Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1405.1: Không có ngươi thì không được.

.Lý Tích đã sống nhiều năm như vậy, dĩ nhiên phải có tầm nhìn xa hơn những người khác, đến cả Hàn Nghệ cũng không bằng ông ta.
.Hiện giờ Đại Đường đang đối diện với thời kỳ thay đổi, văn thần võ tướng đều đang trong giai đoạn luân phiên, hơn nữa cũng không phải không có người kế tục, còn có các đại tướng như Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, Trình Danh Chấn, Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ, nhưng chính vì nhân tài xuất hiện lớp lớp, những người khác chắc chắn sẽ không phục, nếu Tô Định Phương làm Thống soái, Khế Bật Hà Lực sẽ không đoái hoài ông ta, ngươi xuất thân gì chứ, lại còn muốn làm Thống soái.
.Trên dưới không hợp, này chính là đại kỵ của nhà binh.
.Thống soái có tài năng đến mấy mà không chỉ huy nổi người bên dưới thì cũng là uổng phí, huống gì là đối mặt với Thổ Phiên cường mạnh, vậy thì bắt buộc phải tướng lính một lòng mới có thể giành chiến thắng, đâycũng không phải đánh Cao Câu Ly, không có việc gì thì có thể đi đánh một chút, dù sao Cao Câu Ly cũng không có khả năng phản kích, với chút quốc lực đó của Cao Câu Ly thì đến cả địa khu Liêu Đông cũng không ra khỏi được.
.Vốn còn có một Trình Giảo Kim có thể chỉ huy, nhưng Trình Giảo Kim đã bị Lý Trị cho về vườn rồi, trước mắt mà nói chỉ có Lý Tích có thể vác soái kỳ này, một câu nói của Lý Tích, tất cả mọi người đều nguyện ý nghe theo, không còn cách nào, công tích bày ra đó, cho dù Lý Tích không kéo nổi cung tên, chỉ cần ngồi trong đại trướng là đã có thể cho quân Đường tăng thêm n vầng hào quang rồi.
.Hàn Nghệ cũng cảm thấy vô cùng có lý, nhưng càng thấy tò mò hơn, hỏi:
.- Tư không, xin thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, với địa vị hiện giờ của Tư không, dù thế nào cũng không đến mức tới tìm ta thương lượng việc này, nếu Tư không muốn xuất binh, có thể trực tiếp thỉnh tấu bệ hạ.
.Ông là người đệ nhất đương triều, một câu nói của ông, Lý Nghĩa Phủ cũng không dám không nghe, ông chạy tới tìm ta, quá xem trọng ta rồi, nếu ông tự thượng tấu, có thể bớt được một việc so với đến tìm ta rồi.
.Lý Tích cười khổ một tiếng, nói: - Lúc trước Thái Tông thánh thượng thảo phạt Cao Câu Ly, chính là do ta thúc đẩy, nhưng kết quả thế nào thì trong lòng ngươi cũng rõ.
.Nói tới đây, ông ta thở dài nói: - Từ đó về sau, lão phu xem như đã hiểu, đánh trận không chỉ là vấn đề đánh thắng đánh thua, còn phải suy xét rất nhiều phương diện, có những thời điểm, đánh thắng kẻ thù, chẳng qua là đả thương 1000 địch thủ thì tự sát thương 800 quân ta. Nếu quả thật đơn giản như vậy, không phải ngươi đã sớm thúc đẩy bệ hạ xuất binh rồi sao, đâu còn có thể ẩn nhẫn tới bây giờ.
.Hàn Nghệ nghe vậy sinh lòng kính nể, không còn cảm thấy Lý Tích là rùa đen rụt cổ nữa, đây mới thực sự là nguyên soái, ông ta không tham dự vào đấu tranh chính trị, không phải vì ông ta sợ chết, mà là ông ta cảm thấy không có chức trách trong đó, ta là quan võ, chức trách của ta là đánh giặc, những việc này không có quan hệ gì quá lớn gì với ta.
.Mà đánh trận cũng không phải là võ hiệp, không thể ỷ vào bản thân có võ nghệ cao cường là có thể hành hiệp trượng nghĩa khắp nơi. Đánh một trận đánh lớn phải tổn hao bao nhiêu lương thực, bao nhiêu nhân lực, đây là nhất tướng công thành vạn cốt khô. Bởi vậy, nếu không phải là cuộc chiến bắt buộc phải đánh thì nhất định phải tính toán rõ ràng khoản này, lúc Phòng Huyền Linh đảm nhiệm chức Thượng thư Tả phó xạ, quản lý Binh Bộ, mỗi trận chiến của Đường triều đều là lợi ích vô cùng to lớn, hơn nữa là tích tiểu thành đại, đổi lấy lợi ích lớn nhất, quốc khố cũng xem như là luôn luôn trong tình trạng dồi dào.
.(Nhất tướng công thành vạn cốt khô: mỗi một vị tướng khi thành công đều là đã phải trả giá bằng tính mạng của cả vạn binh lính)
.Nhưng đến khi Lý Tích đảm nhiệm Binh Bộ Thượng thư liền đánh trận vô ích, tuy rằng luôn thắng, nhưng có ích b gì, ngươi không hoàn thành mục tiêu chiến lược, còn làm tổn hao quốc lực, thành ra sự phân công tốt nhất chính là để chính trị gia quyết định xem có nên đánh hay không, võ tướng chỉ phụ trách đánh thắng là được, nếu như hai bên can dự lẫn nhau, thậm chí còn lẫn lộn đầu đuôi, thiết nghĩ Tống triều cũng có ý này, văn thần không những quyết định có đánh hay không, mà còn phụ trách giám sát quân binh, thường thường trì hoãn quân cơ.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm nói: - Ý của Tư không là bảo ta phải sớm chuẩn bị tốt?
.Lý Tích gật gật đầu nói: - Nếu không thể tránh khỏi, tốt nhất là nhân lúc lão phu còn sống thì đánh một trận đi.
.Vì sao ông ta một mình đến tìm Hàn Nghệ, cũng là bởi vì Hàn Nghệ là Hộ Bộ Thượng thư, nắm giữ tài chính, cuộc chiến này cần tiền, chỉ có hậu cần chuẩn bị tốt thì Đại Đường mới có tư cách đánh trận này. Ngoài ra chính là, trong số các Tể tướng, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông thì Lý Tích chưa từng hy vọng quá nhiều, Đỗ Chính Luân lại là người bên phe ông ta, bởi vậy ý kiến của Hàn Nghệ là vô cùng quan trọng, hơn nữa Hàn Nghệ là nhân vật vô cùng mấu chốt, bởi vì Hàn Nghệ vẫn luôn tham gia vào việc này, nhưng ông ta cũng nhìn ra Hàn Nghệ không muốn đánh nhau lắm, điều này làm ông ta rất lo lắng.
.Bởi vì tuổi tác của ông ta đã cao, ông ta hy vọng lúc sinh thời có thể bình định hết thảy tai họa ngầm, đừng để lại họa cho con cháu đời sau, nếu không ông ta sống trên đời cũng không có nghĩa lý gì, bởi vậy ông ta mới gấp gáp đến tìm Hàn Nghệ như vậy.
.Hàn Nghệ trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói: - Đa tạ Tư không đã cho biết sự thực, hạ quan biết rồi.
.Lý Tích cũng không nhiều lời nữa, ông ta chỉ hy vọng Hàn Nghệ có thể chuẩn bị tốt cho chuyện này, để chúng ta sớm có tư cách đánh một trận, không phải muốn thúc giục Hàn Nghệ ủng hộ ông ta, bởi vì ông ta không cần, nếu như vậy thì không bằng ông ta trực tiếp tìm Lý Trị để bàn, hà cớ phải tìm đến Hàn Nghệ làm gì.
.Sau khi nói xong việc này, Lý Tích liền rời đi.
.Hàn Nghệ cũng không vội vã về hậu đường, mà ngồi trong phòng khách suy nghĩ, kỳ thực hắn có dự tính của riêng mình, nhưng Lý Tích nói điểm này, thật sự là hắn đã sơ xuất, nếu đợi đến khi Lý Tích qua đời rồi, thật không có ai có tư cách tiếp nhận soái kỳ, bởi vì mọi người đều kém xa, Tô Định Phương kinh nghiệm dày dặn nhưng xuất thân hàn vi, uy vọng mãi mãi không đủ, Bùi Hành Kiệm xuất thân danh môn nhưng lại quá trẻ, giống như Tiết Nhân Quý thì không đủ công tích.
.Nhưng hôm nay hiển nhiên không phải ngày để suy ngẫm, Lý Tích mới vừa đi không lâu, Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản đã đến rồi.
.- Ha ha! Hàn Thị lang sẽ không để ý hai lão già hom hem chúng ta tới nhà ăn trực một bữa cơm chứ! Lý Thuần Phong thấy Hàn Nghệ, liền cười nói sang sảng.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta vẫn cho rằng muốn mời hai vị ăn cơm, một trăm quan cũng không mời đến được.
.Diêm Lập Bản vuốt râu cười ha hả, nói: - Hàn Thị lang, chúc mừng, chúc mừng.
.- Đa tạ, đa tạ!
.Hàn Nghệ duỗi tay ra nói: - Mời vào trong.
.Hai người bọn họ chọn đến ngay lúc này, đương nhiên không phải đến để ăn trực, bọn họ chính là dự đoán được lúc này chắc là sẽ không có người đến, bởi vậy đến lúc này, khó tránh khỏi có chút hiềm nghi đến ăn trực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận