi ích, họ mới dám làm như vậy.
.Sự thật cũng là như vậy, là hương thân liên kết triều đình và tiểu nông lại với nhau, bất cứ pháp lệnh nào của triều đình từng bước truyền xuống, cuối cùng do hương thân truyền đạt lại cho người dân, còn có thu thuế cũng phải dựa vào hương thân đi thu, triều đình mặc nhận địa vị của hương thân, hương thân ủng hộ cho triều đình, đây chính là ủng hộ hỗ trợ lẫn nhau.
.Phải biết rằng huyện Kính Dương vẫn là vùng đất lân cận kinh thành, sức ảnh hưởng của hương thân ở đây chịu sự áp chế của hoàng quyền, quyền lực của hương thân ở các châu huyện xa xôi quả thật còn lớn hơn rất nhiều.
.Nhưng vì vậy mà không công nhận hương thân, tất nhiên cũng không phải việc làm sáng suốt, dù sao cũng đã tồn tại một cách hợp lý, hơn nữa đây vốn dĩ chính là thời đại của hương thân sĩ tộc.
.Xem ra đây vẫn là một con đường lâu dài a! Trong lòng Hàn Nghệ không khỏi buông ra một lời cảm thán.
.- Hàn đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy? Trời đã tối rồi, chúng ta mau quay về đi.
.Tiểu Dã thấy Hàn Nghệ suốt dọc đường trầm mặc không nói, lại thấy sắc trời đã muộn, về đến Trường An chắc chắn đã buổi tối rồi.
.Hàn Nghệ ngẩn ra.- Không nghĩ gì cả, chúng ta đi mau thôi. Nhưng dường như thần sắc hắn đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
.Khi về đến Trường An, trời đã tối từ lâu, cửa thành đang đóng, may mà Hàn Nghệ có đặc quyền.
.- Hàn Thị lang, bệ hạ đã phái người dặn dò trước, nếu trước canh hai ngài về đến Trường An, thì lập tức đi Đại Nội một chuyến.
.Sĩ quan giữ cửa thành nhìn thấy Hàn Nghệ, vội vàng tiến lên phía trước thông báo.
.Hàn Nghệ sửng sốt, làm sao bệ hạ biết ta ra ngoài? Chẳng lẽ việc này đã kinh động đến bệ hạ rồi. Vì vậy hắn bảo Tiểu Dã đi về trước, còn bản thân đi đến hoàng cung.
.Đi đến điện Lưỡng Nghi, chỉ thấy Lý Trị đang cùng Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, Đỗ Chính Luân, Lư Thừa Khánh, Hứa Ngữ Sư ngồi trong điện nghị sự.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị nói: - Trẫm hỏi khanh, sáng hôm nay chắc khanh đã đến huyện Kính Dương.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Bệ hạ cũng biết chuyện này sao?
.Lý Trị gật gật đầu: - Cảnh sát hoàng gia chính là đại diện cho hoàng gia, trẫm có thể không để mắt tới bọn họ sao. Hôm nay khanh vội vàng đi về, phải chăng đã xử lý xong việc này rồi.
.- Đúng vậy.
.- Không biết khanh xử lý như thế nào?
.- Vi thần lựa chọn nhân nhượng cho yên chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận