Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 789: Câu chuyện đơn giản.

.Trên Cô Phong!
.- Vô Y! Ta đã quyết định thật sự cưới Nguyên Mẫu Đơn về nhà, không được thương lượng, nàng hãy suy nghĩ làm sao chung sống với Nguyên Mẫu Đơn đi!... Không được, không được, đây có khác gì với tự sát Huhuhu! Vô Y! Ta cầu xin nàng, nàng hãy pháp ngoại khai ân, cho tiểu nhân một cơ hội đi! Phì phì phì! Như thế này thì thành thái giám rồi. Trời ạ, sớm biết thế này, lúc đầu cứ thuận nước đẩy thuyền, tỏ vẻ thích Nguyên Mẫu Đơn, đúng là tự gây nghiệt không thể sống a! Ây, phiên bản tốt nhất không phải chính là
.- Vô Y! Ta Ta và Mẫu Đơn ngoại tình, ta thật sự không đúng.
.- Phu quân, chàng không cần áy náy, ta đều hiểu, sau này cứ để ta và Mẫu Đơn tỷ cùng nhau hầu hạ chàng.
.- Vô Y, nàng thật là quá tốt! Nào, hôn một cái đã.
.Nghĩ thì tốt lắm a!
.Nhưng chỉ giới hạn trong ảo tưởng mà thôi.
.- Á... !
.Hàn Nghệ lắc đầu, xua đi ảo tưởng trong não, quay về với hiện thực, không khỏi thở dài.
.Hắn đã bảo Hùng Đệ đến hẹn Tiêu Vô Y hôm nay lên Cô Phong, mục đích đương nhiên chính là liên quan đến chuyện của Nguyên Mẫu Đơn, nếu không giải quyết chuyện này, hắn cứ cảm thấy trong lòng bức bối, không thể tập trung tinh thần để đối mặt với một loạt những phát triển và sách lược sắp tới, hơn nữa hắn thấy kéo dài chuyện này cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì. Hôm nay trời còn chưa sáng, hắn đã đến Cô Phong dưới sự yểm hộ của Tiểu Dã, dù sao thì trong lòng áy náy, đương nhiên phải đến sớm một chút để thể hiện thành ý a!
.Tuy Tiêu Vô Y từng nói rõ là tán thành chuyện hôn sự này, nhưng sau khi chuyện này thật sự xảy ra, Hàn Nghệ vẫn có một kiểu thấp thỏm bất an khó nói ra, thậm chí hắn còn không biết mở miệng như thế nào, hắn đã tập đi tập lại suốt một canh giờ trong đình đài, nhưng vẫn chưa tìm được một kịch bản quá hài lòng.
.- A Bỏ đi bỏ đi, phó mặc cho số phận vậy.
.Hàn Nghệ khẽ dựa vào cột đình, khiến người ta có một kiểu cảm giác lâm hạnh, không, nên là trước lâm hình, tuy chỉ là chênh lệch một chữ, nhưng cũng là khác biệt của thiên nhiên a.
.- Cái gì mà phó mặc cho số phận?
.Chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói tò mò.
.Hàn Nghệ vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiêu Vô Y thân mặc một bộ phục sức màu đen trung tính xuất hiện trên con đường nhỏ giữa núi rừng rậm rạp, dung mạo tuyệt sắc, thân hình tuyệt hảo, đó đúng là tư thê hiên ngang, anh khí bừng bừng.
.- Vô Y! Nàng đến rồi à!
.Hàn Nghệ khẩn trương đứng lên, cũng không biết có phải là chột dạ hay không, nụ cười bất giác cũng có vẻ xu nịnh hơn trước nhiều.
.- Ừ! Tiêu Vô Y mỉm cười bước vào trong đình đài, lau mồ hôi, nói: - Sao hôm nay chàng đến sớm như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Ồ! Vừa hay ta rảnh rỗi, nên đến sớm một chút. Nói xong, hắn đột nhiên ồ lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào bảo kiếm trong tay Tiêu Vô Y nói: - Sao sao hôm nay nàng còn mang theo kiếm đến nữa?
.Tiêu Vô Y ồ một tiếng, nói:
.- Ta thầm nghĩ đã lâu rồi không đến, trên con đường này nhất định có rất nhiều cỏ dại, cành cây cản đường, vì thế nên mang theo kiếm đến, nếu gặp kẻ chặn đường thì chém luôn, có gì không ổn sao?
.Chém? Hàn Nghệ thốt lên: - Cực kỳ không ổn a! Trong lòng run lên, thật hay giả đây? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, sao cứ phải mang theo vũ khí vào hôm nay, hay là hay là để hôm khác hãy nói vậy, hôm nay thì quá nguy hiểm rồi.
.- Tại sao không ổn?
.- Ồ, ý của ta là! Hàn Nghệ chột dạ, nói:
.- Thân là trượng phu sao có thể để phu nhân của mình đích thân làm việc nặng nhọc này, nàng yên tâm, đây nhất định là lần cuối cùng, lần sau vi phu nhất định sẽ mang theo rìu để dẹp bỏ chông gai, quyết không thể để cho phu nhân nàng gặp phải tội này, đến hẹn hò còn phải mang theo vũ khí, ta thật là hết sức áy náy. Nào nào nào, mau ngồi xuống đi.
.Nói xong, hắn liền kéo tay Tiêu Vô Y ngồi xuống, quan tâm nói: - Mệt rồi phải không?
.Tên này quả nhiên đã làm chuyện có lỗi với mình. Tiêu Vô Y nói thầm một câu, nhưng không để lộ thanh sắc, nói: - Chàng mệt không?
.Hàn Nghệ sửng sốt, mệt trong lòng có được tính không, nói:
.- Ta ta không mệt a!
.Tiêu Vô Y nhếch khóe miệng nói: - Chàng còn không mệt, ta mà mệt?
.- Ặc, đúng vậy, đúng vậy.
.Nếu là trước đây, Hàn Nghệ kiểu gì cũng phải thể hiện thực lực đàn ông của mình, nhưng hôm nay thì khác, hắn chột dạ chỉ biết gật đầu.
.Tiêu Vô Y thấy bộ dạng chột dạ của hắn, trong lòng vừa tức lại vừa buồn cười, chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: - Ay! Không phải chàng có chuyện muốn nói với ta sao?
.Chẳng lẽ nàng đã biết rồi. Trong lòng Hàn Nghệ thoáng hồi hộp: - Ặc, là ý gì?
.Tiêu Vô Y hưng phấn nói: - Chính là hôn lễ của chàng và Nguyên Mẫu Đơn a, mau nói với ta xem, có xảy ra chuyện lý thú gì không?
.Thì ra chỉ là chuyện này à! Đúng là dọa chết ta rồi! Trong lòng Hàn Nghệ thở phào một hơi, ngượng ngùng nói: - Chẳng qua chỉ là đi lướt qua sân khấu, hôn lễ trước sau không đến nửa canh giờ.
.Vậy thì thời gian còn lại các người đều động phòng rồi. Trong lòng Tiêu Vô Y nộ khí dâng cao, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ tò mò:
.- Vậy Nguyên Mẫu Đơn mặc áo tân nương vào có phải là rất xinh đẹp không a?
.- Ặc, chắc là như vậy.
.- Cô ta có xấu hổ không?
.- Ừm Một chút.
.- Vậy động phòng thì các người làm gì?
.- Hả?
.Hàn Nghệ rầu rĩ nói:
.- Nàng là thê tử của ta, hỏi chuyện này được sao?
.- Chuyện này có gì mà không thể hỏi. Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên một chút giảo hoạt, nói: - Đây không phải là giả sao, hôn lễ thật ta cũng đã trải qua, nhưng hôn lễ giả thì chưa thấy bao giờ, nhất định rất thú vị phải không.
.Hàn Nghệ nhìn thấy bảo kiếm kia luôn thấy có chút hoang mang, nói: - Chúng ta ở trong tân phòng chủ yếu là nói chuyện buôn bán, cũng chính là chuyện hợp tác của Ngõ Bắc và Nguyên gia, nói ra nàng cũng sẽ không thấy hứng thú.
.Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên một chút tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn còn hiếu kỳ nói:
.- Các người đã nói cả đêm sao?
.- Chuyện này
.Hàn Nghệ ngập ngừng, trong lòng rối bời muốn chết, mấu chốt là hắn không muốn lừa Tiêu Vô Y, ngươi bảo một kẻ lừa đảo nói một lời thật lòng lớn như vậy, đây đúng là muốn lấy mạng a, thầm nghĩ, dù sao thì sớm muộn nàng cũng biết, chết sớm siêu thoát sớm! Hạ quyết tâm rồi liền nói: - Vô Y, thật ra hôm nay ta hẹn nàng đến, là có chuyện muốn nói với nàng.
.Kỹ năng diễn xuất của Tiêu Vô Y cũng không vừa, kinh ngạc nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ dùng sức miết mặt mấy cái, nói một mạch toàn bộ câu chuyện xảy ra trong ngày động phòng hôm đó.
.Tiêu Vô Y nghe xong nhìn thẳng vào Hàn Nghệ không nói một lời, trên mặt âm tình bất định, mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
.Hàn Nghệ cũng chỉ sợ Tiêu Vô Y trong trạng thái này, bởi vì hoàn toàn không thể đoán trước, trong cổ họng phát ra một tiếng ừng ực, nói nhỏ: - Vô Y, nàng giận à?
.- Chàng nói xem?
.Tiêu Vô Y đột nhiên đứng dậy, nhìn Hàn Nghệ vẻ căm tức, nói: - Ta sớm đã nói rồi, chàng muốn cưới Nguyên Mẫu Đơn, ta sẽ không phải đối, tại sao chàng phải bịa ra cái cớ này để lừa gạt ta?
.- Cớ?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Cớ gì chứ, chuyện ta nói đều là thật.
.- Chàng còn ở đây giảo biện, thật là làm ta quá thất vọng rồi! Trước đây thì ít nhất chàng còn tỉ mỉ chuẩn bị một lời nói dối để lừa ta, nhưng bây giờ lại chỉ lấp liếm với ta như vậy, đúng là ta đã nhìn lầm chàng rồi.
.Nói xong hốc mắt Tiêu Vô Y đỏ lên, khuôn mặt buồn bã, nhưng nước mắt thì không rơi xuống, trong lòng cũng sốt ruột, sao lại không rơi xuống.
.Đây đều là cái gì với cái gì thế? Cho dù ta tỉ mỉ chuẩn bị lời nói dối để lừa nàng, nàng vẫn sẽ cảm động à? Hàn Nghệ nói:
.- Ta nói đều là sự thật, nếu như ta lừa nàng, thì ta sẽ không nói ra.
.Tiêu Vô Y phẫn nộ nói: - Chàng tưởng ta không biết trong lòng chàng đang có ý định gì sao, chàng chỉ là muốn giả vờ vô tội, đổ trách nhiệm lên người Nguyên Ưng, nhưng chàng cũng không nghĩ xem, Nguyên Ưng là đại ca của Nguyên Mẫu Đơn, làm sao ông ta lại bỏ xuân dược, chuyện vớ vẩn kiểu này, chỉ sợ đến đứa trẻ lên ba cũng không lừa được, chàng đúng là quá ức hiếp người rồi.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy hết sức oan uổng, nói: - Đây đều là thật sự a, ta cũng không biết tại sao Nguyên Ưng lại làm như vậy, cho đến tận bây giờ ta cũng không thể hiểu nổi, ông ta chính là một kẻ điên, nếu ta biết ông ta sẽ làm như vậy, ta không thể nào để ông ta toại nguyện, nàng không tin thì có thể đi hỏi ông ta.
.Tiêu Vô Y nói: - Hai ngày trước ta còn gặp ông ta, ông ta còn nói chàng và Nguyên Mẫu Đơn vô cùng ân ái, ta còn tưởng rằng các ngươi đang diễn kịch với nhau, thì ra không ngờ rằng các người đang diễn giả làm thật.
.Hàn Nghệ kích động nói: - Ngay đêm đó tên khốn khiếp đó đã bỏ trốn rồi, ngày hôm sau ta còn cầm dao thái rau muốn đi chém ông ta nữa, nhưng không tìm được người. Ta thề, chuyện ta nói đều là thật.
.Tiêu Vô Y liếc con ngươi thoáng nhìn, hồ nghi nói: - Thật chứ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Thật, ta chưa bao giờ định giấu nàng, với lại, nếu không phải như vậy, cho dù ta muốn, Nguyên Mẫu Đơn cũng sẽ không phối hợp a.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Nếu là chàng bỏ thuốc thì có khả năng a!
.- Ta!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Thì ra ta chỉ là một người như vậy trong lòng nàng a!
.- Nhưng bất luận thế nào, nghe chuyện này rồi ta có thể vui sao? Tiêu Vô Y bĩu môi, nước mắt cần ra mà không ra, nhưng lại khiến nàng càng có vẻ quật cường và ủy khuất.
.Hàn Nghệ thấy vậy, trong lòng tràn ngập sự áy náy, thở dài, nói: - Ta biết, đây là ta có lỗi với nàng.
.Tiêu Vô Y lén liếc nhìn, sắc mặt dịu đi vài phần, nói: - Nếu như đúng là Nguyên Ưng làm, vậy vậy cũng không trách chàng được, lần này bỏ qua, lần sau sẽ tính.
.- Lần lần sau sẽ tính?
.Hàn Nghệ vốn muốn đưa ra lời cam đoan, đột nhiên nghĩ, không đúng a, lập tức chuyển thành câu nghi vấn.
.- Sao nào? Chàng còn muốn có lần sau, quả nhiên là chàng lừa ta. Tiêu Vô Y lại kích động nói.
.- Không không phải như thế. Hàn Nghệ đã sắp điên rồi, nói: - Nàng chắc nàng có từng nghĩ chuyện này có hai người bị hại, một người là ta, còn một người là Nguyên Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y nói: - Cái này đương nhiên ta biết, nhưng chàng yên tâm, ta quá hiểu Nguyên Mẫu Đơn rồi, cô ta tính tình vô cùng mạnh mẽ, đây chỉ là chuyện xảy ra trong lúc hai người mất đi lý trí, cho dù cô ta thích chàng, cô ta cũng tuyệt sẽ không chấp nhận bố thí của chàng, hơn nữa cô ta sẽ còn cho rằng chàng đang sỉ nhục cô ta, cho nên cách tốt nhất bây giờ, chính là coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
.Trúng hết!
.Lần này Hàn Nghệ thật sự tin hai người họ là kết nghĩa kim lan rồi.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hàn Nghệ, hào sảng nói: - Chàng đừng quá áy náy nữa, bổn quận chúa vô cùng rộng lượng, lần này sẽ tha thứ cho chàng.
.Vốn dĩ thê tử có thể làm đến mức này, quả thực là phúc của trượng phu, trong tình huống bình thường, ít nhất phải quỳ ở cửa đến mấy đêm mới có thể được tha thứ.
.Nhưng điều này lại khiến Hàn Nghệ buồn bực không thôi, ngơ ngác nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y nói: - Thế nào? Không phải là chàng còn không hài lòng đấy chứ.
.- Hài lòng, hài lòng!
.Hàn Nghệ gật gật đầu theo bản năng, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác bị người khác dắt mũi, nhưng cũng không biết tại sao lại như vậy, đảo mắt, nói: - Vô Y! Ta kể cho nàng nghe một câu chuyện nhé.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nói: - Kể chuyện?
.- Đúng! Kể chuyện, liên quan đến lúc ta còn nhỏ, rất nhanh, và còn thông tục dễ hiểu.
.Hàn Nghệ nói với tốc độ cực nhanh: - Lúc còn nhỏ ta rất không thích ăn cá, nhìn thấy cá là còn không muốn đụng đến, nhưng trong một cơ duyên trùng hợp, ta đã ăn nhầm một miếng thịt cá, kết quả là vừa ăn thì cũng thấy
Bạn cần đăng nhập để bình luận