Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 495.1: Phân hóa

.- Nghỉ - Nghiêm
.- Nghỉ
.Trên giáo trường, hiệu lệnh buồn tẻ lặp lại một lần lại một lần.
.Chân di chuyển liên tục, rất nhiều người không còn kiên nhẫn nữa, bởi vì việc này hết sức đơn giản.
.Ngay cả Trình Xử Lượng đứng bên cạnh quan sát cũng ngáp liên tục: - Hàn Nghệ, ngươi ngươi đang chơi gì thế, quá nhàm chán mà, chúng ta không nên lãng phí thời gian vào chuyện này nha.
.Hàn Nghệ chỉ cười nói: - Ta cũng hết cách, vấn đề là bọn họ không đủ khả năng làm được.
.Trình Xử Lượng nói: - Có gì khó, chạy vòng tròn ngươi nói thân thể bọn họ không tốt, những động tác này cũng không cần tố chất thân thể
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng nếu bọn họ không luyện đều nhịp thì sao?
.Trình Xử Lượng sửng sốt nói: - Chuyện này có gì khó!
.Hàn Nghệ chỉ vào một đội ngũ nói:
.- Đám người đó là binh sĩ Thập Lục Vệ Quân, ngươii xem bọn họ có luyện đều nhịp không?
.Trình Xử Lượng tập trung nhìn lại, chỉ thấy tuy những binh lính này động tác tiêu chuẩn nhưng không đồng nhất, nhìn rất hỗn độn, ho nhẹ một tiếng: - Thứ này cũng không có tác dụng gì a!
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Trình thúc thúc, người nói sai rồi, khi chúng ta luyện chữ, đầu tiên cũng phải học tư thế ngồi, chỉ khi tư thế ngồi ổn định vững vàng mới có thể viết được chữ đẹp. Trình thúc, ngay cả người lúc học tập võ nghệ chắc chắn cũng phải học tư thế đứng cơ bản nhất.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói:
.- Đạo lý là như vậy, lúc trước xếp hàng bọn họ đều đứng ngã trái ngã phải, nếu một người đứng còn không tốt, chúng ta có thể hi vọng xa vời y làm chuyện đại sự gì? Hơn nữa bây giờ mới bắt đầu, sau này bọn họ sẽ không còn cảm thấy buồn tẻ như vậy.
.Nghiêm, nghỉ đều là những động tác cơ bản, quả thật không khó, nhưng đến khi xếp hàng, nhìn sang trái, nhìn sang phải, quay trái, quay phải bắt đầu sai sót chồng chất.
.- Liễu tam ca, ngươi đang làm gì? Rõ ràng quay trái, tại sao ngươi cứ quay bên phải.
.- Câm miệng, ngươi nhìn lại xem ai quay sai?
.- Ách.
.Rất nhanh, trên bãi tập những thanh âm oán giận tràn ngập, càng ngày càng kịch liệt, sai lầm xuất hiện ngày càng dày đặc.
.Trình Xử Lượng nhìn thấy tất cả, ngậm miệng không phản bác được.
.Gã rất nghi hoặc, tại sao những động tác đơn giản như vậy, những binh lính này lại không làm được.
.Bất tri bất giác, một canh giờ đã qua, càng gần buổi trưa mặt trời lên cao.
.Một huấn luyện viên đến chỗ Hàn Nghệ hành lễ nói: - Phó Đốc Sát, tổ của chúng ta đã đạt tiêu chuẩn, mời ngài đến kiểm tra.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đưa tay mời bọn Trình Xử Lượng đi cùng.- Mời
.Đoàn người đến trước mặt đội ngũ.
.Trình Xử Lượng vui vẻ, đội ngũ này tất cả đều là người của gã.
.Hàn Nghệ tiến lên phía trước ra hiệu: - Nghiêm
.Bá bá bá
.- Nghỉ! Nghiêm
.- Bên trái quay, đằng sau quay, bên phải quay.
.Hiệu lệnh liên tiếp, mặc dù đội ngũ này chưa đạt tới chỉnh thể nhưng không ai làm sai. Điều này khiến Hàn Nghệ rất hài lòng, dù sao mới chỉ buổi sáng, muốn đều nhịp phải luyện cả ngày, cười nói: - Chúc mừng các ngươi, các ngươi có thể giải tán nghỉ ngơi, hoặc là đến thực đường dùng cơm, bây giờ thực đường đã mở cửa nhưng còn phải đợi một nén nhang mới có cơm.
.Tất cả các học viên trong tiểu tổ đều thở phào một hơi, nhưng những tên khốn khiếp này cũng không vội đi ăn mà quay lại xem những tiểu tổ khác đang huấn luyện cười nhạo, vui sướng khi người gặp họa.
.Hàn Nghệ cũng không quản, bởi vì lại có một tiểu tổ muốn hắn kiểm tra.
.Là tiểu tổ Thập Lục Vệ Quân kia.
.Cho đến hiện tại, đám người Trình Xử Lượng mới phát hiện, những tiểu tổ này không phân chia theo khu vực ký túc xá mà phân thành ba giai cấp, Thập Lục Vệ Quân, thứ tộc, quý tộc, bọn họ không dung hợp lại với nhau mà phân hóa nghiêm trọng.
.Hoàn thành huấn luyện đầu tiên là tiểu tổ xuất thân Thập Lục Vệ Quân, dù sao bọn họ cũng đã trải qua huấn luyện trong doanh trại quân đội.
.Tiếp theo, hai tiểu tổ thứ tộc miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, bọn họ không trải qua huấn luyện gì nhưng khá đoàn kết, dù sao giữa các thứ tộc không có tranh giành địa vực, mọi người đều trợ giúp lẫn nhau.
.Nhưng tiểu tổ quý tộc lại không những không hoàn thành mà còn cãi nhau nghiêng trời lệch đất, ngươi trách ta, ta trách ngươi.
.- Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm.
.- Ăn cơm đi
.- Đợi ta, chờ ta.
.Sau một nén nhang, những học viên đã thông qua khảo hạch đều cao hứng phấn chấn, dương dương tự đắc, một loại cảm giác thành tựu tự nhiên sinh ra làm cho bọn họ say mê, mọi người cùng nhau nói chuyện, cùng đi đến thực đường nhưng ánh mắt đều nhìn bên con cháu quý tộc, còn cố ý kêu lớn.
.Những tên con cháu quý tộc kia thấy bọn họ đi, trong lòng nổi giận, không cam lòng, có người gấp đến độ nhảy dựng lên, càng nhanh càng xảy ra sai lầm, ngược lại càng thêm hỗn loạn.
.Oán giận!
.Vô cùng oán giận!
.Tiêu biểu nhất là bọn người Uất Trì Tu Tịch, Thôi Hữu Du lòng tự trọng rất cao, bọn họ thông minh, năng lực phản ứng cực nhanh nhưng đồng đội luôn làm sai, giận đến muốn giết người, liên tục kêu gào sai sử những kẻ phạm sai lầm.
.Nhưng mà, điều này không có tác dụng gì.
.Ngược lại, rất nhiều người đều bất động
.Việc huấn luyện này không hề tốn thể lực nhưng lại khiến đám con cháu quý tộc thể xác lẫn tinh thần vô cùng mệt mỏi, rất nhiều người đã khóc, nước mắt rơi như mưa.
.Bọn Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Xung nhìn mà ngây ngốc, bọn họ không hiểu tại sao xuất hiện tình trạng này, dù ngươi chưa trải qua huấn luyện, những động tác này cũng không khó, tiêu chuẩn không cao, chỉ cần không xuất hiện sai sót là tốt nhưng luyện tập hai canh giờ, những người này đều không có một chút tiến bộ, thật làm người ta khó tin.
.Nguyên nhân là lòng tự trọng cực mạnh và tố chất tâm lý cực yếu, bọn họ căn bản không thể lý giải thế nào là tinh thần đồng đội tạo ra kết quả.
.Đương nhiên, đây là chuyện Hàn Nghệ đã dự tính trước, cũng không ngạc nhiên gì, nhưng hắn cũng không đi ăn cơm mà tiếp tục đứng xa xa quan sát.
.Thời gian ăn cơm trôi qua, rất nhiều người ăn xong trở lại, ngồi trên giáo trường nhìn bọn họ huấn luyện, loại cảm giác bị nhìn chăm chú khiến bọn con cháu quý tộc càng cảm thấy khuất nhục, áp lực tăng lên, tình huống như vậy căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
.Cuối cùng Hàn Nghệ đi đến, cất cao giọng nói: - Tập hợp
.Những giáo quan kia cũng mệt mỏi, chưa bao giờ nhìn thấy đám người ngu như vậy, thấy Hàn Nghệ ra lệnh liền vội vàng tập hợp mọi người lại.
.Tĩnh lặng
.Những con cháu quý tộc đều thống nhất cúi đầu xuống, không ngoại lệ.
.Đối với bọn họ, ngày hôm nay quả thật là một đả kích lớn, nhìn nhiệm vụ vô cùng đơn giản như vậy, bọn họ đều không thể hoàn thành, chính bọn họ đều cảm thấy không thể tin nổi, thậm chí có người cho rằng Hàn Nghệ dùng tà pháp gì với bọn họ.
.Hàn Nghệ đảo mắt nhìn qua, bất đắc dĩ thở dài. Mấy người này đều rơi nước mắt, nhưng nước mắt của bọn họ không đạt được bất kỳ sự cảm thông nào: - Giờ phút này ta rất muốn hỏi các ngươi, đến tột cùng các ngươi muốn ta huấn luyện như thế nào? Chạy ba vòng đều té xỉu một đám lớn, được rồi có thể là ta rất nghiêm khắc, vậy ta cho các ngươi luyện tập xếp hàng, làm vài động tác đơn giản quay trái phải trước sau, nói một câu không dễ nghe, huấn luyện một con súc sinh cũng không đến mức như thế, ta thật không biết đến tột cùng các ngươi có thể làm gì? Nếu không như vậy đi, cả ngày bảo các ngươi ăn uống tè ị thôi đi.
.Thôi Hữu Du cả giận nói: - Phó Đốc Sát, lời ngươi nói hơi quá đáng rồi, ngươi mắng chúng ta không bằng súc sinh, nhưng chúng ta bị mấy tên vô dụng liên lụy, ngươi phân tổ như vậy quá không công bằng.
.Tiêu Hiểu cũng đỏ hồng hai mắt nói: - Đúng vậy, ngươi có bản lĩnh thì kiểm tra một mình ta. Nếu ta làm sai ta sẽ không bằng súc sinh.
.Ngay sau đó cũng có vài vị công tử tranh cường háo thắng lên tiếng oán giận.
.Tổng kết lại một câu, không sợ Hàn Nghệ giống như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
.Đồng thời lại có không ít công tử cúi thấp đầu xuống.
.Hàn Nghệ đợi bọn họ oán giận xong mới nói: - Được rồi, các ngươi đều nói ta bất công, như vậy đi, mấy người các ngươi một tổ, dứt khoác triệt để một chút, mấy người các ngươi ngủ cùng một phòng, như vậy là được rồi chứ.
.Từ khi nào thì Hàn Nghệ khẳng khái như vậy
.Bọn Thôi Hữu Du cũng hoài nghi đây có phải âm mưu quỷ kế gì của Hàn Nghệ không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thế nào, phân tổ như vậy cũng không muốn? Hay là các ngươi sợ.
.- Ai nói chúng ta sợ, sớm nên như thế.
.Mấy người nhìn lẫn nhau, mắt lộ vẻ hưng phấn, dường như thấy được một tiểu tổ mạnh nhất.
.Chỉ với một đám ngu xuẩn các ngươi, một ngón tay của ta có thể chơi chết. Hàn Nghệ cười nói: - Bất kể như thế nào, các ngươi cũng đói bụng rồi, huấn luyện buổi sáng dừng ở đây, buổi chiều tiếp tục. Giải tán.
.Những công tử đều mệt lả, thở dài một hơi, yên lặng đi đến thực đường.
.- Đứng lại!
.Lư Sư Quái đột nhiên quát một công tử đang trốn trốn tránh tránh.
.Không ít người nhìn lại, chỉ thấy một tên bạch diện công tử khiếp sợ nhìn Lư Sư Quái
.Người này là đệ đệ ruột của Lư Sư Quái, Lư Khai Minh.
.- Đại ca
.Lư Khai Minh cúi thấp đầu đến trước mặt Lư Sư Quái
.Lư Sư Quái nhìn Lư Khai Minh chăm chú một lát, mới nói: - Nếu đệ đã tới đây thì kiên trì đi.
.Lư Khai Minh mừng rỡ nói: - Đại ca, huynh cho phép đệ ở lại đây.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Đệ không nên nghĩ nhiều, một vị trí Cảnh sát Hoàng gia không đến mức làm mất mặt Lư gia, cũng không đến mức làm rạng rỡ tổ tông, đệ phải kiên trì vì chính mình. Nói xong, y liếc nhìn Hàn Nghệ, sau đó vội vàng dời mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận