Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 690: Ta làm vợ, cô ta làm thiếp.

.Chỉ thấy một "công tử" tuấn mỹ thân mặc áo xanh lam đi lên.
.Không phải Tiêu Vô Y thì còn ai nữa.
.Hàn Nghệ hơi ngẩn người, đột nhiên tâm niệm khẽ động, đúng nha! Nếu Nguyên Mẫu Đơn đến đây chỉ để trao đổi với ta, vậy trực tiếp để Đóa Lạp lên là được, hà tất phải đích thân mình làm, hơn nữa những thứ này không liên quan đến cổ phần, chẳng lẽ nàng thật sự đến đây để cáo mật với ta? Nhưng, cũng có thể là nàng đang dọa ta, khiến ta thuần phục Nguyên gia nhà họ, hắn nhất thời không biết làm thế nào, không khỏi nhìn chằm chằm Nguyên Mẫu Đơn, chỉ thấy nàng liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y, lại nghe nàng lạnh lùng nói:
.- Chẳng lẽ muội vẫn thích nghe lén người khác nói chuyện?
.- Nếu là người khác nói câu này, ta sẽ ném hắn ra ngoài ngay.
.Tiêu Vô Y dùng một phong cách vô cùng Tiêu Vô Y để đáp trả Nguyên Mẫu Đơn, sau đó lại cười bảo:
.- Mẫu Đơn tỷ, tỷ cũng đừng quên nơi này không phải Nữ Sĩ Các, mà là Nữ Nhân phường, hai người các ngươi tình chàng ý thiếp ở chỗ của muội, muội còn chưa thu tiền hai ngươi, sao còn dám trách muội, đúng là ác nhân cáo trạng trước, tuy nhiên bổn Quận Chúa đại lượng, không tính toán với các ngươi.
.Tình chàng ý thiếp? Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Xin lỗi! Vân Thành Quận Chúa, hình như ta mới là chủ nhân của ngõ Bắc.
.- Nhưng ngươi đã đem chỗ này cho ta thuê rồi chẳng phải sao?
.Tiêu Vô Y chớp chớp đôi mắt sáng.
.Này! Nàng có trả tiền lần nào đâu, còn thu tiền ta, nàng không làm ăn đúng thật là lãng phí nhân tài. Hàn Nghệ lẩm bẩm một câu.
.Nguyên Mẫu Đơn trầm lặng nhìn lại, quát:
.- Cái miệng muội sạch sẽ chút, dù sao ta là tỷ, nói chuyện với tiểu muội đương nhiên uy nghiêm hơn.
.Đáng tiếc tiểu muội này trời đất không sợ. Tiêu Vô Y cười hì hì nói:
.- Muội không phải Hàn Nghệ, nếu muội xảy ra chuyện thì Nguyên gia các ngươi cũng khó thoát tội a!
.Dừng một lát, lại nói:
.- Nhưng muội lại vô cùng bội phục Mẫu Đơn tỷ, vì không muốn phá vỡ quy tắc gia tộc, cư nhiên dùng cách khích tướng đi thông báo cho Hàn Nghệ, đúng thật là thông minh lanh lợi, có lòng tốt, tiểu muội tự cho rằng mình không bằng.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói:
.- Muội cho rằng cáo mật có thể thay đổi điều gì sao?
.- Vậy còn đỡ hơn là không!
.Khóe mắt Tiêu Vô Y lóe ra ánh sáng của sự giảo hoạt, cười khanh khách nói:
.- Chẳng qua muội rất mong đợi mà thôi, một bên là gia tộc, một bên là người trong mộng, Mẫu Đơn tỷ sẽ làm thế nào đây? Khung cảnh đó thật đẹp, muội không dám nhìn a!
.Hàn Nghệ nghe xong trợn trắng con mắt, xem ra ta phải hạn chế sử dụng từ ngoại lai, nhất là trước mặt nàng ấy.
.Nguyên Mẫu Đơn âm thanh lạnh lùng nói:
.- Ít nhất tỷ sẽ không thúc tiến mọi chuyện xảy ra, dù không đủ sức, nhưng không thẹn với lòng, không như muội, toàn là lòng tốt làm chuyện xấu, hại người lại hại mình.
.Sắc mặt Tiêu Vô Y hơi thay đổi, nói:
.- Vậy cũng không cần người khác nói này nói nọ trước mặt muội.
.- Đáng tiếc tỷ không phải người khác.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở dài, nói:
.- Cũng không hiểu sao, mỗi lần gặp muội, tỷ đều có dự cảm chẳng lành.
.Tiêu Vô Y đối chọi gay gắt nói:
.- Chí ít muội không đạo đức giả như tỷ, cái gì cũng giấu trong lòng, ngoài mặt thì lạnh lùng vô tình, thực tế thì sốt ruột muốn chết, Tiêu Vô Y ta ít nhất vào lúc chết, ta cũng chết mà không tiếc nuối. Mẫu Đơn tỷ, e là tỷ chết không nhắm mắt rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói:
.- Nếu muội có thể chết không tiếc nuối thì sẽ không cảm thấy phẫn nộ với lời tỷ nói rồi. Sao nào? Nắm tay chặt thế, chẳng lẽ lại muốn đọ sức với tỷ.
.Bản thân Tiêu Vô Y cũng không biết tay mình đang nắm chặt chặt đấy, liếc mắt sang, lập tức thả rộng tay ra, nhưng lại nghĩ, nếu như thả ra chẳng khác nào không đánh đã khai, hừ lạnh:
.- Muội mới không thèm dùng thủ đoạn này ăn hiếp kẻ yếu, Nguyên gia các người là gia tộc lớn, bị một thương nhân bé nhỏ làm mất hết cả mặt mũi thì dùng thủ đoạn hạ lưu này, đó mới khiến người ta mở rộng tầm mắt a!
.- Hạ lưu?
.Nguyên Mẫu Đơn cười đáp lại:
.- Đó sao mà sánh được với Vân Thành Quận Chúa, từ mấy ngày đầu muội mở tiệm cầm đó đã có thể thấy được vài phần.
.Nói xong đột nhiên nàng quay sang nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Nghe nói lần trước trên triều đường ngươi dùng câu kẻ đắc đạo giúp nhiều, kẻ thất đạo giúp ít để hình dùng lý do vì sao buôn bán ở hai chợ tệ thế? Không biết có chuyện này không?
.Ngươi đây đúng là quá nham hiểm rồi! Nếu ta nói phải, thì không cần Nguyên gia các ngươi ra tay, tai nạn đã xảy ra rồi. Hàn Nghệ gãi đầu nói:
.- Ta cũng không nhớ nữa. Đột nhiên ta thấy ta không nên đứng đây, nếu không để các cô nói xong, chúng ta bàn sau.
.- Không cần.
.Nguyên Mẫu Đơn bỏ hợp đồng lên bàn,
.- Sớm mang tiền qua. Cáo từ!
.Nói xong, nàng liền đi xuống dưới lầu.
.Tiêu Vô Y vừa lúc lại đứng ngay đầu bậc thang, xéo mắt lạnh lùng nhìn sang, hầu như không định sẽ nhường đường.
.Nguyên Mẫu Đơn hai lời không nói, trực tiếp một cước đá tới.
.Dù sao trong chạy máu của gia tộc Tiên Ti, nhân tố bạo lực không thua gì Tiêu Vô Y.
.Nhưng dù sao cũng là đối thủ cũ, trong lòng Tiêu Vô Y có chuẩn bị, xoay người, bước chân như hoa sen, linh động né tránh, đồng thời cũng mở đường cho Nguyên Mẫu Đơn, hiển nhiên nàng không định động tay với Nguyên Mẫu Đơn. Kỳ thật vì nàng được sư phụ dạy bảo, thân thủ hơi mạnh hơn Nguyên Mẫu Đơn, nhưng Nguyên Mẫu Đơn nhờ tố chất cơ thể tốt, nếu đánh lâu dài, e là Tiêu Vô Y không phải đối thủ đâu, vì thế Nguyên Mẫu Đơn cũng không sợ Tiêu Vô Y động tay thật.
.Sợ nhất là Trường An Thất Tử, và thêm Hàn Nghệ bây giờ.
.Nguyên Mẫu Đơn không nói một câu liền đi xuống dưới.
.Tiêu Vô Y bĩu bĩu môi, châm chọc:
.- Rõ ràng là có tật giật mình, mang tội bỏ chạy. Đạo đức giả!
.Đáp lại nàng là một tiếng đóng cửa.
.Hàn Nghệ lập tức tức giận liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y một cái, nói:
.- Nàng—!
.Tiêu Vô Y giơ tay ngắt lời Hàn Nghệ, sau đó bước nhanh xuống dưới.
.Bà này lại muốn làm gì. Hàn Nghệ đi theo, vừa thăm đầu qua thì thấy Tiêu Vô Y đứng trước cửa, mở cửa ra, ghé mắt nhìn qua bên ngoài, một lát sau, nàng lại đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa. Đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng, bảo:
.- Hàn Nghệ, có khả năng chàng gặp phải phiền toái to rồi.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày nói:
.- Nhưng cũng có thể cô ta cố ý hù dọa ta thôi.
.- Không thể nào!
.Tiêu Vô Y nhẹ lắc đầu, trả lời vô cùng chắc chắn, vừa đi lên lầu vừa nói:
.- Ta hiểu rõ con người Nguyên Mẫu Đơn, cô ta không thèm dùng chuyện này hù chàng đâu, nếu cô ta muốn làm vậy thì đã làm ngay rồi. Hành động lần này của cô ta chắc chắn là đang báo tin với chàng, chỉ là cô ta vì tuân thủ tộc quy, nên không nói rõ. Có thể thấy, chuyện này đã vô cùng nghiêm trọng rồi, nếu không, cô ta cũng không cần nóng vội như vậy.
.Hàn Nghệ nhíu mày suy nghĩ một lát, vẫn không dám tin, hỏi:
.- Nàng cho rằng Nguyên gia dám động đến ta sao?
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói:
.- Ta cũng không rõ, nhưng Nguyên gia vốn đặc thù, nếu thật sự không còn cách nào thì họ thà dùng thủ đoạn này cũng sẽ không đả động đến thế lực trong triều đình. Cho nên nếu chàng còn đuổi cùng giết tận, ai biết được Nguyên gia sẽ đối phó như thế nào. Dù sau lưng chàng có Bệ hạ chống lưng, nhưng thế lực của Bệ hạ bây giờ còn yếu quá, nếu Nguyên gia thật sự động thủ, hơn nữa đây chỉ là chuyện buôn bán, không hề chống đối Bệ hạ. Chỉ cần không có chứng cứ, Bệ hạ có thể làm gì Nguyên gia?
.Ta cho rằng Bệ hạ sẽ không dưới tình huống sẽ tổn thất một đại tướng mà dựng thêm một kẻ địch lớn. Chàng phải biết rằng Nguyên gia này chẳng qua là một nhánh của Nguyên gia mà thôi, những nhánh khác của Nguyên gia còn có thế trong triều, nhất là họ cực kỳ có thực lực trong mười sáu vệ quân.
.Đây chính là nhược điểm lớn nhất của Hàn Nghệ, hắn một thân một mình, chỉ có thể trông vào một mình Lý Trị, không hề có cơ sở chính trị nào cả, cũng không có bất cứ thế lực nào bảo hộ cho hắn. Hắn thiếu vốn để cược ván này, buôn bán thua lỗ có thể kiếm lại, nhưng người chết rồi thì không thể làm lại đâu.
.Nhưng đây lại vừa đúng chính là ưu thế của Nguyên gia, vì Nguyên gia không có liên quan đến triều đình, vì thế Nguyên gia không có nhiều mối lo khác, cái chính là, rất khó đoán được rốt cuộc Nguyên gia sẽ làm gì.
.Mà Hàn Nghệ chỉ luôn chống đối Nguyên gia ở mặt buôn bán, hắn chưa thật sự suy xét đến những phương diện khác.
.Tiêu Vô Y nhìn hắn một cái, nói:
.- Hàn Nghệ, nếu không chàng hãy nhường một bước, nếu thật sự ép Nguyên gia quá mức, không có lợi cho ai cả.
.- Không thể nào!
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu ta vì thế mà nhường bước, một khi người khác biết chuyện, ai nấy cũng sẽ biết điểm yếu của ta, vậy động đến thì sẽ có người dùng cớ này đàn áp ta, nên một bước ta cũng sẽ không nhường.
.Tiêu Vô Y nghe xong toát vẻ âu lo, chuyện này người bảo nàng sao mà yên tâm cho được.
.Hàn Nghệ liếc nhìn nàng một cái, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cười nói:
.- Nàng yên tâm, phu quân nàng sẽ không làm miếng thịt nằm trên thớt, cho người ta chặt chém. Nếu Nguyên gia dám làm vậy ta sẽ bắt họ trả giá đắt. Hơn nữa, Nguyên gia hẳn cũng không dám làm vậy đâu, vì ta tin rằng họ cũng không thể dự đoán diễn biến của chuyện này ra sao, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta không tin Nguyên gia dám lấy hạt dẻ trong lò lửa.
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một người, lòng nghĩ, đúng rồi! Sao ta lại quên người này. Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng hòa hoãn vài phần.
.Hàn Nghệ lén nhìn qua, tưởng lời nói của mình phát huy tác dụng, kỳ thật hắn chỉ không muốn Tiêu Vô Y lo lắng chuyện này, vội vàng chuyển chủ đề:
.- Đúng rồi! Sao nàng lại đến đây?
.Tiêu Vô Y đứng lên nói:
.- Ta nghe nói thương đội Giang Nam đến rồi, thì qua đây xem Dương nhị thúc họ có đến không.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Không ngờ nàng còn nhớ chuyện này?
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, nói:
.- Sao ta không nhớ được, lúc trước khi nhà chúng ta gặp khó khăn, là Dương nhị thúc bọn họ luôn giúp đỡ chúng ta, nếu họ đến Trường An, đương nhiên ta phải tận tình chủ nhà.
.- Đáng tiếc bọn họ không có tới.
.Hàn Nghệ trả lời. Kỳ thật hắn cũng có thể lý giải vì sao bá tánh Mai thôn không không đến Trường An, vì thôn dân nơi đó chính là phú hào bùng nổ, đi khỏi Mai thôn đã không dễ dàng rồi, còn phải đi tới Trường An, đó có thể không phải là điều mà họ dám nghĩ đến. Hơn thế nữa là họ vừa mới kiếm được tiền, thế nào cũng phải hưởng thụ cảm giác thành tựu này chứ, nếu đến Trường An, vậy cảm giác thành tựu đó lập tức biến mất, chỉ là một đám dân quê, đắn đo cũng hợp tình hợp lý.
.Tiêu Vô Y giảo hoạt cười, nói:
.- Cho dù Dương nhị thúc bọn họ không đến, ta cũng không uổng đi chuyến này, ít nhất ta biết được, Nguyên Mẫu Đơn nhất định là có ý với chàng.
.Lại tới nữa! Hàn Nghệ một phen xem thường,
.- Làm ơn! Nguyên Mẫu Đơn đến đây là để hù dọa ta, không phải đến nhảy vào lòng ta đâu, nàng làm ơn động não suy nghĩ chút.
.Tiêu Vô Y vội vàng nói:
.- Là chàng không động não đấy! Chàng thử nghĩ xem, nếu Nguyên gia muốn làm gì chàng, đây tuyệt đối là cơ mật của Nguyên gia,, sao lại có thể để chàng biết trước, cho nên cử động lần này của Nguyên Mẫu Đơn đã vi phạm gia quy. Ta hiểu rõ Nguyên Mẫu Đơn, cô ta không bao giờ vi phạm gia quy cả, chàng là người đầu tiên khiến cô ta dám vi phạm gia quy đấy.
.Nói rồi trong mắt nàng bỗng sáng lên, hì hì cười nói:
.- Hàn Nghệ, ta đột nhiên nghĩ ra một diệu kế, nếu chàng thu phục được Nguyên Mẫu Đơn, vậy nguy cơ lần này sẽ được tự động hóa giải, có phải tuyệt lắm không.
.- Thu cái đầu của nàng, nàng tưởng ta là Tôn Ngộ Không a!
.Hàn Nghệ buồn bực cực kỳ, hừ nói:
.- Cho dù nàng nói đúng thì ta cũng không có cái gan đó a, hai người vừa thấy nhau là như nước với lửa, lời không hợp nhau thì động thủ ngay, vấn đề ta ngay cả một người các nàng cũng đánh không lại, ta sẽ chết thật đó. Còn nữa, ta cũng không biết nàng nói những lời này là có mục đích gì?
.Tiêu Vô Y hưng phấn nói:
.- Đơn giản thôi, ta làm vợ, cô ta làm thiếp, vậy thì giải quyết xong, hơn nữa chúng ta còn có thể vì lí do này mà hòa bình sống chung, đúng là công đức vô lượng a.
.Hóa ra chính là chuyện này! Còn công đức vô lượng, nhảm nhí! Hàn Nghệ ồ dài một tiếng,
.- Tiêu Vô Y a Tiêu Vô Y, cuối cùng nàng đã nói ra mục đích của nàng rồi, để Nguyên Mẫu Đơn làm thiếp, vậy mà nàng cũng nghĩ ra.
.- Vì sao nghĩ không ra.
.Tiêu Vô Y kích động nói:
.- Với đầu óc cộng với thân thủ của bổn Quận Chúa, còn có gì là không thể. Lúc trước Trường An Thất Tử cũng ký hiệp ước chủ tớ với ta, điều này ai mà ngờ tới, đúng với câu, vợ chồng đồng tâm, núi chảy đá mòn.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không thể phản bác.
.Không hổ danh là nữ ma đầu khiến người ta sợ mất cả mật, đúng là tuyệt đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận