Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1084.1: Tim tơi cưa

.Cái thứ đồ chơi ngoại giao này, nếu muốn cụ thể chắc chắn, trừ phi mọi người có ích lợi chung, bằng không mà nói, thì chính là một trận ngươi lừa ta gạt.
.Giống như Hàn Nghệ và Lộc Đông Tán đàm phán, kỳ thật chính là đang thử lẫn nhau, vì động tác kế tiếp của nhau mà tìm lý do, nếu nói thật sự có thể đạt thành hiệp nghị gì đó, thì song phương đều không ôm một tia hy vọng nào, bởi vì lợi ích của mọi người là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
.Thổ Phiên không có khả năng buông tha cho Thổ Dục Hồn, mà Đại Đường cũng không muốn một Thổ Phiên hùng mạnh bop chăt cổ họng của mình.
.Nhưng cũng không phải nói là hoàn toàn không có ích lợi chung, kỳ thật song phương cũng chỉ muốn khắc chế đối phương, ổn định đối phương, hai bên không sinh ra xung đột.
.Đây là chuyện có khả năng.
.Sau khi gặp xong Lộc Đông Tán, Hàn Nghệ cảm thấy không cần phải tiếp tục đàm phán nữa, cái nên nói thì đã nói hết rồi, giờ bắt đầu suy xét đến việc gặp mặt Nặc Hạt Bát.
.Một ngày này, trời mới tờ mờ sáng.
.Trước cửa Tiêu phủ có vài vị khách không mời.
.Cốc cốc cốc!
.Cốc cốc cốc!
.- Ai đó!
.Đứa bé giữ cửa xoa mắt mở cửa ra, đã làm môn đồng nhiều năm rồi, nhưng chưa từng gặp khách nhân tới cửa sớm như vậy, phải biết rằng những hạ nhân như bọn họ cũng vừa mới rời giường, vừa thấy trước cửa là vài nam tử áo quần lố lăng đang đứng, không khỏi hoảng sợ, rung giọng nói: - Mấy vị là?
.Một người trong đó nói: - Ta là Hà Nguyên quận vương, tới đây thăm hỏi Tống Quốc Công, mong rằng tiểu ca thông báo một tiếng.
.Người này đúng là Nặc Hạt Bát.
.Tiêu Nhuệ cũng coi như là dậy sớm, vừa được tiểu thiếp hầu hạ, rửa mặt xong, còn chưa kịp ăn điểm tâm, thì hạ nhân tới báo, Hà Nguyên quận vương cầu kiến.
.Giờ mới vừa giải trừ cấm đi lại ban đêm a! Tiêu Nhuệ nghe vậy thì ngây ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, phân phó nói: - Khẩn trương đi đánh thức cô gia, hãy nói Hà Nguyên quận vương tìm tới nhà.
.- Vâng!
.Mà Tiêu Nhuệ cũng bất chấp ăn điểm tâm, thoáng sửa sang lại mình một chút, liền đi tới tiền sảnh.
.Đi vào tiền sảnh, Tiêu Nhuệ liên tục chắp tay nói: - Thật có lỗi, thật có lỗi, Hà Nguyên quận vương đại giá quang lâm, Tiêu mỗ không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội!
.- Tống Quốc Công nói quá lời!
.Nặc Hạt Bát đứng dậy hành lễ nói: - Là tại hạ mạo muội thăm hỏi, quấy rầy Tống Quốc Công, có gì bất kính, mong rằng Tống Quốc Công bao dung.
.- Đâu có, đâu có!
.Tiêu Nhuệ duỗi tay ra, nói: - Hà Nguyên quận vương mau mau mời ngồi.
.Sau khi hai người ngồi xuống, hạ nhân lại vội vàng châm trà, giờ thật sự là quá sớm, hạ nhân vẫn chưa tỉnh ngủ, hết thảy đều có vẻ hoảng loạn.
.Nặc Hạt Bát ngược lại tuyệt không để ý, cười nói: - Đã nhiều ngày nhận được Tống Quốc Công thịnh tình khoản đãi, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích, hôm nay đến viếng thăm, có chút lễ bạc, mong rằng Tống Quốc Công chớ cự tuyệt.
.Ông ta vừa nói xong, tùy tùng của ông ta liền tiến lên, là một chuỗi Phật châu mã não.
.Tiêu Nhuệ vội nói: - Lễ vật này quý trọng như vậy, Tiêu mỗ không thể nhận.
.Nặc Hạt Bát lần này đưa đến nhiều lễ vật như vậy, chỉ sợ không tặng đi được, nói: - Tống Quốc Công nói quá lời, lễ vật này nào có phân chia đắt rẻ, chỉ là đại biểu một phần tâm ý, mong Tống Quốc Công có thể nhận lấy, bằng không mà nói, lòng ta sao có thể thanh thản.
.Tiêu Nhuệ ở thế khó xử, nghĩ thầm rằng, Hàn Nghệ tiểu tử kia thật đúng là biết gây ra phiền toái cho ta, ta cứ thu lại đã, đến lúc đó lại trả lại cho hắn. Nói: - Vậy vậy tại hạ đành cung kính không bằng tuân mệnh.
.Sau khi tặng lễ vật xong, Nặc Hạt Bát lại thuận miệng cười nói: - Tống Quốc Công, mạo muội hỏi một câu, ông là ở một mình sao?
.Tiêu Nhuệ cười nói: - Không phải, con trai cả của ta đã đi ra ngoài làm quan, hiện tại ta ở cùng con trai út, con gái, ồ, cả nữ tế ta hơn phân nửa cũng ở nơi này.
.Trong mắt Nặc Hạt Bát hiện lên một chút sắc vui mừng, lại biết mà còn hỏi: - Vậy sao? Hàn Thị lang cũng ở cùng với cùng Tống Quốc Công?
.Tiêu Nhuệ gật đầu nói: - Người nữ tế kia của ta khá hiếu thuận, bởi vì cha mẹ hắn đã qua đời, vì vậy hắn muốn ở nơi này, có thể tận hiếu đạo.
.- Lòng hiếu thảo của Hàn Thị lang thật là khiến người ta kính nể a!
.Nặc Hạt Bát đảo mắt, nói: - Vậy không biết Hàn Thị lang bây giờ có đang ở quý phủ không?
.Tiêu Nhuệ nói: - Nãy đã cho người đi gọi hắn rồi.
.Nặc Hạt Bát nghe vậy trong mắt hiện lên một chút sắc vui mừng, kỳ thật gã ta sớm như vậy đã tới, chính là vì chộp lấy Hàn Nghệ.
.Mấy đêm nay gã ta không có một đêm nào ngủ được, bởi vì gã ta biết Hàn Nghệ mới là mấu chốt, Hoàng đế rất ít trực tiếp tham dự hội đàm ngoại giao, đều là các đại thần đàm phán xong xuôi trước, Hoàng đế mới đưa ra nhất ngôn cửu đỉnh, nếu Hoàng đế muốn đàm phán, lời nói ra, thì đây chính là không thể thu hồi, nhưng Hàn Nghệ lại không gặp gã ta, không gặp gã ta còn chưa tính, lại chạy tới gặp Lộc Đông Tán trước, điều này làm gã ta lòng nóng như lửa đốt, hôm nay bất kể như thế nào, cũng phải bắt được Hàn Nghệ, hỏi cho rõ ràng mới được.
.Lúc này Hàn Nghệ đang ôm Tiêu Vô Y ngủ vô cùng say sưa ngọt ngào, thời khắc như thế này đối với hắn mà nói, thật sự là quá hạnh phúc.
.Bỗng nhiên, một tràng tiếng gõ cửa, khiến hắn từ trong hạnh phúc tỉnh lại, mắt cũng không mở, nói: - Chuyện gì?
.- Cô gia, lão gia bảo tiểu nhân đến nói cho người biết, Hà Nguyên quận vương đến đây.
.- A? Hiện tại là giờ nào rồi?
.Hàn Nghệ mơ mơ màng màng mở mắt ra, cho là mình đã ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao rồi.
.- Ồ, vừa mới giải trừ cấm đi lại ban đêm không lâu.
.Vậychính là vừa mới hừng đông a! Cơn tức rời giường của Hàn Nghệ cứ xông ra từng đợt, không phải chứ, sớm như vậy, ngươi muốn ta khoái trá đàm phán với ngươi sao.
.Bỗng nhiên, mỹ nhân trong ngực hắn động đậy, một tay ôm lấy hắn, giống như không muốn hắn rời khỏi, mắt cũng không mở, nỉ non nói: - Để cho ông ta ở đó chờ đã.
.Nàng thích mùa đông nằm ở trong ngực Hàn Nghệ, nàng mới mặc kệ Hà Nguyên quận vương gì gì đó.
.Khí phách a!
.Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vô Y trong ngực nửa tỉnh nửa mê, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: - Hay là, chúng ta làm vận động trước bình minh đã, vực dậy tinh thần.
.Lập tức hai má Tiêu Vô Y lộ ra đỏ ửng, vận động này nàng đã quá quen thuộc, xoay người vào bên trong một cái, cuộn vào toàn bộ chăn: - Cút!
.Phải biết rằng đây chính là mùa đông nha, Hàn Nghệ đột nhiên không có chăn, lúc này run rẩy một cái, cười lắc đầu, từ trên giường bò dậy, mơ hồ còn nghe được Tiêu Vô Y ở trong chăn phàn nàn nói: - Địch di chính là Địch di, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng đều không hiểu.
.Hàn Nghệ rửa mặt đơn giản một phen, dù sao lại không phải đi tán gái, không cần phải ăn mặc cẩn thận.
.Chậm rì rì đi vào tiền viện, chờ đến cửa, bước đi mới nhanh hơn, có thể nói là như giành vào đại sảnh, liên tục chắp tay nói: - Ai ôi! !! ! Khách quý tới cửa, Hàn Nghệ đã tới chậm, thứ tội, thứ tội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận