Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 984: Thưởng phạt bất minh

.Quần thần cả kinh, nếu là Tiêu Nhuệ, Tiêu Quân nói giúp Hàn Nghệ thì cũng là hợp tình lý, nhưng bản thân Tiêu Nhuệ, Tiêu Quân đều sợ muốn chết, cũng không có mặt mũi đứng ra nói giúp Hàn Nghệ, nhưng nếu là Lý Nghĩa Phủ, ai cũng đều biết, Lý Nghĩa Phủ và Hàn Nghệ là kẻ thù không đội trời chung.
.Lý Nghĩa Phủ đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thần sắc bình tĩnh, nói rõ ràng rành mạch: - Biên giới phía tây chính là đại sự bậc nhất của Đại Đường ta, nếu có thể khiến phía tây yên ổn, Trung Nguyên nhận được lợi ích này là có thể tạo phúc ngàn năm, mà Đặc phái sứ không những đã bình định Đột Quyết, còn thay mặt triều đình ban bố một loạt chính sách, bệ hạ nên đặc cách gia phong Đặc phái sứ làm Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm, nếu không thì Đặc phái sứ sẽ không thể nào tham dự việc thảo luận này.
.Lý Trị cười gật đầu nói: - Lời ái khanh nói, cũng chính là lời trẫm muốn nói.
.Lý Nghĩa Phủ lời nói xoay chuyển: - Nhưng bệ hạ, thần cho rằng thăng Đặc phái sứ làm Hộ Bộ thị lang, có chút không thỏa!
.Quả nhiên như thế! Hàn Nghệ nói thầm một tiếng!
.Thật ra Lý Nghĩa Phủ vẫn luôn quan sát mối quan hệ của Hàn Nghệ và Lý Trị, y biết trong lòng Lý Trị vẫn luôn hết sức cảm kích Hàn Nghệ, vẫn luôn muốn trả món nợ ân tình này cho Hàn Nghệ, hiện giờ y, Hứa Kính Tông đều được gia phong làm Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm, Hàn Nghệ lại lập công lao lớn như vậy trở về, Lý Trị còn không trả nợ ân tình nữa, đến lúc đó e là phải nhường hoàng vị cho Hàn Nghệ rồi, đây là chuyện không thể ngăn cản, hơn nữa việc này đối với y mà nói thì tổn hại không phải là quá lớn, dù sao thì từ trước đến nay Hàn Nghệ đều nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của Lý Trị, phẩm giai của ngươi cao hơn Hàn Nghệ, ngươi cũng không đè ép được hắn, Hàn Nghệ đánh ông ta, Lý Trị cũng chẳng nói gì, với lại một số quyết nghị trọng đại, Lý Trị đều sẽ cho Hàn Nghệ tham dự vào, cho nên thăng hay không thăng cũng vậy.
.Đối với Lý Nghĩa Phủ mà nói, mấu chốt là ở chỗ Hộ Bộ, y sớm đã đặt ánh mắt vào Hộ Bộ, đây là một chức quan béo bở a, hiện giờ y đã có địa vị, thứ cần nhất là tiền a!
.Mà sau khi Hàn Viện, Lai Tể bị đả kích, Lại Bộ, Hộ Bộ đã là thức ăn trong bát rồi, y cho rằng đây là công lao của y, Hộ Bộ nên giao cho ông y, quyết không thể để cho Hàn Nghệ nẫng tay trên.
.Lý Trị hơi nhíu mày, nói: - Sao ái khanh nói lời này?
.Lý Nghĩa Phủ nghiêm mặt nói: - Bệ hạ chớ quên một điều, Thái Tông thánh thượng đã từng nói, quan viên Đại Đường ta, dĩ đãi hiền sĩ. Công thương tạp sắc, cho dù là nhân tài xuất chúng cũng chỉ có thể để cho bọn họ kiếm thêm một chút tiền, không thể được nhận quan chức, càng không thể đứng bằng vai, ngồi ăn chung với triều hiền quân tử. Đây đều là để phòng ngừa quan thương kết hợp, phát sinh nhũng nhiễu. Nhưng Đặc phái sứ đã từng cứu bệ hạ, bệ hạ vì báo ơn cứu mạng mà phong chức quan Đặc phái sứ, đây cũng là chuyện đương nhiên.
.Nhưng mà, Hộ Bộ là nơi quản lý tài chính thiên hạ, mà Đặc phái sứ lại là thương nhân, quan thương kết hợp, lợi ích trong đó dây dưa không rõ, thực sự là khó được mọi người nể phục, cũng có vi phạm tổ chế. Cho dù là đối với Đặc phái sứ mà nói cũng không phải là chuyện tốt, trước đây chuyện Đặc phái sứ kiếm được bao nhiêu tiền, bách tính mang lòng ngưỡng mộ, nhưng một khi Đặc phái sứ lên làm Hộ Bộ thị lang, sự ngưỡng mộ này e là sẽ biến thành hoài nghi, đến lúc đó nhất định có người nói Đặc phái sứ lợi dụng chức vụ, mưu cầu lợi ích cho việc buôn bán của mình, thần khẩn cầu bệ hạ thu hồi thành mệnh.
.Đây đúng là một câu nói đánh thức người trong mộng a!
.Đúng vậy! Đại Đường ta không cho phép thương nhân làm quan.
.Nguyên nhân là khó khăn khi nước lũ, Hàn Nghệ lại cứu được tính mạng của hoàng đế và cả triều văn võ, lúc đó Lý Trị muốn phong hắn làm quan, nếu như phản đối thì hình như có chút lấy oán trả ơn, điểm mấu chốt này vẫn luôn khiến người ta quên mất.
.Rất nhiều đại thần đều đứng ra phản đối Hàn Nghệ đảm nhiệm chức Hộ Bộ thị lang, Hàn Nghệ là thương nhân, ngươi để hắn quản lý tài chính, đây đúng là ngu ngốc không biết phân biệt rõ ràng.
.Lý Nghĩa Phủ lại nói: - Vi thần kiến nghị tấn thăng Đặc phái sứ làm Công Bộ thị lang.
.Diêm Lập Bản vội vàng đứng ra nói: - Thần tán thành kiến nghị của Lý thị lang, tài năng của Đặc phái sứ, chính là thứ Công Bộ thần cần có.
.Hàn Nghệ nhìn Diêm Lập Bản, trong lòng hận thằng cha kia a, ngươi làm đồ đệ của ta, vậy mà lại đâm một dao sau lưng ta, ngươi cũng thật là quá ác độc nha!
.Lại không biết rằng Diêm Lập Bản hoàn toàn không nghĩ đến điều này, ông ta chỉ cảm thấy Hàn Nghệ quá thích hợp với Công Bộ, tương lai phải để hắn kế nhiệm chức Công Bộ thượng thư của mình, quả là một ý hay.
.Vốn dĩ Lý Trị chỉ nghĩ đến việc cho Hàn Nghệ một chức quan tòng tứ phẩm, sau đó gia phong là Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm, trực tiếp thăng Tể tướng, một bước lên trời, trả lại tất cả nợ ân tình, còn về phần chức Hộ Bộ thị lang này, đó là đề nghị của Cao Lý Hành, lúc này thấy quần thần đều phản đối, trong lòng y cũng có chút do dự, thân phận thương nhân của Hàn Nghệ thực sự là quá nhức mắt, không có cách nào phớt lờ, danh khí quá lớn.
.Hàn Nghệ thấy vậy thì nóng lòng a, nhưng hắn cũng không tiện mở miệng nói chuyện, nếu hắn càng biểu hiện muốn chức Hộ Bộ thị lang này thì càng khiến người khác ngờ vực, bao nhiêu lời cũng không thể nói ra được!
.- Ha ha!
.Chợt nghe một tiếng cười.
.Mọi người nhìn lại, chính là Hộ Bộ thượng thư Cao Lý Hành!
.Lý Nghĩa Phủ nhìn thấy Cao Lý Hành, thầm nghĩ, ngươi cũng sẽ không để cho Hàn Nghệ đến Hộ Bộ chứ!
.Trong lòng Lý Trị hiểu, vội hỏi: - Đây là chuyện của Hộ Bộ, không biết Hộ Bộ thượng thư có cách nhìn thế nào về việc này?
.Cao Lý Hành chắp tay hành lễ trước, sau đó mới nói: - Hồi bẩm bệ hạ, thần có cách nhìn hoàn toàn trái ngược với Lý thị lang.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Sao lại nói vậy?
.Cao Lý Hành nói: - Lý thị lang nói như vậy, đơn giản chỉ là sợ sau khi Đặc phái sứ lên làm Hộ Bộ thị lang, lấy công mưu tư, ăn hối lộ trái pháp luật, điều này cũng không phải là không có đạo lý, nhưng thần dám hỏi bệ hạ, khát vọng của người nghèo đối với tiền lớn hơn, hay là khát vọng của người giàu đối với tiền lớn hơn?
.Lý Trị đáp - Tất nhiên là người nghèo.
.- Chính là như thế! Cao Lý Hành nói: - Chức quan Hộ Bộ từ trước đến nay được gọi là chức quan béo bở, không ít quan viên đã sứt đầu mẻ trán muốn vào Hộ Bộ, nói toạc ra thì cũng chính là bởi vì Hộ Bộ có liên quan mật thiết đến tiền, nhưng Đặc phái sứ đã giắt lưng vạn quan, nước hoa, giấy mực, Kim Hành của hắn mỗi năm có thể kiếm được số tiền không thể tính toán được, Đặc phái sứ còn phải mạo hiểm, lợi dụng Hộ Bộ để trục lợi nữa sao?
.Hơn nữa Đặc phái sứ tinh thông việc kiếm tiền, nếu dùng vào tài chính quốc gia, tất có thể khiến cho tài chính quốc gia càng thêm ổn định, thần cho rằng không ai thích hợp giữ chức Hộ Bộ thị lang này hơn Đặc phái sứ.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng hoang mang, lẽ nào Trưởng Tôn Vô Kỵ đã ngầm chỉ thị?
.Hàn Nghệ còn không hiểu, càng không cần nói đến quần thần, sao Cao Lý Hành ngược lại còn nói giúp cho Hàn Nghệ, chuyện này thật không thể tin nổi.
.Lý Nghĩa Phủ nhướn mày, nói: - Cao thượng thư nói vậy sai rồi, thương nhân đều là người vô cùng tham lam, tuy nói Đặc phái sứ giắt lưng vạn quan, nhưng hắn sẽ thỏa mãn với điều này sao?
.Cao Lý Hành cười nói: - Trên đời này đâu chỉ có thương nhân tham lam, Lý thị lang và ta cũng đều như vậy, đây là bản tính con người.
.Ngụ ý chính là ngươi kích động như vậy, đơn giản chỉ là muốn kiếm một bát canh từ Hộ Bộ.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Nếu Cao thượng thư nói tham lam chính là bản tính con người, vậy Cao thượng thư làm thế nào để làm mất đi bản tính con ngươi, mà không vì công mưu tư?
.Cao Lý Hành nói không nhanh không chậm: - Đạo lý đó rất đơn giản, nếu ta và Lý thị lang giống nhau, xuất thân hàn môn, lại ngoại trừ bổng lộc thì không còn đường nào kiếm tiền nữa, sợ cũng sẽ lợi dụng công chức, ít nhiều chiếm một chút lợi lộc, nhưng Cao gia ta được Cao Tổ, Thái Tông cùng với bệ hạ ban ân, gia nghiệp cũng được coi là hậu thế không cần phải lo, bởi vậy tại sao ta còn phải lấy danh dự, tính mạng, cùng với già trẻ cả nhà để chiếm một chút lợi lộc. Từ khi ta lên làm Hộ Bộ thượng thư đến nay, trong lòng tràn ngập sự cảm kích đối với bệ hạ, chỉ nghĩ quản lý tốt tài chính cho quốc gia, báo đáp ơn chiếu cố nhiều năm qua của bệ hạ đối với Cao gia ta.
.Hàn Nghệ thầm kinh ngạc, Hộ Bộ thượng thư này bình thường không biểu lộ gì, thì ra cũng là một kẻ đáng gườm a!
.Câu nói này hết sức khéo léo, chẳng khác nào chính là nói với Lý Trị, nếu ngươi để cho người của Lý Nghĩa Phủ làm Hộ Bộ thượng thư, thì chắc chắn y đại tham đặc tham, bởi vì ngoài một chút ít bổng lộc ra, y không có nguồn thu nào khác. Ngươi xem ta, ta làm Hộ Bộ thượng thư nhiều năm nay như vậy, chưa bao giờ lấy nửa văn tiền, việc này mọi người đều biết, đó là tại sao? Chính là bởi vì Cao gia ta có tiền, ta việc gì phải tham. Hàn Nghệ cũng giống như ta, đều là người giàu có, thậm chí còn giàu hơn ta, ta tích góp suốt mấy đời, tiền đã đủ dùng rồi, nhưng có nhiều thêm nữa cũng chẳng nhiều được bao nhiêu, Hàn Nghệ mỗi năm đều có thể kiếm được rất nhiều tiền, hắn tốn công sức để chú ý đến Hộ Bộ, còn không bằng tốn công sức để kiếm tiền, đường đường chính chính, hà tất phải lén lén lút lút.
.Trong lòng Lý Nghĩa Phủ hận lão già kia nha, nhất định phải giết chết lão già này!
.Hiện giờ y đứng ở vị trí Tể tướng, lại được hoàng đế tín nhiệm, khiếm khuyết duy nhất chính là xuất thân hàn môn, Cao Lý Hành vừa hay đâm trúng chỗ đau của y.
.Lý Trị cũng không ngu, cảm thấy lời Cao Lý Hành nói rất có lý, so với để cho một người nghèo đói khát quản lý Hộ Bộ, chi bằng để cho một người giàu nứt đố đổ vách quản lý Hộ Bộ, hơn nữa y cũng tin tưởng Hàn Nghệ sẽ không làm chuyện này, bởi vì Hàn Nghệ không coi tiền quan trọng như vậy, hắn đã quyên góp rất nhiều tiền, vì thế nói: - Nếu Cao ái khanh đã cho rằng Hàn Nghệ chính là lựa chọn tốt nhất, trẫm cũng tin tưởng phán đoán của Cao ái khanh. Ngoài ra, trong những pháp lệnh Hàn Nghệ ban bố ở thành Hằng Đốc có liên quan đến vấn đề tài chính, đây cũng là lý do trẫm suy xét để cho Hàn Nghệ đảm nhiệm Hộ Bộ thị lang, việc này cũng liên quan đến đại sự quốc gia, sao có thể chỉ vì là thương nhân mà không lo đến quốc sự.
.Các đại thần thấy Lý Trị lại lấy chuyện bình định Đột Quyết ra nói, trong lòng không còn cách nào khác, những dân tộc du mục này vẫn luôn là họa lớn tiềm ẩn, là đại sự bậc nhất của vương triều Trung Nguyên, ngươi không có cách nào phản đối a! Hơn nữa Hộ Bộ thượng thư đã lên tiếng rồi, thông thường Hộ Bộ thị lang đều là người do Hộ Bộ thượng thư tiến cử, người khác cũng không tiện can dự việc thăng chức nội bộ của Hộ Bộ.
.- Bệ hạ thánh minh!
.Quần thần chỉ có thể hô một câu khẩu hiệu!
.Lý Trị nói: - Hàn Nghệ, khanh còn không hài lòng sao?
.Hàn Nghệ giật mình, hành đại lễ nói: - Vi thần khấu tạ hoàng ân.
.Đây còn không phải là cá chép vượt long môn, từ ngũ phẩm, còn là một hư chức, trực tiếp nhảy vọt lên Tể tướng, và còn quản lý tài chính quốc gia, chuyện này đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
.Sau khi thưởng xong, chính là trừng phạt!
.Đầu tiên chính là Chân Châu Diệp Hộ và đám tù binh quý tộc, vốn dĩ nên phong quan thưởng tước, nhưng Lý Trị áp dụng ý kiến của Hàn Nghệ, giam cầm tất cả ở Trường An cho đến chết. Đương nhiên, y vẫn tuyên đọc một lượt tội trạng mà những người này phạm phải, dù sao thì cũng có rất nhiều đại thần người Hồ đang đứng ở đây, cũng phải nghĩ đến cảm nhận của bọn họ.
.Những vẫn còn hai người, một người chính là Trình Giảo Kim, một người chính là Vương Văn Độ.
.Trình Giảo Kim đã giao quân quyền ra rồi, Lý Trị cũng không thể trừng phạt Trình Giảo Kim thêm nữa, chỉ dùng một câu hơi nặng nề để trách cứ, chủ yếu vẫn là khen ngợi cống hiến của Trình Giảo Kim đối với Đại Đường, ân chuẩn ông ta từ quan về nhà, trả lại cho ông ta một ít ruộng đất. Còn về nhân vật then chốt nhất Vương Văn Độ, Lý Trị chỉ nói xóa tên Vương Văn Độ, cách chức làm thường dân.
.Đắc tội lớn như vậy, không giết cũng phải lưu đày cả nhà chứ!
.Sao có thể một câu xóa tên là xong chuyện.
.Trong tình huống bình thường, Ngự sử đại phu, Gián nghị đại phu đều đã đứng ra phản đối.
.Nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu được chuyện là thế nào, rõ ràng Lý Trị chính là muốn bao che cho con, đây là đấu tranh chính trị, chưa nói đến ai đúng ai sai, nhưng việc thưởng phạt cái gì này thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, cả triều văn võ chỉ đem sự bất mãn biến thành một câu, "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận