Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1005.2: Sói đến rồi

..
.- Không sai! Chính là khi người khác nghe được ngươi đang đọc thành tiếng, trong đầu sẽ không tự chủ được mà xuất hiện nội dung hình ảnh ngươi đọc. Hàn Nghệ cười nói: - Giống như nói, khi các ngươi nhìn đến sói đến rồi, các ngươi sẽ như thế nào?
.- Sợ hãi!
.- Đúng! Chính là sợ hãi! Hàn Nghệ nói:
.- Như vậy khi ngươi hô sói lớn đến rồi, các ngươi hẳn là phải kích động, là sợ hãi, giống như thế này, 'Sói đến rồi! Sói đến rồi! '
.Hắn làm lão thiên, cảm xúc nói đến là đến luôn.
.Những đứa bé kia nghe vậy rất là thú vị, hai mắt tỏa ra ánh sáng.
.Hàn Nghệ nói: - Như vậy trong sách câu đầu tiên 'Sói đến rồi" chúng ta nên dùng cảm tình gì để đọc đây?
.- Sợ hãi!
.- Kích động!
.Các bé con lập tức bị Hàn Nghệ khuấy động, lập tức trả lời.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lại ngẫm lại xem!
.Một đứa bé đột nhiên a một tiếng: - Lần đầu tiên là đứa nhỏ gạt người, cho nên nó sẽ không cảm thấy sợ hãi.
.- Nói rất hay, sói còn chưa có tới, nó không hề sợ hãi, như vậy lúc ấy trong lòng bé con trong sách đang suy nghĩ gì nhỉ.
.Các bé con khác bắt đầu vò đầu!
.Chợt nghe ngoài cửa có có người nói: - Nó đang nghĩ những người lớn này có thể mắc mưu hay không!
.Hàn Nghệ nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, không khỏi cả kinh, chỉ thấy Lý Trị thế mà đang đứng ở bên ngoài, hơn nữa bên cạnh còn có Võ Mị Nương, Lý Trị vội đưa mắt liếc nhìn hắn ra hiệu một cái, bảo hắn tiếp tục lên lớp.
.Một đứa bé liền hướng tới Hàn Nghệ hỏi: - Lão sư, vị đại ca ca bên ngoài kia nói có đúng không? Bọn họ không biết Lý Trị, chỉ nhận biết Võ Mị Nương, nhưng Võ Mị Nương đứng ở bên cạnh, bọn chúng nhìn không tới.
.Ta cũng không dám nói không đúng! Hàn Nghệ cười nói: - Vô cùng chính xác, nếu dùng tình cảm để hình dung, thì chính là chờ mong, thậm chí còn một chút mừng thầm, bởi vậy khi chúng ta đọc diễn cảm, nhất định phải đưa loại cảm tình này vào. Hiểu chưa?
.Các bé con đều gật gật đầu.
.- Tốt lắm! Các ngươi cùng ta đọc diễn cảm lại một lần.
.Hàn Nghệ tuy rằng không phải đọc diễn cảm cấp bậc đại sư, nhưng sự nghiền ngẫm về cảm tình thì hắn so với cái đại sư kia còn lợi hại hơn, cùng với những đứa bé này đọc diễn cảm bài văn này thêm ba lần nữa, mỗi một lần đọc, còn giảng giải cho bọn chúng cảm xúc, tâm lý mỗi người mỗi vật ngay lúc đó.
.Nguyên bản giờ đọc sách buồn tẻ, đột nhiên trở nên vô cùng thú vị.
.Những đứa bé kia lập tức liền mê mẩn, bắt đầu cùng Hàn Nghệ triển khai tương tác, hoàn toàn xem nhẹ những người đến ngoài cửa.
.Sau khi đọc xong, Hàn Nghệ lại hỏi: - Các ngươi đã học những bài học trong quyển sách này chưa?
.- Hôm qua lão sư đã dạy rồi.
.- Vậy các ngươi từ trong đó học được cái gì rồi?
.- Không nói dối nữa!
.- Nói dối là không đúng.
.- Làm người phải thành thực!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi nói đều rất đúng, nhưng vẫn còn chưa đầy đủ.
.- Nhưng giáo sư đã dạy chúng ta như vậy đấy.
.- Vậy cũng là lão sư lý giải không đủ thấu triệt.
.Thầy giáo ngoài cửa nghe được mà sắp khóc rồi, hoàng đế đang ở đây, ngươi có thể cho ta vài phần mặt mũi không, một bài học đơn giản như vậy, còn phải lý giải như thế nào nữa.
.Mặt Lý Trị, Võ Mị Nương, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ cũng cho rằng chính là ý tứ này.
.Hàn Nghệ nói: - Không được nói dối nữa, làm người phải thành thực, đây đều là đúng. Nhưng bài văn có kết cục là cái gì, là chú bé con này bị sói ăn, một sinh mạng cứ như vậy mà mất đi, nếu lúc ấy những nông phu kia đúng lúc tiến đến, như vậy đứa bé kia còn có thể bị ăn sao?
.Các bé con đều lắc đầu.
.- Vậy vì sao bọn họ không tới thế?
.- Bởi vì đứa bé kia lừa bọn họ hai lần, bọn họ nghĩ rằng lại là lừa họ đấy.
.- Ngươi nói rất đúng! Hàn Nghệ nói: - Chúng ta nên ngẫm lại, nếu những nông phu kia tiến đến đúng lúc, hậu quả kém nhất, cũng chỉ là lại bị lừa một lần, nhưng nếu bọn họ không đi, như vậy hậu quả kém nhất chính là cậu bé này bị sói ăn. Các ngươi cho rằng những nông dân này có nên đi hay không đây?
.Lý Trị nghe vậy thoáng gật đầu, lẩm bẩm: - Thì ra là thế.
.Mà những đứa bé kia tự hỏi trong chốc lát, có vài bé con gật gật đầu.
.- Các nông phu cần phải đi.
.- Ừ! Bọn họ nếu đi, đứa bé kia cũng sẽ không bị ăn thịt rồi.
.- Các ngươi nói rất đúng!
.Hàn Nghệ nói: - Các bạn nhỏ, sinh mạng là thứ quý giá nhất, các ngươi đừng giống bé con kia, dùng tính mạng của mình để lừa người khác. Khi nói đến đây câu này, không hiểu sao hắn cảm thấy chột dạ, bảo hắn đi dạy một bài văn loại này, thật là một loại châm chọc, lại tiếp tục nói: - Đương nhiên, dùng tính mạng của người khác thì càng thêm không đúng, đây là sự khinh nhờn đối với sinh mạng. Đồng thời, khi chúng ta đối mặt là sinh mệnh, bất kể là bất cứ kẻ nào, đều phải thận trọng đối đãi, nếu những nông phu kia hai lần trước đã dạy cho bé con đạo lý này, có lẽ cũng sẽ không có lần thứ ba này, hay hoặc là lúc ấy bọn họ tiến đến, dầu gì thì cũng chỉ là đi nhiều thêm vài bước đường, làm trễ nải một chút việc nhà nông, nhưng lại có thể cứu lại được một sinh mạng, đây là bỏ qua lợi nhỏ cá nhân, lấy sinh mạng đại nghĩa.
.Ở phương diện tôn trọng sinh mạng này, Đại Đường chúng ta làm vô cùng tốt, quân chủ của chúng ta, luật pháp của chúng ta đều vô cùng tôn trọng sinh mạng, cả nước Đại Đường chúng ta một năm tử hình tổng cộng hai mươi chín lệ, ở một quốc gia lớn như vậy, đây là một con số vô cùng đáng kiêu ngạo, sau này các ngươi lớn lên thì sẽ rõ, đây là điều đáng quý cỡ nào.
.Những đứa bé kia mở to mắt, nghe vô cùng nhập tâm, có lẽ bọn chúng vẫn không thể lý giải nổi, nhưng lời Hàn Nghệ nói làm cho bọn chúng cảm thấy vô cùng tự hào, hưng phấn mà vỗ tay rộ lên.
.Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành nghe vậy chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, một bài văn đơn giản như vậy, cuối cùng không ngờ lại kéo đến cả phương diện quốc gia rồi, hơn nữa còn nói hay như vậy, đây là bản lĩnh a!
.Hàn Nghệ cũng không bởi vì Lý Trị, Võ Mị Nương đến, mà sớm một chút chấm dứt tiết học này, hắn vẫn kiên trì tới lúc hết giờ, kỳ thật cũng không thể nói là kiên trì, mọi người đều đang nghe đến say mê như vậy mà.
.Vừa mới tan học, chợt nghe được một tiếng thét kinh hãi: - Hoàng hậu tới!
.Chỉ thấy một đám bé con trào ra lớp học, sắp xếp thành hàng, vô cùng nhu thuận hướng về phía Võ Mị Nương thi lễ.
.Như thế khiến Hàn Nghệ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Võ Mị Nương thường xuyên đến nơi này.
.Nhưng rất nhanh liền hiểu ra, hoá ra bọn chúng đều là hướng về phía đồ ăn mà thôi, bởi vì Võ Mị Nương mỗi lần đến đều mang một ít điểm tâm mỹ vị, cho nên Võ Mị Nương vừa đến, bọn chúng đều vui vẻ muốn chết.
.Võ Mị Nương mặc dù không có thường xuyên đến, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ tới nơi này xem xét, bởi vì từ trong đó nàng nếm được sự ngọt ngào, Chiêu nghi học viện này xác thực mang đến cho nàng thanh danh vô cùng tốt, dựng lên hình tượng mẫu nghi thiên hạ với đầy hào quang, điều này đối với nàng mà nói, là vô cùng quan trọng, bởi vì nàng là dựa vào thủ đoạn không chính quy lên làm Hoàng hậu, bởi vậy nàng cũng cần làm một vài việc mà các Hoàng hậu khác sẽ không làm. Giống như một vị từ mẫu, xoa đầu hai tiểu cô nương, lại kêu những đứa bé này đi ăn điểm tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận