Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 726.1: Một con rể nửa con trai

.Những lời này của Nguyên Ưng, thật sự đã cho Hàn Nghệ được ích lợi không nhỏ nha, làm người thần tử, mặc kệ là ở phương diện nào, cho dù là lập công, trước hết ngươi cũng phải nghĩ đến cảm thụ của quân chủ, nếu như là công lao của ngươi sẽ làm quân chủ có vẻ vô năng, thì không được nhớ lấy công lao này, cho dù là đối mặt với quân chủ rộng lượng đẳng cấp như Lý Thế Dân.
.Mà Nguyên Ưng nghiễm nhiên đã coi Hàn Nghệ trở thành người trong nhà, nên khi nói chuyện, thì cũng không cố kỵ chỗ nào, hơn nữa hưng trí vô cùng cao, vẫn uống cho đến khi chạng vạng mới chấm dứt. Trước khi đi Nguyên Ưng vẫn không quên dặn dò Hàn Nghệ, sớm chuẩn bị một chút, trưởng lão Nguyên gia đã khẩn cấp muốn gặp hắn rồi.
.Hàn Nghệ cũng nghĩ như vậy, bất kể như thế nào, cũng nên mở ra một trang này rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữ, thì sẽ biến thành phim truyền hình cẩu huyết rồi, vì thế liền đáp ứng luôn.
.Tuy nhiên, việc này còn phải trải qua một người đồng ý, người này chính là Tiêu Vô Y.
.Nhưng Tiêu Vô Y vẫn chưa chủ động tới tìm Hàn Nghệ, hẳn là nàng cũng không ngờ rằng động tác của Hàn Nghệ lại sẽ nhanh chóng đến như vậy, nói thực ra, hôm nay Hàn Nghệ cũng không tính đi tìm Nguyên Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ vốn muốn gọi Hùng Đệ đi báo cho Tiêu Vô Y biết một tiếng, nhưng nghĩ lại, chuyện của hắn và Tiêu Vô Y, mới là chuyện bức thiết nhất mà hắn phải giải quyết, vậy dù sao cũng phải đi Tiêu Gia một lần, gặp cha vợ mình, vẫn là câu cách ngôn kia, cải lương không bằng bạo lực.
.Vì thế ngày thứ hai Hàn Nghệ liền dẫn theo Hùng Đệ đi tới phủ Tống Quốc Công, không quan tâm đến người nào khác của Tiêu gia, trước tiên đánh hạ được cha vợ Tiêu Nhuệ này rồi nói tiếp.
.Tiểu Dã ngược lại lại không đi, cậu ta không thích đi tới nhà của những quý tộc này, quy củ quá nhiều.
.Phủ Tống Quốc Công.
.Tiêu Nhuệ tuy là con trai của Tiêu Vũ, nhưng bởi vì tin Phật, vì vậy cũng không có dã tâm gì cả, đảm nhiệm Thái Thường Tự Khanh, chính Tam phẩm, chính là phụ trách các công việc liên quan đến phương diện hiến tế trong cung, ngày bình thường rất là rảnh rỗi, bình thường ông ta đều ở nhà đọc sách, ông ta vô cùng thích xem sách.
.Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là bởi vì mùa hè khá nóng bức, vì vậy ngồi ở dưới tàng cây trong viện đọc sách.
.Một hạ nhân đi đến, nói: - Lão gia, Hoàng gia Đặc phái sứ ở bên ngoài cầu kiến.
.- Hoàng gia Đặc phái sứ? Hàn Nghệ?
.- Đúng ạ.
.Tiêu Nhuệ lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Hắn là tới tìm ai đấy?
.- Bẩm lão gia, hắn nói là đến tìm lão gia đấy.
.- Tìm ta?
.Tiêu Nhuệ cảm thấy kinh ngạc, bỗng nhiên vội nói: - Mau mau mời hắn vào đi.
.- Vâng.
.Trôi qua một lát, Hàn Nghệ liền dẫn theo Tiểu Mập đi đến.
.- Vãn bối Hàn Nghệ bái kiến Tống Quốc Công.
.Hàn Nghệ khi đối mặt Tiêu Nhuệ, so với lúc yết kiến Hoàng đế còn tất cung tất kính hơn một chút.
.- Tiểu Mập bái kiến Tiêu bá bá.
.Hùng Đệ cũng rất thật thà chất phác chân thành thi lễ, khi gọi so với Hàn Nghệ còn thân thiết hơn một chút.
.- Ngươi nhóc con này cũng tới hả.
.Tiêu Nhuệ nhìn Hùng Đệ ha hả cười nói, bởi vì thấy được Tiểu Mập này có sự hồn nhiên, thiện lương, Tiêu Nhuệ sùng Phật giáo như vậy nên rất có hảo cảm đối với Tiểu Mập.
.Không phải đâu, ta mới là con rể ông đấy, ông chỉ hàn huyên với Tiểu Mập, như vậy sao được chứ. Hàn Nghệ có chút hối hận vì đã dẫn Tiểu Mập đến đây.
.Tiêu Nhuệ đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, lại hơi có vẻ khẩn trương nói: - Hàn Nghệ, có phải Tiêu Hiểu ở trại huấn luyện lại gây ra họa gì rồi hay không?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Không có nha! Tiêu Hiểu ở trại huấn luyện vô cùng cố gắng, ta còn đang chuẩn bị thăng y làm đại đội trưởng đó.
.Tỷ đệ Tiêu Vô Y chính là cao thủ gây rắc rối. Tiêu Nhuệ vừa nghe có khách nhân tới cửa, theo bản năng liền cho rằng đích thị là tỷ đệ này đã gây họa, sau khi nghe xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại vô cùng hiếu kỳ nói: - Vậy ngươi vì sao lại đến đây?
.Hùng Đệ cười ha hả nói: - Ta cùng với Hàn đại ca là tới kể chuyện xưa cho Tiêu bá bá nghe.
.- Kể chuyện xưa?
.Tiêu Nhuệ sửng sốt.
.Hàn Nghệ vội nói: - Là như vậy, vãn bối hôm nay tới đây, chủ yếu là muốn mời Tống Quốc Công hỗ trợ.
.- Hỗ trợ?
.Tiêu Nhuệ càng nghe càng hồ đồ: - Hỗ trợ cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Không biết Tống Quốc Công đã từng nghe câu chuyện về con khỉ kia của vãn bối hay chưa?
.- Tôn Ngộ Không đúng không!
.- Đúng ạ.
.- Có nghe chút ít. Tiêu Nhuệ gật gật đầu, cười nói: - Tuy nhiên cái tên Tôn Ngộ Không này thật ra rất hay đấy.
.Pháp danh của Phật giáo đương nhiên là ông thích rồi. Hàn Nghệ thầm nhủ một tiếng, lại nói: - Là như vậy, kỳ thật câu chuyện của ta đây là kể về câu chuyện của cao tăng Đại Đường ta là Đường Huyền Trang đi phương Tây lấy kinh.
.- Đường Huyền Trang?
.Tiêu Nhuệ vừa nghe đến Đường Huyền Trang, nhất thời hứng thú nổi lên, đây chính là thần tượng nối khố nha, vội vàng mời Hàn Nghệ, Hùng Đệ ngồi xuống.
.Hàn Nghệ vừa thấy Tiêu Nhuệ hưng phấn như vậy, biết mình đã tìm đúng đường rồi, sau khi ngồi xuống, liền bắt đầu đem đại cương của câu chuyện kể cho Tiêu Nhuệ nghe.
.Mà ở trong hoa viên phủ Tống Quốc Công, chỉ thấy một cô gái cầm trường kiếm trong tay đang múa, dáng người yểu điệu, động tác phóng khoáng linh động.
.Nàng này đúng là Tiêu Vô Y.
.Nàng trời sinh tính tình hiếu động, tiểu thư khuê các hoàn toàn không có duyên với nàng, nếu ở nhà, thì chính là luyện kiếm một chút, còn đọc sách đó thuần túy là vì giải buồn, nàng vẫn tương đối sùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
.Luyện trong chốc lát, Tiêu Vô Y ngừng lại, nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội vàng tiến lên trước, nhận lấy trường kiếm, lại dâng lên khăn lau.
.Tiêu Vô Y cầm khăn xoa xoa mặt và tay, thuận miệng hỏi: - Phụ thân đang làm gì đó?
.- Lão gia đang tiếp khách.
.- Tiếp khách? Là ai đến đây?
.- Hình như là Hoàng gia Đặc phái sứ kia.
.- Hoàng gia Đặc phái sứ?
.Tiêu Vô Y đối với cái danh hiệu này dường như còn có chút xa lạ, sửng sốt một lát, mới phản ứng lại, kinh hô: - Hàn Nghệ!
.Nha hoàn kia gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y vội vàng đem khăn ném ở trong chậu nước, vội vã hướng về phía tiền viện mà đi.
.Đi vào tiền viện, nàng trốn ở một chỗ góc cua, nhìn về hướng trong viện, trước mắt là một cảnh tượng khiến cho nàng sợ ngây người, chỉ thấy Hàn Nghệ, Hùng Đệ và cha nàng đang ngồi dưới tàng cây vừa nói vừa cười, tán gẫu vô cùng ăn ý. Nàng khẩn trương nghiêng tai lắng nghe, thì trộm nghe được là về con khỉ, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ bọn họ đang nói về Tề Thiên đại thánh kia, nhưng phụ thân chắc không thích Tề Thiên đại thánh này nha. Trong lòng không khỏi càng thêm tò mò, lỗ tai dựng thẳng lên đều sắp dài hơn cả tai thỏ rồi, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, vì vậy cũng không nghe được quá rõ ràng, khiến nàng rất buồn bực.
.- Hay hay hay! Câu chuyện này hay! Chín chín tám mươi mốt nạn, thật là thú vị a.
.Tiêu Nhuệ sau khi nghe xong toàn bộ đại cương câu chuyện, thì như si như say, cười gật gật đầu, lại hơi có vẻ hiếu kỳ nói: - Nhưng không biết ta có thể hỗ trợ được cái gì đâu này?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Là như vậy, Đường Huyền Trang là cao tăng Phật môn, vì vậy vãn bối hy vọng có thể tăng thêm đại lượng Phật lý, không đơn giản chính là hàng yêu phục ma, đem những Phật lý kia dung nhập vào trong câu chuyện, tuyên dương chính diện một loại tư tưởng Phật giáo, càng nhiều hy vọng vừa có thể giải trí, còn có thể làm cho người theo thiện. Nhưng vãn bối đối với Phật học cũng không hiểu quá rõ, vãn bối nghe nói Tống Quốc Công sùng Phật học, đối với Phật lý hiểu rõ vô cùng, vì vậy muốn mời Tống Quốc Công hỗ trợ.
.Kỳ thật lúc đầu Hàn Nghệ cũng đã đề cập tới việc này rồi, chẳng qua khi đó nói cho đúng kịch bản thôi, nhưng về sau Hàn Nghệ thật sự quá bận rộn, không rảnh bận tâm đến điểm này, cho tới hôm nay hắn đang tự hỏi làm như thế nào để càng sớm càng tốt cưới Tiêu Vô Y về nhà, thì mới thật sự suy xét đến việc làm như thế nào để có thể lấy lòng được Tiêu Nhuệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận