Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 347.2: Thị giác mệt mỏi

.- Nói đến vở kịch này, ta cũng muốn hỏi ngươi, vé xem kịch này là thế nào, ngươi in mặt mình lên đó làm gì, ngươi cũng không khỏi quá tự tin rồi đấy.
.- Các vị thật sự hiểu lầm rồi, ta làm như vậy, căn bản không phải là muốn tuyên truyền vẻ ngoài anh tuấn này của mình, mà là để đề phòng người khác ngụy tạo vé.
.- Mặt như ngươi rất phổ biến, ngụy tạo cũng đơn giản.
.- Tuy ta không công nhận lời của huynh nói, nhưng điều ta muốn nói là, mặt của ta bản thân ta rõ nhất, trên đời này không có ai rõ hơn ta, bất luận người ta ngụy tạo giống đến đâu, chỉ cần cầm đến cho ta xem là biết thật giả, nếu các vị không tin, cứ việc lấy ra để ta phân biệt thật giả.
.- Các ngươi cũng thật là, ta đã nói Hàn Nghệ làm như vậy là có thâm ý khác. Hàn Nghệ cũng là một người có thể diện, sao có thể vô duyên vô cớ đem mặt mình lên đó để người ta chê cười, Hàn tiểu ca, ta ủng hộ ngươi.
.- À? Đa tạ.
.- Hàn tiểu ca, "Bạch sắc sinh tử luyến" này đã sắp kết thúc rồi, đến lúc đó chắc có kịch mới xem chứ?
.- Đương nhiên, việc này là chắc chắn, kịch mới đã xây dựng xong rồi, sau khi "Bạch sắc sinh tử luyến" kết thúc thì sẽ ra mắt mọi người.
.Hàn Nghệ vốn dĩ chỉ định qua xem thử, thuận tiện ăn một chút, đâu biết bị đám cầm thú này vây chặt, buổi thị sát đang yên ổn đã miễn cưỡng biến thành buổi họp báo ký giả.
.Việc này cũng khó trách, gần đây Hàn Nghệ ít lộ diện, dù sao từ sau khi Hàn Nghệ đến Vạn Niên cung, bọn họ đều chưa gặp Hàn Nghệ lần nào, mà Ngõ Bắc lại có biến hóa long trời lở đất, bao gồm cả bản thân Hàn Nghệ, hiện giờ tin tức Hàn Nghệ làm quan đã lan truyền khắp Trường An rồi.
.Mọi người đều có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn.
.Hàn Nghệ không thể đi được, chỉ có thể đối phó qua loa, cho đến khi "Bạch sắc sinh tử luyến" sắp khai diễn rồi, những công tử này mới tản đi, bọn họ đều là nam nhân có vé.
.Để không xung đột với việc buôn bán, "Bạch sắc sinh tử luyến" được sắp xếp trong thời gian nghỉ trưa, nhân viên trong cửa hàng cũng phải nghỉ ngơi một chút.
.Cửa Phượng Phi Lâu vừa mở ra, người trên đường phố lập tức ít đi không ít.
.Hàn Nghệ nhanh chóng gọi chút đồ ăn, ngồi trước cửa sổ, thấy công đoạn kiểm tra vé bên ngoài Phượng Phi Lâu tiến hành rất tốt, lúc này mới yên tâm, chợt thấy một bóng người lén lút, bước nhanh về phía Phượng Phi Lâu, không khỏi bật cười ha hả, nói: - Biết ngay là tên này đang khoác lác mà.
.Bóng người lén lút này chính là Dương Mông Hạo.
.Sau khi ăn xong, Hàn Nghệ cũng chuẩn bị đi ngủ trưa, nhưng vừa đứng dậy, chợt thấy một người đang ngồi trong góc, thân mặc khoác áo choàng màu trắng, tuy che đậy hết sức kín đáo, nhưng cũng không khó nhận ra gã là ai, hơn nữa tất cả bàn chung quanh người này đều trống không.
.Tên này cũng thật là đáng thương, đến ăn bữa cơm cũng phải mang áo choàng, Hàn Nghệ hơi do dự một chút, thầm nghĩ, thôi vậy, nể ngươi là biểu đệ của Vô Y, ta sẽ cố gắng giúp ngươi vậy, bước qua, chắp tay nói: - Độc Cô công tử.
.Người này chính là Độc Cô Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nói: - Hàn Nghệ của Phượng Phi Lâu?
.- Đúng vậy, đúng vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không ngờ Độc Cô công tử vẫn nhớ tại hạ.
.Độc Cô Vô Nguyệt hỏi: - Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Tại hạ có thể ngồi xuống nói không.
.Độc Cô Vô Nguyệt có vẻ hơi do dự.
.Hàn Nghệ nói: - Yên tâm, ta chỉ là có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi, nói xong ta sẽ đi ngay.
.Độc Cô Vô Nguyệt đưa tay nói: - Mời ngồi.
.- Đa tạ.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt của Độc Cô Vô Nguyệt, trong lòng chỉ than, đúng là một khuôn mặt khiến người ta động lòng a! Ho nhẹ một tiếng, hỏi: - Độc cô công tử, có phải là tửu lầu này có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn không?
.Độc Cô Vô Nguyệt kinh ngạc nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ "ồ" một tiếng: - Là như thế này, ta thấy Độc Cô công tử vẫn che áo choàng uống rượu, sợ là tiếp đãi không chu toàn, vì vậy muốn đến hỏi thử một chút. Thật không giấu giếm, kỳ thật tiệm này là ta và Trịnh công tử cùng mở.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, nói: - Mọi người đều nói ngươi thông minh, ngươi không thể nào không biết nguyên nhân trong đó, rõ ràng là biết mà còn cố hỏi, ngươi muốn nói gì, cứ nói thẳng đi, ta không thích vòng vo.
.- Ta đây không biết thật.
.Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng nói: - Hôm đó ở vườn quả Nguyên gia, ta thấy Độc Cô công tử cũng không ăn vận như thế này, nhưng đến đây ăn cơm mà còn phải che kín mặt, cho nên ta nghĩ chắc chắn có liên quan đến tiểu điếm.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Kỹ năng diễn xuất của Hàn Nghệ cũng không tệ, nói: - Có phải ta có lời nào nói không đúng không?
.Độc Cô Vô Nguyệt lắc đầu, nói: - Không có. Ở vườn quả Nguyên gia đều là người quen, tất nhiên không cần như thế này, nhưng ở đây đều là những người lạ, ta không thích bị nam nhân nhìn tới nhìn lui, càng không muốn gây thêm thị phi trong tiệm của Trịnh huynh.
.- Hóa ra là như vậy a!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, hiếu kỳ nói: - Vậy tại sao Trịnh công tử bọn họ không giống như những người khác, nhìn tới nhìn lui ngươi?
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu, nói: - Chúng ta từ nhỏ đã quen biết, tất nhiên sẽ không như thế.
.Hàn Nghệ như thoáng suy nghĩ, đột nhiên cười nói: - Hình như cũng đúng là như vậy, nhớ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng gặp mấy lần rồi thì cũng thấy quen, đây có lẽ chính là thị giác mệt mỏi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Thị giác mệt mỏi là cái gì?
.Hàn Nghệ "ồ" một tiếng: - Thị giác mệt mỏi này có thể nói là một kiểu hiện tượng tâm lý, nói cách khác, bất cứ chuyện gì nếu lạm dụng quá mức đều sẽ sinh ra hiện tượng thị giác mệt mỏi, một sự vật vô cùng đẹp đẽ, nếu nhìn một năm, thậm chí một tháng thì sẽ không có cảm giác kinh diễm nữa. Điều này cũng khiến ta nhớ đến một người, không biết ngươi đã nghe nói đến Cố Khuynh Thành của Hoa Nguyệt Lâu?
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật chiếc mạng che trên mặt Cố Khuynh Thành chẳng qua chỉ là một thủ đoạn đóng gói mà thôi, trên đời sự vật đẹp đến đâu cũng không địch được sự thần bí, sở dĩ Cố Khuynh Thành có thể danh chấn kinh thành, không phải bởi vì cô ta trông đẹp đến mức nào, mà là không có ai từng nhìn thấy toàn mạo của cô ta, cô ta càng che mặt, mọi người sẽ càng cảm thấy cô ta đẹp, trong lòng tràn đầy sự tưởng tượng vô hạn, lại càng muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta, như vậy danh tiếng của cô ta tự nhiên sẽ càng lớn. Kỳ thật, cho dù cô ta đẹp đến đâu, chỉ cần bỏ mạng che mặt xuống, không quá một năm, danh tiếng của cô ta chắc chắn sẽ không bằng hiện tại, bởi vì nhìn nhiều rồi sẽ khiến người ta cảm thấy bình thường, đây chính là cái gọi là thị giác mệt mỏi.
.Độc Cô Vô Nguyệt trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, cau mày nói: - Tại sao ngươi muốn nói những điều này với ta?
.Nếu không phải vì Vô Y, ta cũng chẳng thèm nói mấy lời này. Hàn Nghệ cười nói: - Ta phải cố gắng hết sức để giữ một một người khách ở lại Ngõ Bắc, tranh thủ thêm nhiều khách hàng, Độc Cô công tử ngươi không thường xuyên ra ngoài, e rằng cũng là vì điều này, nếu như Độc Cô công tử có thể thường ra ngoài, cũng chính là nói Ngõ Bắc chúng ta có thể sẽ có thêm một người khách hào phóng.
.- Chỉ như vậy thôi?
.- Ta chẳng qua mới nói mấy câu mà thôi, những nhân viên mấy cửa hàng ngoài kia để có thể bán được hàng, còn phải nói nhiều hơn ta nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận