Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 512: Gặt lúa giữa ngày trưa

.Những quý tộc này rốt cục vì sự khinh địch của chính mình, mà phải trả một cái giá vô cùng đắt đỏ. Kỳ thật trước đó bọn họ vẫn còn cho rằng nhiều người như vậy đến để đối phó với một nông phu có phải là giết gà mà dùng dao mổ trâu, quá ức hiếp người, quá mất mặt hay không. Đương nhiên họ cũng là chó cậy gần nhà, họ nghĩ bất luận thế nào thì cũng sẽ thắng, Hoàng đế cũng sẽ không vì một đứa dân đen mà trừng phạt bọn họ. Có điều, họ cũng không ngờ rằng Hàn Nghệ đã giấu họ một chiêu như vậy, Hàn Nghệ không thể làm gì bọn họ, nhưng không có nghĩa là không thể đụng vào con cháu họ, cứ như vậy, mặt mũi bọn họ bị quét thành rác hết rồi.
.Ai ai cũng đều toát mồ hôi, lo suy nghĩ tìm đối sách. Nhưng đến giờ mới nghĩ thì lại quá muộn rồi.
.- Người đâu! Mang ghế đến cho Lưu ái khanh.
.Câu nói này của Lý Trị hoàn toàn chặn đứng những lời muốn thoái thác để rời đi của các đại thần. Khanh mệt phải không, vậy trẫm ban cho khanh an tọa, đằng nào cũng không để rời khỏi.
.Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, từ đầu đến cuối y cũng không có biểu hiện ra thái độ gì quá đáng. Cho dù Hàn Nghệ bây giờ đã nắm thế thượng phong, bởi vì y cũng không dám, Hàn Nghệ có nói thêm gì đi nữa thì thực chất cũng không hề có tác dụng gì. Xem như nói hưu nói vượn cũng được, nhưng một khi y lên tiếng thì không cách nào vãn hồi, quân vương tuyệt không nói đùa. Nhưng đây đều là các nguyên lão khai quốc công thần, gắn bó với y như vậy, tất nhiên phải giữ lại chút thể diện cho họ, nên y nói ít, hơn nữa chỉ là để thăm dò chứ không hề nói câu kết luận nào cả.
.Lưu Phất đúng là mất hết mặt mũi, cháu ông ta chạy nửa vòng ngất đi, chính ông ta lại còn phải ngồi ghế mới vững, còn gì là tướng môn thế gia chứ.
.Những đại thần muốn chuồn đi trước chỉ có thể đứng cúi gằm mặt xuống, muốn có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.
.Hàn Nghệ đều nhìn thấy tất cả trong mắt, trong lòng hắn đang rất thỏa mãn, mấy cái lão già các ngươi, muốn dồn ta vào chỗ chết ư, giờ đã biết thủ đoạn của Hàn gia gia ta đây rồi chứ.
.Lý Trị lại ngước sang Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, thường ngày ngươi huấn luyện thế nào, thì giờ cứ như thế ấy, không cần phải lưu tâm đến trẫm và các vị ái khanh đâu.
.- Tuân mệnh!
.Hàn Nghệ lập tức nhận mệnh, sau đó cao giọng: - Xếp hàng.
.Trải qua mấy ngày huấn luyện, những học viên này rất nhanh đã tập hợp thành hàng đâu vào đấy.
.Hàn Nghệ ho khẽ một tiếng rồi tiếp lời: - Không đến hai khắc nữa nơi nhà ăn sẽ đóng cửa, nếu như các ngươi muốn ăn sáng thì phải nhanh chân lên một chút đấy.
.Lời vừa thốt ra, cả đội đồng thanh ồ lên.
.Uất Trì Tu Tịch kích động khua tay múa chân nói: - Phó Đốc sát, việc này việc này có phải ngài quá không công bằng rồi không, đây cũng không phải là do chúng ta chậm trễ, dựa vào đâu mà lại trút lên đầu chúng ta chứ.
.Nhiều học viên cũng lên tiếng bất mãn, đây không phải là ngươi muốn chơi chúng ta đó à.
.Lý Trị thấy cũng không thỏa đáng cho lắm, suy cho cùng cũng do sự có mặt của bọn họ, làm chậm trễ thời gian của mọi người, thế là lên tiếng: - Hàn Nghệ!
.Hàn Nghệ không đợi y nói hết, cung tay hành lễ nói: - Bệ hạ, là người nói bình thường vi thần huấn luyện thế nào thì giờ làm thế ấy. Bình thường vi thần không vì bất kỳ cớ gì mà cho nhà ăn đóng cửa muộn hơn, nếu như vậy, ngày ngày đều có đủ thứ viện cớ, đầu bếp cũng sẽ rất mệt mỏi.
.Đầu bếp cũng rất mệt? Đây cũng được xem là lí do à? Lý Trị sửng sốt, xem hắn lấy cái cớ vô lý như thế để làm lý do cho mình. Biết là Hàn Nghệ không muốn nhượng bộ, y gật gật đầu nói: - Nếu trước đó trẫm đã nói vậy, thì cứ theo ý ngươi làm đi.
.Những học viên kia vừa nghe những lời này, mặt liền hiện lên vẻ thất vọng.
.Nghiệt các người tạo, ắt sẽ báo ứng lên người chúng ta. Các người quả thật nói chuyện mà không ngượng miệng.
.Cái đám khốn kiếp các người, muốn ngầm báo thù ta à, chuyện hôm nay cũng không tránh khỏi có liên quan đến các ngươi, chí ít các ngươi không một ai giúp ta đỡ lời, nếu đã như vậy, ta sẽ không để các ngươi yên thân, ha ha ha! Hàn Nghệ xoay qua chúng học viên nói: - Do thời gian gấp rút, đợi tập hợp cũng đã muộn rồi, người nào chạy trước, lập tức có thể đi ăn cơm, bây giờ bắt đầu đi.
.Ngay cả Hoàng thượng cũng đã lên tiếng, việc này cũng không có cách khác rồi.
.Đám người Uất Trì Tu Tịch và Tiêu Hiểu, Vi Phương phản ứng nhạy nhất, thoắt cái đã xông ra rồi, huấn luyện khắc khổ thế này, nếu như không được ăn sáng nữa thì đúng là khó mà trụ nổi.
.Những kẻ khác cũng làm gì dám do dự chần chừ, ai cũng thục mạng mà chạy cho nhanh.
.Trình Giảo Kim nhìn ha ha cười, ông ta nói: - Huấn luyện thế này, đúng là có chút thú vị đấy.
.Uất Trì Kính Đức lại ở đó hô to: - Cháu ngoan, ngươi không chạy nhanh hàng đầu, xem ta có đánh gãy chân các ngươi không.
.Còn có các đại thần khác, nhìn thấy Uất Trì Kính Đức làm như vậy, tuyệt không thể được nha, dù sao Hoàng đế đang ở đây, là một cơ hội tốt thể hiện để nở mặt nở mày.
.Nhưng những lời trợ oai cho con cháu mình của bọn họ lại làm cho các đại thần mặt không chút thần sắc đến cáo trạng nhất tề đưa mắt về phía sau.
.Uất Trì Tu Tịch vừa nghe, đôi mắt bỗng trợn tròn, hét lớn một tiếng rồi thục mạng mà chạy.
.Tiêu Hiểu cái tên này, chưa từng phục ai cả, trong lòng nghĩ, ta vẫn cứ muốn chạy trước mặt ngươi, cũng hăng hái đuổi theo.
.Hàn Nghệ sở dĩ dám làm như vậy là vì hắn biết những người thể chất kém đều đã rút lui hết, còn lại đây đều là những người khỏe mạnh cường tráng, chí ít thì cũng không phải bị ngất đi. Hắn bước đến trước mặt Lý Trị nói: - Không biết bệ hạ đã dùng điểm tâm chưa? Nếu chưa mời bệ hạ cùng đến nhà ăn dùng với vi thần luôn một thể ạ.
.Lý Trị ngây ra một lúc rồi nói: - Trẫm đã dùng rồi, nhưng vẫn muốn đi xuống nhà ăn xem một chút. Có điều, họ vẫn đang luyện tập, ngươi không cần ở lại giám sát sao?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, đây chỉ là chạy một vòng, cũng chẳng phải là tập luyện gì, chỉ là làm nóng cơ thể mà thôi. Chúng thần đều dùng bữa đúng giờ cả, bây giờ đã muộn hết một khắc rồi ạ.
.Trình Xử Lượng thầm nói: - Lời này có thể không nói.
.Trình Giảo Kim đĩnh đạc nói: - Tên tiểu tử này, ngươi có biết luyện binh không vậy, như vậy sao mà được. Những học viên này đang luyện tập chạy bộ, ngươi lại đi dùng cơm, đúng là làm mất nhuệ khí binh sĩ, sau này có ai phục ngươi chứ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lư quốc công, nhiệm vụ của hạ quan chỉ là huấn luyện bọn họ, không phải luyện tập cùng bọn họ, càng không phải kéo bè kết phái, bọn họ cũng không cần phải phục ta. Hạ quan có thói quen sinh hoạt của chính mình, vừa nãy bệ hạ cũng đã nói thường ngày hạ quan làm thế nào, bây giờ cứ làm thế ấy, bình thường hạ quan làm thế này, bây giờ cũng không dám không tuân thánh mệnh.
.Trình Giảo Kim nghe xong liền tức giận, chỉ là hắn cũng đã lôi cả bệ hạ ra rồi, tốt nhất vẫn không nên nói thêm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận