Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 555.2: Cây kim so với cọng râu

.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nếu cô nghĩ chỉ dựa vào một hai câu nói đã có chinh phục được ta, vậy thì cô cũng coi thường ta quá rồi.
.Cố Khuynh Thành che miệng cười nói: - Đây cũng chỉ là bắt đầu, ngươi vội cái gì.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Ta không vội, ta cảm thấy vội cho cô, cô cũng không nghĩ mình đã lớn tuổi rồi, đợi đến sau này cô hoa tàn ít bướm thì hy vọng sẽ càng mong manh hơn.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Với dáng vẻ này của ta, hoa tàn ít bướm không ảnh hưởng lớn đối với ta.
.Hàn Nghệ thở dốc một hơi, nói: - Thật có lý a!
.Cố Khuynh Thành hơi trợn mắt nhìn Hàn Nghệ, không biết dỗ dành người khác gì cả, lại tò mò nói: - Ây! Ngươi còn không nói ngươi chuẩn bị dạy Thảo Nhi khúc nhạc thế nào.
.Nhạc? Dạy? Hàn Nghệ bật thốt lên: - Tích chá?
.- Tích chá?
.Cố Khuynh Thành vẻ mặt kinh ngạc.
.Đúng lúc này, một tôi tớ bên ngoài đột nhiên đi vào nói: - Tiểu Nghệ ca, Vân Thành quận chúa đến.
.- Mau mau cho mời. Hàn Nghệ nói xong, lại lập tức nói với Cố Khuynh Thành:
.- Nhạc, người dạy đến rồi.
.Chỉ thấy một mỹ nữ tuyệt sắc từ bên ngoài đi đến, khuôn mặt da trắng mịn màng, không có phấn trang điểm nhưng hồng hào tươi tắn, mái tóc dài đen bóng vén lên sau đầu, một bím tóc đuôi ngựa thả dài xuống trước ngực, chiếc váy màu xanh đậm ôm gọn lấy cơ thể thon gọn, chính là cô vợ mỹ diễm vô song của Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y. Hôm nay nàng ăn mặc như vậy thật là vô cùng nữ tính.
.Mỹ nữ thiện biến a! Không, nên là nữ nhân thiện biến xinh đẹp.
.Đến ngay cả Hàn Nghệ cũng không khỏi không cảm khái một câu, trong lòng cũng ngứa ngáy, suy nghĩ có phải kéo nàng đến cô phong cùng nhau nghỉ ngơi một phen hay không.
.Lúc Tiêu Vô Y vừa mới bước vào, trên mặt vốn còn mang theo nụ cười, nhưng vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành bên cạnh Hàn Nghệ, đó không phải là triều hà ánh tuyết nữa, mà là băng lạnh ngàn năm, như cười như không nói: - Hàn tiểu ca thật là hưng trí a!
.Hàn Nghệ ngẩn ra, đứng dậy, chắp tay, cười nói: - Vân Thành quận chúa chê cười, ta chỉ là đang cùng Khuynh Thành ở đây đợi cô, dù sao Thảo Nhi cũng là nha hoàn thân cận của cô ấy.
.Cố Khuynh Thành dường như không vừa mắt với Tiêu Vô Y, chỉ khẽ gật đầu, vô cùng có lệ.
.Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên một chút nghi hoặc.
.- Tiểu Nghệ ca, rượu đến đây.
.Chỉ thấy một người hầu nam trẻ tuổi bưng hai bình rượu vừa mới hâm nóng xong đi đến.
.Đợi ta? Đây là đang đợi ta sao? Đây rõ ràng chính là muốn cùng Cố Khuynh Thành bả tửu ngôn hoan, hoa tiền nguyệt hạ a! Một tia sát khí xẹt qua trong mắt Tiêu Vô Y, cố gắng nhẫn nhịn để không phát tác.
.Ta nói đùa vậy thôi, ngươi lại mang bình rượu đến thật. Hàn Nghệ trừng mắt liếc tên chân chó muốn nịnh bợ này một cái, bật cười ha hả nói: - Nếu đã là hợp tác, đương nhiên không thể thiếu nâng chén chúc mừng, rượu này nhất định phải đến chỗ.
.Cố Khuynh Thành sững sờ nói: - Hợp tác? Có ý gì?
.Tiêu Vô Y lông mày kẻ đen hơi nhíu nói: - Cô không biết?
.Cố Khuynh Thành lắc đầu.
.Tiêu Vô Y lại nhìn về phía Hàn Nghệ nói: - Không phải ngươi nói các người đang đợi ta sao?
.Hàn Nghệ toát mồ hôi đầy đầu nói: - Đợi... đợi cô đến rồi nói a!
.Trong mắt Tiêu Vô Y đã không phải là hiện lên một chút sát khí rồi, mà là sát khí đằng đằng.
.Khuynh Thành à! Xem như ta bị hại rồi. Hàn Nghệ vội vàng nói: - Khuynh Thành, là như vậy, ta đã nhờ Vân Thành quận chúa đến dạy nhạc cho Thảo Nhi.
.Cố Khuynh Thành nghe vậy ngẩn ra, nói: - Tại sao lại vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Vân Thành quận chúa cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, cô ấy đồng ý dạy Thảo Nhi, đó là may mắn của Thảo Nhi.
.Cố Khuynh Thành nói: - Nếu là như thế, ta cũng có thể dạy a!
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nói: - Cô dạy cô ta làm sao để bị loại à?
.Cô vợ này, Hàn Nghệ suýt nữa đã cười ra tiếng.
.Cố Khuynh Thành không chịu thua kém, nói: - Vân Thành quận chúa chớ xem thường người khác.
.Tiêu Vô Y ngạo nghễ nói:
.- Không phải ta xem thường cô, ta với cô cũng không quen, nhìn còn không nhìn đến, sao nói đến xem thường, mà là đông chủ của các cô xem thường các cô, nếu như hắn cho rằng cô có thể thì không cần chạy đến khúm núm cầu cạnh ta.
.Khúm núm? Shit, nàng mới là người khúm núm cầu cạnh ta, ồ, còn cả sắc đẹp mê hoặc ta. Hàn Nghệ nghe vậy nổi trận lôi đình, quá là đổi trắng thay đen rồi.
.Cố Khuynh Thành trừng mắt nhìn về phía Hàn Nghệ, điều nàng ta hy vọng là Hàn Nghệ tạo ra niềm vui bất ngờ, nếu như là Tiêu Vô Y dạy, vậy còn không bằng nàng tự dạy.
.Hàn Nghệ trái phải không phải người, nói với Cố Khuynh Thành: - Cô cũng đừng nói cô muốn dạy nha!
.Cố Khuynh Thành khẽ dậm chân nói: - Bây giờ ta nói ta muốn dạy.
.Tiêu Vô Y vẻ mặt thoải mái, cười dài nói: - Như thế thì không còn gì tốt hơn, ta cũng không muốn phí sức, nếu không phải lúc trước đệ đệ ta có cầu cạnh Hàn Nghệ ở trại huấn luyện, còn lâu ta mới nhận lời.
.Càng nói càng vô lý rồi, nàng viết tiểu thuyết được rồi đấy, bịa đặt cũng hợp lý nữa.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu, nếu hắn thật sự để Cố Khuynh Thành dạy, vậy thì hắn xong rồi, nhưng câu này nói ra làm hắn quá mất mặt rồi, lén chuyển đi ánh mắt cảnh cáo.
.Tiêu Vô Y đang trong cơn ghen, nghĩ thầm, chàng còn cảnh cáo ta? Lập tức chuyển đi ánh mắt ta muốn giết chàng.
.Hàn Nghệ lập tức bại lui, không có cách nào, người đứng trước mặt là người vợ kết tóc xe duyên của hắn, cũng là nữ nhân hắn yêu nhất, bây giờ nàng đã tỏ vẻ giỏi giang như vậy, nếu còn vạch trần nàng thì nàng sẽ rớt đài thật sự, vì thế quay sang Cố Khuynh Thành nói: - Khuynh Thành, việc này ta đã cùng Vân Thành quận chúa lên kế hoạch chặt chẽ rồi, cô phải lấy đại cục làm trọng a.
.Cố Khuynh Thành nghiêng mặt, nói: - Ta không đồng ý.
.Hàn Nghệ thấp giọng nói: - Nể mặt một chút được không.
.- Sao ngươi không bảo cô ta nể mặt.
.- Cô ấy là Vân Thành quận chúa, cô không phải a!
.- Ừm?
.- Ồ không... ý của ta là, kỳ thật ta chỉ là đang lợi dụng cô ấy mà thôi.
.Hàn Nghệ cực kỳ nói nhỏ giọng: - Không giấu cô, ta đã vì muội muội Thảo Nhi của cô, không tiếc hãm hại đệ đệ của cô ấy, sau đó mượn việc này trao đổi điều kiện với cô ấy, nếu như cô không để cô ấy dạy thì trúng ý của cô ấy, cô không thể mắc mưu a.
.Cố Khuynh Thành ngẩn ra, nói: - Thật à?
.- Không thì cô nghĩ sao? Cô ấy là Vân Thành quận chúa a!
.Hàn Nghệ giả vờ nói như thật.
.Tiêu Vô Y thấy hai người bọn họ thì thầm, lại không tiện mở miệng hỏi, đôi tai xinh xắn đã sắp dựng đứng lên như tai tinh linh rồi, chỉ tiếc Hàn Nghệ đạo hạnh quá sâu, nếu hắn không muốn cho ngươi nghe thấy, cho dù ngươi có tai tinh linh cũng không thể nghe thấy.
.Cố Khuynh Thành tuy có cảm thấy lời của Hàn Nghệ nói quá khoa trương, nhưng ngẫm nghĩ lại, khoa trương là khoa trương một chút, nhưng cũng là có lý, nếu không, cũng không thể giải thích được tại sao Tiêu Vô Y lại nhận lời dạy Thảo Nhi, đây căn bản là chuyện không thể. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta đã dễ chịu hơn nhiều, không thể để gian kế của Tiêu Vô Y được thực hiện, cô ta không muốn dạy thì nhất định phải bắt cô ta dạy, sắc mặt thay đổi, cười nói với Tiêu Vô Y: - Vậy thì Khuynh Thành thay mặt Thảo Nhi cảm ơn Vân Thành quận chúa.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, thái độ chuyển biến cũng không khỏi quá nhanh rồi, trong vạn phần tò mò, rốt cuộc Hàn Nghệ đã nói gì với Cố Khuynh Thành, chỉ cảm thấy mình là một người ngoài, giận nói: - Không cần.
.Cố Khuynh Thành vừa thấy nàng tức giận như vậy, lại càng thêm tin tưởng lời Hàn Nghệ nói, trong lòng vui mừng, nói: - Làm phiền rồi.
.Yes! Tất cả nằm gọn trong lòng bàn tay! Hàn Nghệ thở phào một hơi, thầm nghĩ, kỳ thật ta vẫn là có thể khống chế hơn một nữ nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận