Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 509: Cáo trạng hoàn toàn dựa vào miệng

.Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn đang mờ mịt, tiếng chiêng trống đình chỉ một ngày lại vang lên.
.Cùng lúc đó Hàn Nghệ vẫn hai tay chống nạnh. Vẻ mặt bạo ngược mang theo đám tiểu đệ, uy phong đi về phía ký túc xá của học viên. Đầy một bụng lời nhục mạ đang chuẩn bị để phát ra.
.Nhưng mà đợi đến lúc hắn tới. Đám công tử kia đều thức dậy rồi. Thậm chí giường chiếu đều gấp xong rồi.
.Không phải chứ!
.Hàn Nghệ đi kiểm tra từng nơi xong, không khỏi ngây ra như phỗng.
.Uất Trì Tu Tịch tựa vào cạnh cửa, cười ha hả nói: - Phó Đốc sát. Có phải là rất thất vọng không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Đương nhiênkhông phải. Ta rất vui mừng, nếu như các ngươi có thể kiên trì. Vậy thì ta không cần dậy sớm mỗi ngày nữa. Đa tạ các ngươi đã thông cảm.
.Thôi Hữu Du ha hả nói: - Chúng ta tiếp tục kiên trì cũng không khó. Chỉ sợ phó Đốc sát không kiên trì được.
.Hàn Nghệ hoang mang nói: - Chỉ giáo cho!
.Thôi Hữu Du cười mà không nói.
.Xui xẻo không tìm được, Hàn Nghệ rất buồn bực, buông ra một câu.- Một khắc sau, tập trung tại thao trường. Sau đó ảo não rời đi.
.Một khắc sau.
.Trên thao trường của trại huấn luyện.
.- Nghiêm.
.- Nghỉ.
.- Nghiêm.
.Giáo quan xếp hàng xong, Hàn Nghệ bước lên trước nói: - Hôm nay ta vô cùng vui vẻ. Bởi vì những người nhu nhược làm thụt lùi trại huấn luyện của ta cuối cùng cũng rời đi rồi. Trại huấn luyện hoàng gia chúng ta huấn luyện những nhân tài có mộng tưởng, có khát vọng, kiên cường, không sợ khó khăn. Chứ không phải là những phế vật mười tám mười chín tuổi còn chưa cai sữa.
.Câu mở đầu đã điểm đúng chỗ mấu chốt. Ý nhục sợ là đã đạt tới đỉnh cao.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Còn hiện giờ đứng ở đây, ta tuyệt đối tin tưởng. Các ngươi sẽ trở thành tinh anh của Dân An cục. Trước khi bắt đầu huấn luyện ta trịnh trọng tuyên bố. Không quay lại trường đúng hạn, đồng thời những học viên không xin phép đã bị trại huấn luyện hoàng gia khai trừ. Ta vô cùng khẳng định nói với các ngươi. Bọn họ sẽ cảm thấy hối hận vì lựa chọn của ngày hôm nay. Còn các ngươi sẽ cảm thấy vô cùng tự hào.
.Đám học viên nghe vậy sắc mặt đều quái dị. Lộ ra chút khinh thường.
.Trình Xử Lượng tối qua nửa đêm mới tới đang lén lút ngáp. Loại nhục mạ này đã không thích thích được y nữa rồi.
.Uất Trì Tu Tịch lại cười ha hả nói: - Phó Đốc sát, vậy chúng ta còn tiến hành lễ chú mục không?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này nhất định phải làm. Yếu đuối của bọn họ tuyệt không thể xóa đi vinh quang mà tổ tông bọn họ để lại. Chúng ta nhất định phải dùng lễ nghĩa cao nhất, tiễn biệt những vinh quang đó. Sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ tiến hành nghi thức này.
.Tiêu Hiểu nói: - Nhưng bọn họ đều không có ở đây. Làm nghi thức này thì có ý nghĩa gì?
.Hàn Nghệ nói: - Nghi thức này là biểu hiện kính trọng của trại huấn luyện chúng ta với vinh quang. Bọn họ không quý trọng, không tiêu biểu cho chúng ta cũng không quý trọng. Ta sẽ cho người thầy cuộc sống của bọn họ thay bọn họ lấy vinh quang thuộc về gia tộc bọn họ xuống.
.- Thầy cuộc sống?
.Không phải là những đứa trẻ kia sao?
.Chủ ý này đúng là châm biếm.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Chuyện này dừng lại ở đây. Tiếp sau ta phải nói một chút về huấn luyện của hôm nay. Nếu như các ngươi cho rằng huấn luyện của mấy ngày trước đây là tất cả nội dung của trại huấn luyện. Vậy thì các ngươi sai rồi. Đó chẳng qua là khởi động thôi. Bắt đầu từ hôm nay, huấn luyện của trại huấn luyện chúng ta mới chính thức bắt đầu. Huấn luyện gian khổ hơn sẽ đợi các ngươi ở phía sau. Các ngươi đừng có vui mừng quá sớm.
.Đám học viên trên mặt đều tươi cười, vô cùng thoải mái.
.Đám khốn kiếp các ngươi. Thực sự cho rằng trại huấn luyện này của ta không tiếp tục làm được nữa sao? Vẫn là câu nói đó, tất cả đều mới bắt đầu. Hàn Nghệ làm như không nhìn thấy, nói: - Được rồi, bắt đầu chạy buổi sáng. Sau ba vòng, các ngươi có thể bắt đầu đi ăn sáng rồi.
.Đang lúc này chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền tới. Lại nghe thấy một tiếng hét the thé.- Hoàng thượng giá lâm.
.Mọi người đưa mắt nhìn qua. Chỉ thấy cổng chính của trại huấn luyện từ tử mở ra. Hơn nữa phía ngoài còn có một đám người đứng, đông nghìn nghịt. Nhìn kỹ sợ tới chết người a. Người mặc long bào thì không nói nữa, đó là quá chói mắt rồi. Người bào đỏ, bào tím phía sau nhiều không kể xiết a. Nếu như không biết nội tình, thì thực sự là cho rằng một gánh hát đang đứng ở cửa. Dường như có thể nói là toàn bộ triều đình đều tới trại huấn luyện. Thậm chí còn có rất nhiều đại thần còn chưa lộ diện.
.Thôi Hữu Du khẽ mỉm cười, nói:
.- Trò hay sắp diễn ra rồi. Chuyện này có lẽ là đặc sắc hơn nhiều so với"bạch sắc sinh tử luyến".
.Liễu Hàm Ngọc cười nói: - Ai nói không phải! Chỉ tiếc là khán giả hơi ít chút.
.Không ít học viên đều nở nụ cười, cười trên nỗi đau khổ của người khác.
.Đợi sau khi cửa chính mở ra. Lý Trị dẫn đầu văn võ bá quan bước vào.
.Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên, Trình Xử Lượng và đám học viên đều vội vàng hành đại lễ.
.Lý Trị cũng không nói miễn lễ, mà hai mắt trừng Hàn Nghệ, quát:
.- Lẽ nào lại như vậy! Hàn Nghệ, trẫm tin tưởng ngươi như vậy, vậy mà ngươi lợi dụng tin tưởng của trẫm lấy công mưu tư. Làm cho trại huấn luyện này hỗn loạn. Hôm nay trẫm quyết không tha cho ngươi.
.Hàn Nghệ quá sợ hãi nói: - Bệ hạ, những chuyện này bắt đầu từ đâu?
.Một người bên cạnh bỗng tức giận chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Tiểu tử ngươi còn dám ngụy biện. Ngươi thật sự là to gan. Dám lợi dụng quyền lực bệ hạ cho ngươi lấy công mưu tư, lạm dụng hình phạt riêng, làm nhục vương công quý tộc, tà thuyết mê hoặc người khác.
.Những tội danh này, nếu như có một nửa là sự thật. Vậy thì Hàn Nghệ có một trăm mạng cũng không đủ chết.
.Người này tên Đậu Hằng, là cháu của Đậu hoàng hậu. Tuyệt đối là vương công quý tộc. Uy vọng trong triều cũng rất cao. Dù gì Hàn Nghệ cũng là một viên quan, người bình thường sao dám gọi hắn là tiểu tử trước mặt hoàng thượng.
.Lại có một người nói: - Những học viên tới nơi này tham gia huấn luyện, mỗi người đều mang lòng vì quân phân ưu. Khát vọng ra sức vì nước. Nhưng ngươi lại nhiều lần làm nhục bọn họ. Hơn nữa còn sử dùng cấm vệ để đe dọa bọn họ. Đáng ghét hơn là ngươi còn lợi dụng danh hiệu của bệ hạ. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thử hỏi ai còn muốn ra sức vì bệ hạ? Ngươi như vậy là muốn đẩy bệ hạ vào chỗ bất nghĩa. Kính xin bệ hạ đem người này ra chém đầu thị chúng, làm răn đe.
.Người này cũng coi như là đối thủ cũ của Hàn Nghệ. Chính là Thôi Nghĩ Trung đại bá của Thôi Tập Nhận.
.Không ít đại thần phụ họa nói: - Kinh xin bệ hạ đem Hàn Nghệ ra chém đầu thị chúng, làm răn đe.
.Mỗi người bọn họ đều sắc mặt dữ tợn. Dường như Hàn nghệ là kẻ thù giết cha của bọn họ vậy.
.Đám người Thôi Hữu Du có chút kinh ngạc. Chơi như vậy thì lớn quá.
.Lúc này lại có một người già sáu mươi tuổi đứng ra. Ông ta thực ra không có vẻ kích động. Khinh thường nhìn Hàn Nghệ một cái. Lại hướng về phía Lý Trị nói: - Bệ hạ, vi thần cho rằng xử Hàn Nghệ tội chết là hoàn toàn hợp lý. Nhưng lại nhục uy vọng của bệ hạ. Hàn Nghệ hắn chẳng qua chỉ là một tên con nhà nông, xuất thân hèn mọn, thói quen xấu khó trừ. Thử hỏi người hèn mọn như vậy, sao có thể làm phiền bệ hạ hạ chỉ chém đầu. Vi thần đề nghị cho đi lưu đày là được.
.Người này là Hứa Kính Tông, chính là ông của Hứa Ngạn Bá. Là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử.
.Những lời này của ông ta càng đả thương người rồi. Không bằng giết Hàn Nghệ đi còn sảng khoái hơn.
.Những vị đại thần này đều dùng ngòi bút làm vũ khí, những lời nói ác, những lời nhục mạ quả thực là không thể lọt vào tai. Tội danh từng điều tiếp từng điều. Dường như là không giết Hàn Nghệ thì thiên lý bất dung.
.Dưới một phen thảo phạt như vậy, khí thế quả thực là ngút trời. Thường thì xuất hiện tình trạng này đối phương đều khó thoát được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận