Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 508: Đúng bệnh lừa dối

.Khi đối mặt Vương hoàng hậu, Hàn Nghệ thật sự không cần e dè nhiều như vậy, sợ thì lại càng thêm không thể nào nói tới, bởi vì hắn đứng ở phía Võ Mị Nương bên kia, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết, như vậy liền nhất định là địch nhân của Vương hoàng hậu, đây coi như là điều không cần tính toán, nếu đã là kẻ thù, vậy thì còn sợ gì nữa, cứ trực tiếp duy trì như vậy là được rồi.
.Đương nhiên, hắn cũng không thể chủ động đi khiêu khích Vương hoàng hậu. Dù sao thì người ta cũng là hoàng hậu còn hắn chỉ là một tiểu quan. Nhưng đối phương muốn đối phó với hắn, hắn cũng không sợ. Cũng không cần phải nể mặt đối phương. Dù sao thì binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.
.Quan trọng nhất là Lý Trị cũng cùng một chiến tuyến với Võ Mị Nương.
.Chuyện này đối với Hàn Nghệ mà nói, cũng đã đủ rồi.
.Buổi chiều.
.- Phụ thân, mẫu thân, tỷ, hài nhi đi đây.
.- Tiểu Mông, con chú ý một chút.
.- Biết rồi.
.- Ai, tiểu Mông. Chậm đi chút đã, hay là cho người cầm đồ giúp con.
.- Không cần, đây cũng không có đồ gì. Hài nhi đi đây.
.Dương Mông Hạo vẫy tay, rất là không kiên nhẫn bước ra khỏi cửa. Y quả thực vô cùng ghét phải ở nhà, quá cô đơn. Hơn nữa y chính là người không chịu nổi cô đơn. Hiện giờ có Dương Phi Tuyết ở đây, còn tốt một chút. Hai năm trước, thiếu chút nữa làm y buồn bực chết rồi. Y quá thích cuộc sống trong trại huấn luyện. Thế cho nên ăn xong liền vội vàng ra khỏi cửa. Kỳ thực theo quy định về thời gian quay lại doanh trại của trại huấn luyện. Y còn có thể muộn thêm một canh giờ.
.Dương Mông Hạo đeo một túi nhỏ bước tới chỗ cách cổng bắc một trăm bước. Chỉ thấy một tên béo bụng to đang đứng đó. Vội vàng vẫy tay nói: - Thiên Phú! Thiên Phú!
.Triệu Thiên Phú chờ y tới gần, cau mày nói: - Tiểu tử ngươi thường tới muộn nhất, mỗi lần đều là ta đợi ngươi.
.Dương Mông Hạo ha hả nói: - Mẫu thân ta thích dài dòng. Ngươi đâu phải không biết. Hơn nữa đâu phải ta muộn nhất. Ngạn Bá bọn họ không phải là cũng chưa tới sao?
.Triệu Thiên Phú nói: - Bọn họ khả năng sẽ không tới nữa.
.Dương Mông Hạo kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Triệu Thiên Phú nói: - Ngươi nhất định là tối qua không ra ngoài xem giọng hát hay rồi.
.Dương Mông Hạo lúng túng nói:
.- Ta không phải là ở nhà với phụ mẫu sao.
.- Gạt ai vậy. Ta thấy tám phần là phụ mẫu ngươi không cho phép ngươi ra ngoài.
.Triệu Thiên Phú không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của đồng đảng, lại nói: - Hôm qua ta nghe nói rồi. Có rất nhiều người sẽ không đi trại huấn luyện nữa.
.Dương Mông Hạo vội vàng nói: - Đây là tại sao?
.Y còn sợ trại huấn luyện đóng cửa.
.Triệu Thiên Phú nói: - Ngươi cho rằng người nào cũng giống ngươi, thích ở trong trại huấn luyện bị giày vò sao? Bọn họ đều không chịu được nữa. Hơn nữa ngươi cũng không nghĩ xem. Nếu như lần này không đi, thì không cần chịu lễ chú mục kia. Ta thấy bọn họ sớm đã dự xong xong rồi.
.Dương Mông Hạo gãi đầu nói: - Thực không biết bọn họ nghĩ thế nào. Ta thực sự cảm thất trại huấn luyện khá thú vị. Ở nhà thì có thú vị gì. Nói xong y lại hướng về phía Triệu Thiên Phú nói: - Vậy còn ngươi? Không phải ngươi cũng sẽ không đi đấy chứ?
.- Nếu ta không đi. Vậy ta còn đứng đây làm gì?
.Triệu Thiên Phú lém lỉnh nói: - Nói thực, kỳ thực ta đúng là không có gì quá thích và không thích trại huấn luyện. Chỉ có điều, ta biết bản thân ta không phải là người thích hợp đọc sách. Hơn nữa Thiên Thủy Triệu thị ta không giống sĩ tộc Sơn Đông lắm. Trong nhà ta nhất định sẽ cho ta đi làm quan. Nhưng nếu như làm quan văn thì quá sức. Phần lớn đều là làm quan võ. Vậy thì phải đem quân đánh giặc, đánh giặc quá nguy hiểm. Còn không bằng đi làm cảnh sát hoàng gia này. Sớm chút sinh cơ lập nghiệp. Kỳ thực ta cũng không thích ở nhà lắm. Làm chuyện gì đều có người quản.
.- Ngươi không đi là tốt rồi.
.Dương Mông Hạo nghe vậy cười ha hả, nói: - Đi thôi! Đi thôi!
.Hai người đi về phía cổng bắc. Vừa tới cổng bắc chợt thấy một đám người từ phía đông bước tới. Chính là Uất Trì Tu Tịch bọn họ.
.- Uất Trì ca.
.Dương Mông Hạo vội vàng vẫy tay gọi.
.Uất Trì Tu Tịch cười nói: - Hai tên tiểu tử các ngươi cũng sớm như vậy!
.Dương Mông Hạo nói: - Dù sao cũng không có chuyện gì. Chợt thấy người hầu của Uất Trì Tu Tịch, và đám người Liễu Hàm Ngọc trên lưng đều đeo túi lớn. Kinh ngạc nói: - Uất Trì ca! Liễu ca! Các huynh mang theo nhiều đồ vậy làm gì? Không phải trại huấn luyện đã có quy định sao? Rất nhiều đồ vật không thể mang vào.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Đây đều là y phục, không lẽ y phục cũng không cho mang sao?
.Triệu Thiên Phú hiếu kỳ nói: - Nhưng Uất Trì ca, huynh mang theo nhiều y phục như vậy làm gì?
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Hai tên tiểu tử các ngươi đúng là ngốc quá. Tên nhóc Hàn Nghệ đó không phải nói rồi sao? Cách năm ngày nghỉ ngơi một lần. Chúng ta chỉ cần mang y phục đủ năm ngày. Vậy thì không phải là không phải giặt y phục nữa sao?
.Triệu Thiên Phú, Dương Mông Hạo liếc nhìn nhau một cái, cả hai cùng đồng thanh nói: - Bây giờ quay về lấy có kịp không?
.- Đương nhiên là không kịp rồi.
.Uất Trì Tu Tịch đắc ý cười ha hả. Thực sự là khâm phục chỉ số thông minh của mình. Một tay đặt lên vai Dương Mông Hạo, nói: - Đi thôi! Đi thôi! Oa ha ha!
.Dương Mông Hạo hiếu kỳ nói: - Uất Trì ca, sao huynh lại vui vẻ như vậy?
.Cuối cùng có thể trả thù Hàn Nghệ rồi. Trên đời còn có chuyện vui hơn thế này sao?
.Uất Trì Tu Tịch nghĩ đến những thứ này, liền cực kỳ vui vẻ. Đôi mắt hổ cười thành đôi mắt chuột.
.Cùng với thời gian quay về trường tới gần. Rất nhiều học viên đều liên tục đi về trại huấn luyện. Chợt nhìn dường như khá nhiều. Nhưng tới bên trạm gác thì không khó phát hiện. So với lần đầu thì tổng số người ít đi một nửa.
.Đám thứ tộc, và binh lính đều cảm thấy rất kỳ lạ. Thoáng chốc thiếu nhiều người như vậy. Xì xào bàn tán.
.Ngược lại đám con cháu quý tộc lại không có chút tò mò nào. Nhưng cũng xì xào bàn tán.
.- Ha ha, Hữu Du, bọn ta thông minh chứ. Một lần liền mang tới y phục của năm ngày. Như này không cần giặt y phục nữa.
.Uất Trì Tu Tịch vách cái túi lớn, đắc ý nói. Bởi vì tới đây, người hầu không được phép vào, bao này chỉ có thể tự mình vác.
.Thôi Hữu Du khẽ mỉm cười nói: - Ta chỉ sợ ngươi mang nhiều rồi.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Nhiều rồi thì nhiều rồi. Vẫn tốt hơn với giặt y phục.
.Đang lúc này chợt nghe phía sau có người gọi.- Vi nhị ca, tiểu Phong, các người tới rồi!
.Chỉ thấy Vi Phương, Bùi Thiếu Phong đám công tử Quan Trung này linh tinh lang tang bước tới.
.Uất Trì Tu Tịch lập tức nói.- Vi nhị, ta còn cho rằng ngươi sẽ không tới nữa.
.Vi Phương cười nhạt nói: - Uất Trì, ngươi đừng có xem thường ta. Nếu ta không tới, chẳng phải là tiêu biểu cho ta sợ tên nhóc Hàn Nghệ đó sao?
.Uất Trì Tu Tịch ha hả nói: - Đúng vậy! Đúng vậy!
.Kỳ thật không khó phát hiện. Người tới nơi này đều là một đám công tử vô cùng nghịch ngợm. Ý thức tự chủ của bọn họ vô cùng mạnh. Không thích bị người khác chi phối. Hàn Nghệ đối với bọn họ như vậy. Bọn họ đương nhiên khó chịu. Chắc chắn muốn đích thân đi tìm lại thể diện.
.Trên mặt mấy tên này đều có tính toán riêng. Nhưng bọn họ đều có một mục đích chung. Đó chính là Hàn Nghệ.
.Mà Hàn Nghệ lúc này căn bản không ở trại huấn luyện. Hôm nay hắn tương đối bận. Trước tiên mà đi hoàng cung một chuyến. Sau đó là đi tìm Ngũ Văn Hiên hỏi thăm tình hình bên đó. Trò bịp ở bên đó tương đối đặc biệt. Tiến triển nhất định phải xem vào phát tiển của tình cảm. Nếu đã như vậy, thì đương nhiên là không nóng vội được. Tình cảm cần phải từ từ gây dựng. Sau đó Hàn Nghệ lại quay về Phượng Phi Lâu, vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện kinh doanh với Lưu Nga và Tang Mộc bọn họ. Mãi tới khi sắp giới nghiêm ban đêm hắn còn chưa khởi hành. Dường như là dự định ăn tối xong mới đi.
.Ký túc xá của học viên.
.- Một đôi ngũ.
.- Bài tốt như vậy à?
.- Đúng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận