Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1356.1: Khó có thể điều hòa

.Khi kinh tế trong nước phát triển với tốc độ cao, bất luận chiến tranh gì cũng đều có thể ngừng lại hết thảy, Hàn Nghệ trước sau đều không muốn bùng nổ chiến tranh đối ngoại vào thời khắc mấu chốt này, thậm chí hắn còn không muốn phát sinh bất kỳ xung đột chính trị nào với đại thần trong triều, nếu có thể, hắn càng muốn phụng hành chính sách cô lập quang vinh, đáng tiếc là, hoàn cảnh địa lý Trung Quốc không phù hợp với điều kiện này.
.Mà từ lịch sử cho thấy, hưng suy của Đường triều trước sau đều không rời khỏi Thổ Phiên, đây chính là luân hồi của lịch sử, Hàn Nghệ cũng không thể ngăn cản.
.Khi Hàn Nghệ, Lý Tích vào điện Lưỡng Nghi, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ bọn họ đã sớm ở đó, bởi vì bọn họ là Tể tướng của Tam Tỉnh, trên cơ bản đều ở trong hoàng thành, không giống như Hàn Nghệ, Lý Tích, bình thường đều ở bên ngoài. Trừ bọn họ ra, còn có một tướng quân chừng ba mươi tuổi, người này Hàn Nghệ quen, tên là Đạt Hề Dũng, vốn là Lang tướng của Thập lục vệ quân, là người lúc trước Hàn Nghệ phái đi đốc chiến Thổ Dục Hồn.
.Lý Trị mặt ủ mày chau, Đạt Hề Dũng trực tiếp đem tin tức bên phía Thổ Dục Hồn nói với bọn họ.
.Tuy lúc đó trải qua điều đình của Đại Đường, ba bên đã ký kết một bản hiệp định, nhưng đây chẳng qua là lập hồng tuyến cho song phương, cũng không nói đến song phương phải ngưng chiến, qua một năm vừa rồi, hai bên thường xuyên phát sinh chiến tranh, nhưng vẫn luôn tuân theo yêu cầu của Đại Đường, trước sau không lấn qua hồng tuyến mà Đại Đường thiết lập, hơn nữa Thổ Phiên vô cùng nể tình, đại quân lùi lại phía sau, để bộ lạc Bạch Lan đi đảm đương người đại diện, bởi vì bộ lạc Bạch Lan có tranh đoạt bãi cỏ với bộ lạc Xích Hải ở phía bắc, hai bên chiến hỏa không ngừng, Lộc Đông Tán chẳng những cung cấp nhân mã cho bộ lạc Bạch Lan, mà còn đồng ý bãi cỏ, đầu nguồn chiếm lĩnh được đều quy về bộ lạc Bạch lan, vậy thì bộ lạc Bạch Lan đương nhiên là đồng ý.
.Mà đối với Thổ Dục Hồn, núi Bạch Lan là màn che chắn thiên nhiên ngăn chặn Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn cũng muốn đoạt lại núi Bạch Lan, bởi vậy Nặc Hạt Bát cũng ủng hộ bộ lạc Xích Hảivề quyền lực.
.Chiến cục lại một lần vô cùng căng thẳng.
.Nhưng ngay vào tháng trước, một chi bộ đội của bộ lạc Bạch Lan ở gần Xích Thủy đã đánh lén một đoàn xe, đây là chuyện rất thường xảy ra, du mục dân gian thích cướp, nhưng đáng chết là, đoàn xe này chính là nhà mẹ đẻ của thủ lĩnh bộ lạc Xích Hải A Bố La, hơn nữa vợ con của A Bố La đều ở trong đó, kết quả toàn bộ đều chết thảm dưới đao của bộ lạc Bạch Lan. Việc này đã chọc giận A Bố La, dẫn đầu tất cả bộ hạ tấn công mạnh mẽ bộ lạc Bạch Lan, một lần liền đột phá Bạch Lan, trực tiếp đánh tới cảnh nội Thổ Phiên, bởi vì bộ lạc Xích Hải của A Bố La là bộ lạc có khả năng đánh trận nhất Thổ Dục Hồn, ai nấy đều là hạng năng chinh thiện chiến, cuối cùng vẫn phải có sự chống cự ngoan cường của tướng sĩ Thổ Phiên, lúc này mới ngăn cản được thế tấn công của A Bố La.
.Nhưng căn cứ theo hiệp nghị mà nói, núi Bạch Lan chính là hồng tuyến, bởi vì qua núi Bạch Lan chính là Thổ Phiên rồi, kỳ thực Bạch Lan chính là vùng hoãn xung, có nghĩa là Thổ Dục Hồn đã vượt tuyến.
.Bởi vậy Lộc Đông Tán khẩn trương tìm đến Quan sát sứ của Đại Đường, dẫn quan sát sứ đến biên giới Thổ Phiên, các ngươi xem, là Thổ Dục Hồn vi phạm trước, hy vọng Đại Đường có thể xuất binh trợ giúp Thổ Phiên phản công Thổ Dục Hồn, và còn lập tức phái sứ thần đến Đại Đường xin giúp đỡ, đồng thời Thổ Dục Hồn cũng đã phái sứ thần chạy tới Đại Đường.
.Đạt Hề Dũng biết tình hình không ổn, liền khẩn trương về báo cáo.
.Đợi sau khi Đạt Hề Dũng nói xong, Lý Trị đưa tầm mắt quét qua một lượt, nói: - Chư vị ái khanh thấy thế nào?
.Lý Tích bèn nói: - Thực lực của Thổ Dục Hồn vẫn không bằng Thổ Phiên, nếu chúng ta trợ giúp Thổ Phiên, chỉ sợ Thổ Dục Hồn căn bản không thể chống lại được.
.Lư Thừa Khánh cau mày nói: - Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn đều là phiên quốc của Đại Đường ta, và còn đều liên hôn với Đại Đường ta, việc này không hề giống với Tân La, Cao Câu Ly, chúng ta giúp bên nào dường như đều không thỏa.
.Hứa Kính Tông nói: - Lão thần cho rằng chúng ta đã làm đến hết tình hết nghĩa rồi, lúc trước khi bọn họ đến cầu chúng ta giúp đỡ, chúng ta đã nỗ lực hết sức tối đa đi điều đình, hơn nữa đã ký kết hiệp định với bọn họ, nhưng hai nhà này đều không nghe lời khuyên, vậy sao không để tùy họ đi.
.Lý Nghĩa Phủ cũng nói: - Năm đó Thổ Phiên công chiếm Bạch Lan, cũng đã kết thù với Thổ Dục Hồn rồi, Thổ Phiên muốn tấn công Thổ Dục Hồn, Thổ Dục Hồn cũng muốn đoạt lại Bạch Lan, việc này gần như là không thể điều giải. Lúc trước họ cũng chỉ là kiêng kỵ quốc uy của Đại Đường ta, bị ép dừng tay, hiện giờ chiến hỏa lại lần nữa bùng lên, chỉ sợ hai nhà bọn họ đều sẽ không dễ dàng dừng tay. Nếu Đại Đường ta ra mặt điều đình, phỏng chừng song phương cũng không nghe theo ta, đến lúc đó ngược lại chúng ta sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không giữ được mặt mũi, nhưng nếu ra mặt, thì nhất định phải xuất binh, nhưng thần cho rằng cuốn vào vòng tranh đấu này, cũng không phải là hành động sáng suốt. Bởi vậy thần cũng cho rằng, việc này chúng ta cứ mặc kệ, để họ tự chém giết lẫn nhau.
.Hứa Ngữ Sư cũng gật đầu nói: - Thần cũng tán thành lời của Lý Trung thư.
.Đều là phiên quốc, hơn nữa đều có quan hệ hòa thân, người phạm lỗi là Thổ Dục Hồn, giúp Thổ Dục Hồn là không thể, nhưng nếu giúp Thổ Phiên, vậy Thổ Dục Hồn căn bản không thể ngăn cản được, nhưng vấn đề là, chính quyền Thổ Dục Hồn kỳ thực là Đại Đường bồi dưỡng nên, Đại Đường không hy vọng chính quyền này bị giết, thành ra họ cho rằng giúp bên nào cũng là sai, đơn giản cứ để họ tự giết lẫn nhau, tùy cơ hành sự.
.Lý Trị cũng gật đầu.
.Lý Tích đột nhiên nói: - Bệ hạ, thực lực của Thổ Dục Hồn không bằng Thổ Phiên, nếu chúng ta không giúp cả hai, chỉ sợ Thổ Dục Hồn sẽ bị Thổ Phiên chiếm lĩnh, việc này sẽ tạo nên uy hiếp vô cùng lớn đối với địa khu Lũng Tây của ta, lão thần đề nghị, sao không trực tiếp xuất binh, trước chiếm lĩnh Thổ Dục Hồn, dùng để bảo hộ địa khu Lũng Tây của chúng ta.
.Hứa Ngữ Sư lắc đầu liên tục nói: - Tư không, việc này không thể được, Thổ Dục Hồn chính là phiên quốc của chúng ta, Hà Nguyên quận vương kia một lòng trung thành đối với Đại Đường ta, hiện giờ bọn họ đang khó khăn vô cùng, chúng ta không giúp đỡ, ngược lại còn ném đá xuống giếng, đây không phải là hành vi của quân tử, những phiên quốc khác trông thấy sẽ nghĩ gì. Không thể, không thể.
.Lý Tích liếc nhìn Hứa Ngữ Sư, nhếch khóe miệng, có chút khó chịu, nhưng cũng không nói thêm gì, ông ta chỉ là đệ nhất nguyên soái của quốc gia, chuyên phụ trách đánh giặc, nhưng có đánh hay không còn phải xem quyết định của mấy tể tướng bọn họ.
.Lý Trị cảm thấy cách này của Lý Tích rất không có đạo đức, thở dài, nói: - Được rồi, việc này cứ mặc kệ đi, dù sao chúng ta cũng đã tận lực, là tự bọn họ không quý trọng, không thể trách ai được.
.- Bệ hạ!
.Hàn Nghệ vẫn trầm mặc đột nhiên đứng dậy, nói: - Bệ hạ, thần cho rằng việc này vẫn chưa tới mức Đại Đường ta bó tay hết cách, trong đó vẫn có thể chu toàn được, Tư không nói rất đúng, nếu để mặc Thổ Phiên chiếm lĩnh Thổ Dục Hồn, vậy thì đối với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện tốt, Thổ Phiên có thể bóp chặt đường ra Tây Vực của chúng ta, giảm bớt khống chế của chúng ta đối với tây bắc, việc này cực kỳ bất lợi đối với lợi ích của Đại Đường ta, dù sao Đại Đường ta đã đầu tư rất nhiều tinh lực vào tây bắc. Hơn nữa, sứ thần song phương cũng đã trên đường đến, nếu chúng ta bỏ mặc, vậy sau này nếu chuyện này phát sinh lần nữa, bọn họ cũng sẽ không trở lại, việc này đối với Đại Đường ta mà nói, không phải là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận