Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1177: Đều là lỗi của cô

.Thiên tài, đây chính là một sự đánh giá rất cao.
.Thiếu sót của thiên tài ấy, đương nhiên là muốn nói không có ai hoàn mỹ cả, người càng xuất sắc ở một phương diện nào đó, vậy người này chắc chắn sẽ có một khuyết điểm không thể che đậy, ở điểm này ông trời vẫn là rất công bằng.
.Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản vẫn không hiểu lắm, nhưng bọn họ cũng không phải người chủ quản, bọn họ đều là học vấn tốt, ngươi là Viện trưởng, ngươi sắp xếp như thế nào, đó là việc của ngươi, chúng ta không quản. Hàn Nghệ rất thích ở cùng những người như vậy, việc ngươi giao, bọn họ đều hoàn thành vô cùng xuất sắc, nhưng họ cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của ngươi.
.Tuy vậy, hai người thật không dễ dàng mới bắt được Hàn Nghệ, tất nhiên phải lĩnh giáo một phen.
.Toán học, vẽ tranh!
.Một khi đã nói là nói cả một buổi sáng, vì thứ này mang tính hệ thống, ngươi đưa ra một hàm số lượng giác, thì sẽ dẫn ra hơn n vấn đề, Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong lại là người có dục vọng khá lớn, nói đến học vấn, hai người hận không thể đem Hàn Nghệ trói về nhà cùng ngủ chung.
.Thật vất vả mới thỏa mãn được khát vọng của hai người, Hàn Nghệ liền muốn đi xem Vân Hưu đang làm những gì, nhưng đến nửa đường, những viện sĩ cửu phẩm kia đã chạy tới tìm Hàn Nghệ, cái gì là đoàn đội, cái gì là tổng thiết kế sư, cả một buổi sáng đã trôi qua, Vân Hưu chỉ nói ba câu, như vậy làm sao sống chung a!
.Hàn Nghệ chỉ cười bảo bọn họ kiên nhẫn một chút, vì hắn biết, thiên tài đều là vô cùng khó ở chung.
.Đi đến trong phòng của Vân Hưu, Vân Hưu vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức khắp mặt sợ hãi, sắc mặt căng thẳng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra ngươi đã ý thức được, lúc nãy ngươi tiếp xúc với bọn họ gay go cỡ nào, cho nên bây giờ đang lo lắng ta sẽ trách phạt ngươi vì việc này.
.Vân Hưu sợ hãi nói: - Vậy ngươi sẽ trách không?
.- Đương nhiên là không. Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta mời ngươi tới không phải tạo ra vấn đề cho ta, mà là tới giúp ta giải quyết vấn đề. Trước khi ngươi giúp ta giải quyết vấn đề, ta có nghĩa vụ phải giúp ngươi giải quyết vấn đề của ngươi. Ta tới đây không phải để trách ngươi, mà là để giúp ngươi, nói cho ngươi biết giao tiếp với người khác như thế nào.
.Vân Hưu dường như có chút trì độn, qua một lúc lâu y mới nói: - Việc này cũng có thể dạy sao?
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ nói:
.- Giao tiếp với người khác thực ra rất đơn giản, nếu ngươi không biết giao tiếp với người khác như thế nào, vậy thì dùng phương thức sở trường nhất của mình, bởi vì mình am hiểu, như vậy thì ngươi xử lý có thể thuận buồm xuôi gió rồi, ví dụ nói ngươi biết cái gì, ngươi hiểu cái gì vậy thì ngươi cứ nói với bọn họ như vậy.
.- Nhưng ta... cái gì ta cũng không biết!
.Vân Hưu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
.Thông thường người sống khép mình sẽ đều có một mặt tự ti, vì sao lại khép mình, một nguyên nhân rất lớn chính là thiếu tự tin để đối mặt với người khác.
.Hàn Nghệ nói: - Guồng nước bên trên vườn rau của Hải Vân Tự là ngươi làm sao?
.Vân Hưu gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Đây chính là sự hiểu biết của ngươi, ngươi thậm chí cũng không cần nói với họ gì cả, ngươi động tay làm một chút, để bọn họ ở bên cạnh quan sát, bọn họ tự nhiên sẽ chủ động nói chuyện cùng ngươi, cảm thấy ngươi vô cùng xuất sắc.
.- Thật sao?
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi có thể thử xem, làm lại những nông cụ trước kia ngươi làm được một lần, ta dám đảm bảo chỉ cần ngươi làm ra, ngươi sẽ biết làm sao để giao lưu với họ.
.Qua một lúc lâu, Vân Hưu mới nói: - Ta có thể bảo họ giúp ta làm không?
.Thật là chó không sửa được thói quen ăn cứt! Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra ngươi đã hiểu ý của ta.
.Vân Hưu vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ, y chỉ là lười biếng, không muốn động tay mà thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Khi ngươi xin người khác giúp đỡ, ngươi không thể dùng ánh mắt. Lúc này chính là phải giao lưu.
.Vân Hưu gật gật đầu, hiện tại y còn chưa có ý thức nói một tiếng cảm ơn.
.Hàn Nghệ không vội nhất thời, việc này cần từ từ thay đổi, nhưng Hàn Nghệ vẫn mang theo Vân Hưu, Lý Thuần Phong và Diêm Lập Bản cùng nhau ăn cơm trưa. Trên cơ bản, Vân Hưu không có một lời nào, nhưng Hàn Nghệ để ý thấy y lại rất chú ý lắng nghe.
.Mà tới buổi chiều, Hàn Nghệ phải tới Hiền giả học viện dạy học rồi, không có cách nào khác, nếu hắn không xuất hiện, có ma sẽ tới học toán học.
.Tuy nhiêntheo các cách tuyên truyền, các kiểu lý luận của Hàn Nghệ, cộng thêm cách giảng dạy vô cùng đặc biệt của hắn, cho nên từ tiết học đầu tiên chính là công khai giảng dạy, cho đến tận hôm nay vẫn như vậy, mà người theo tới nghe giảng càng ngày càng nhiều hơn, thậm chí trong đó có cả mấy vị ẩn cư nhàn sĩ có danh tiếng, hơn nữa cũng không phải hứng thú nhất thời mới mẻ, là cứ bảy ngày lại tới một lần, lại là từ sáng sớm đã tới đợi đến tận buổi chiều. Vì ngày càng nhiều người, buổi chiều ngươi tới chỉ có thể đứng ở cửa thôi.
.Điều này làm cho rất nhiều Đại học sĩ, sĩ đại phu đều cảm thấy vô cùng lo lắng, trước kia Hàn Nghệ chỉ giở vài thủ đoạn làm cho người khác không tới nghe bọn họ giảng dạy, mà bây giờ Hàn Nghệ lấy tài năng thật, tài liệu thật ra để cạnh tranh với bọn họ, bọn họ còn đấu không lại. Điều này đúng là vô cùng đáng sợ, phá vỡ sự lũng đoạn về văn hóa của các thế gia đại tộc. Hiện tại, họ cũng không thể mắng Hàn Nghệ nhà quê nữa, câu mắng người không có tài không có học thức, mắng Hàn Nghệ chẳng khác nào tự mắng bản thân mình hay sao. Học sinh của tên nhà quê người ta còn đông hơn các ngươi nhiều, các ngươi không biết xấu hổ sao?
.Nhưng trò chơi toán học này, hai người hiểu rõ nhất Đại Đường đều ở Hiền giả lục viện, ngươi không có cách nào cạnh tranh với Hàn Nghệ, cũng chỉ có thể ở nhà lo lắng suông thôi.
.Đợi đến khi hàn Nghệ đến, chỉ để lại cho hắn vùng trống nhỏ trên bậc thang, cũng chỉ thể dựng một tấm bảng gỗ, không gian đi lại hai bước.
.Chỗ còn lại tất cả đều là người, thật không thích hợp lắm với người có chứng sợ đám đông.
.Hàn Nghệ cũng đã dần dần hưởng thụ quá trình này, thực ra những yếu tố này là tác động lẫn nhau, nếu như bên dưới là một đám người ngủ gà ngủ gật, vậy Hàn nghệ cũng sớm không chịu nổi rồi, khi họ càng nhập thần, Hàn Nghệ cũng giảng càng nhiệt tình lên.
.Nhưng Hàn Nghệ luôn không quên.sùng bái tư tưởng toán học, không có tư tưởng, ngươi chính là một đồng cũng không đáng, ngươi có tư tưởng, trời ạ, lập tức trở nên cao thượng.
.Mà tư tưởng toán học chính là... chúa tể!
.Làm sao để vận dụng các loại tư tưởng.
.Thời gian như bóng câu qua khe cửa, một buổi chiều qua đi rất nhanh, mọi người vẫn chưa thỏa mãn, hy vọng Hàn Nghệ có thể giảng cả một ngày. Nửa ngày, chỉ có nửa ngày, như vậy là keo kiệt cỡ nào a, tên ngươi cũng không phải Hàn Bán Nhật.
.Hàn Nghệ cũng muốn vậy, nhưng vấn đề là không có thể lực nhiều như thế, vì vậy khéo léo từ chối luôn, cũng không thu tiền, các ngươi còn yêu cầu nhiều như vậy.
.- Ôi chao! Thật là mệt quá!
.Hàn Nghệ vặn vẹo cái mông mấy cái nói: - Xem ra phải về Nguyên gia bảo rồi, tìm hai nha đầu kia giúp ta xoa bóp... !
.Nói đến đây, hắn chợt nhíu mày, cười ha ha nói: - Thật ra có thể một công đôi việc.
.Hang trú ẩn!
.Trên suối nước nóng vẫn uốn lượn mấy lànhơi nóng, còn mỹ nữ bên suối nước nóng cũng giống suối nước nóng vậy, khuynh quốc khuynh thành, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ u oán không nên có.
.- Thật là hy vọng càng cao, thất vọng càng nhiều a!
.Hàn Nghệ thở dài một tiếng nói: - Trên đường tới, ta hy vọng có thể nhìn thấy sự tiến bộ của cô biết bao, nhưng thật không ngờ, cô không những không có tiến bộ, mà còn bước thụt lùi quá nhiều, vẻ mặt của cô nói cho ta biết, ta nợ cô năm văn tiền, nhưng mà, thử hỏi có kẻ nợ tiền nào lại muốn gặp chủ nợ của mình.
.Vương Huyên thản nhiên nói:
.- Không phải ngươi nợ ta năm văn tiền, mà là lừa gạt ta.
.Trong lòng Hàn Nghệ không khỏi căng thẳng, rốt cục cô ta đã nhìn thấu lời nói dối ấy của mình! Nhưng dù sao cũng là một lão thiên, không đổi sắc mặt nói: - Sao lại nói như vậy?
.Vương Huyên lạnh lùng cười, dường như lại trở lại là Vương Hoàng hậu hào hoa phong nhã, ngạo mạn không ai sánh kịp kia: - Ngươi luôn miệng nói muốn giúp ta báo thù, bất kể có phải ngươi đang lợi dụng ta hay không, hoặc là chúng ta đang lợi dụng lẫn nhau, nhưng động một chút là ngươi mấy tháng không thấy bóng người, có thể thấy cơ bản là ngươi không để chuyện này trong lòng, nói cách khác, ngươi đang làm cho có lệ với ta.
.Đệt! Nữ nhân này trở nên thông minh như vậy từ khi nào? Hàn Nghệ cười, nói: - Ta thu hồi lại những lời ta vừa nói.
.Vương Huyên nghi hoặc nhìn hắn một cái.
.Hàn Nghệ nói: - Rốt cục cô đã nhận ra vấn đề này, ta cảm thấy vô cùng vui mừng về việc này, vì chỉ có nhận ra vấn đề ở chỗ nào, cô mới có thể sử chữa.
.Vương Huyên trầm ngâm một lát, khó hiểu nói: - Ta không hiểu lời này của ngươi là ý gì?
.Hàn Nghệ đi tới, ngồi đối diện Vương Huyên, nói: - Nhưng có một khuyết điểm nhỏ, khi cô nhận ra ta lâu như vậy mới đến một lần, việc cô phải làm không phải đến chất vấn ta, mà phải tự hỏi mình, nếu như vậy thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.
.Vương Huyên lạnh lùng nói: - Ngươi đến hay không, ta làm sao có thể làm chủ.
.- Đương nhiên côcó thể làm chủ.
.Hàn Nghệ nói: - Vì sao năm ấy bệ hạ lại đi Cảm Nghiệp Tự, lẽ nào bệ hạ muốn đi đâu, là việc một ni cô có thể quyết định sao?
.Vương Huyên vừa nghe đến Cảm Nghiệp Tự, chỉ cảm thấy một nỗi đau khổ trong lòng. Con người này thật quá đáng ghét, người ta đau chỗ nào, hắn sẽ xát muối vào nơi đó. Thẹn quá hóa giận nói: - Ngươi nói những chuyện này làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lẽ nào cô vẫn không hiểu?
.- Ta hiểu cái gì?
.- Trời ạ!
.Lại nữa rồi!
.Vương Huyên bấy giờ vừa nghe thấy Hàn Nghệ t hô ra hai từ này, liền cảm thấy cả người căng ra, cảm thấy chán nản.
.Hàn Nghệ bất động thanh sắc nói: - Đạo lý rất đơn giản, nếu ta muốn đến, ta tự nhiên sẽ đến, nhưng vì sao lâu như vậy ta mới đến một lần, chính là vì ta không muốn đến lắm. Vì sao ta không muốn đến? Rất đơn giản, vì ở đây chẳng có gì đáng để ta tới. Đổi lại, nếu Vân Thành quận chúa ở đây, ta sẽ ngày ngày đều đến, nếu có ngày nào ta không thể đến, ta sẽ cảm thấy như mất đi một thứ gì đó, bây giờ ta ngồi ở đây chính là có cảm giác này.
.Nguyên nhân ta không đến, không phải do ta, mà là tại cô, là cô thiếu sức hấp dẫn, không thể thu hút ta đến đây. Ta nghĩ cô ở trong cung cũng nổi giận với bệ hạ như vậy chứ gì. Hừ! Tại sao người ngày ngày ở bên cạnh Võ Mị Nương, tại sao không tới tìm ta, người đúng là kẻ phụ tình. Đạo lý rất đơn giản, vì bệ hạ không muốn nhìn thấy cô nữa, cho dù bệ hạ đến tìm cô, cũng chỉ là thân tại Tào Doanh tâm tại Hán.
.Vương Huyên ủ rũ không nói gì.
.Đều nói trúng!
.Với tính tình của Vương Huyên, với sự giảo hoạt của Hàn Nghệ, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra bảy tám phần, nói: - Đây chính là một nguyên nhân quan trọng làm cho cô thất bại, cô vẫn quen oán trách người khác, rất đề cao bản thân, nhưng thực sự từ trước đến nay cô đều không phải là trung tâm, cô chỉ là kẻ bên lề, cô phải cố gắng để mình trở thành trung tâm, làm cho nam nhân vây quanh cô, chứ không phải ép buộc họ đi vào phòng mình, không vào mà còn mắng người, đây là việc làm của kỹ nữ, cơ bản không muốn nhìn thấy nam nhân, người thanh tâm quả dục, đó là ni cô. Vì vậy ta càng ít đến, thời gian xa nhau càng lâu, chỉ có thể nói cô đang trên con đường thất bại, càng đi càng xa, nếu cô muốn ta đến thêm vài lần, vậy thì thể hiện ra sức hút của cô, hấp dẫn ta đến đây, tốt nhất là có thể đùa giỡn ta trong lòng bàn tay.
.Vương Huyên hoàn toàn lặng thinh rồi!
.Hàn Nghệ đột nhiên cầm lấy chiếc gương trên cái bàn thấp, soi một chút, thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp trai, tại sao tiểu tử ngươi luôn có thể biến lời nói dối nói thành chân lý, lợi hại! Lợi hại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận