Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1020.1: Khuyến nông tang

..
.Nụ hôn này đúng là mồi lửa kích nổ thiên lôi.
.Hoàn toàn không thể dừng lại được.
.Hai người ôm chặt lấy nhau, dường như đều muốn đối phương dung nhập trong cơ thể mình.
.Trước đây khi hai người hôn nhau, Nguyên Mẫu Đơn luôn có chút bất an, hoặc nói là mâu thuẫn, bởi vì trước sau Tiêu Vô Y luôn chắn ngang giữa bọn họ, đâu có sảng khoái giống như hôm nay. Hôm nay Nguyên Mẫu Đơn đã hoàn toàn mở lòng, tận tình chìm đắm trong tình yêu thuộc về mình, chỉ cảm thấy có một sự khoái lạc không thể nói nên lời.
.- Gặp được chàng, đúng là số mệnh của ta! Khó khăn lắm Nguyên Mẫu Đơn mới thoát ra được, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, nàng cũng cảm thấy có chút khó tin với sự chủ động của mình lúc nãy, đây đây là mình sao?
.Trong mắt Hàn Nghệ, Nguyên Mẫu Đơn luôn có tư thái của một nữ cường nhân, khó lắm mới thấy nàng thẹn thùng một lần, để lộ ra một vẻ mê hoặc khó nói, khiến hắn mê muội như thế này, lại ôm lấy nàng, bộ ngực đầy đặn, cao vút kia dính chặt vào ngực hắn, cực kỳ mềm mại, trong lúc lỡ đãng chèn ép, có một cảm giác mê đắm khó diễn tả được. Nói từ đáy lòng: - Số mệnh đúng là một thứ tốt.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, cánh tay ngọc ngà khẽ ôm quanh eo Hàn Nghệ, dựa người trong lòng hắn, không muốn nói chuyện thêm nữa, chỉ muốn yên lặng tận hưởng giờ khắc này.
.Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, cho dù là một khắc cũng không muốn phân li, lúc chạng vạng tối, hai người ăn một bữa tối ngọt ngào lãng mạng trong ánh nến.
.- Sao chàng không ăn?
.Nguyên Mẫu Đơn chợt thấy Hàn Nghệ ngay cả đũa cũng không đụng đến, ngẩn ngơ ngồi nhìn mình.
.Nàng không biết là lúc này nàng đẹp đến mức nào đâu. Hàn Nghệ nói thầm một câu, dưới ánh nến chiếu rọi, làn da nhẵn bóng hoàn mỹ của Nguyên Mẫu Đơn nhìn đúng là mịn màng trơn láng, cười hì hì nói: - Lẽ nào nàng chưa nghe nói xinh đẹp tuyệt trần sao, ta nhìn nàng là đủ rồi.
.Câu này vốn là lời ngon tiếng ngọt, nhưng Nguyên Mẫu Đơn nghe lại có chút khó xử, khó khăn mở miệng nói: - Nhưng ta không muốn chàng nhìn ta giống như bây giờ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Tại sao? Tục ngữ nói rất hay, nữ làm đẹp vì người mình yêu.
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái vẻ hơi oán giận, nói: - Chàng không đói, nhưng nhưng cả ngày nay ta không ăn cơm rồi, nhưng cứ nhìn ta như vậy, làm sao ta ăn được. Nàng không phải là nữ nhân Giang Nam tiểu thư khuê các, nàng có một nửa huyết thống người Hồ, dáng người cao gầy, đương nhiên sẽ không ăn uống ỏn ẻn như nữ tử Giang Nam.
.Hàn Nghệ ngẩn người, xoa xoa khuôn mặt mình, nói với vẻ rất lạc lõng: - Xem ra ta vẫn chưa đạt đến mức sắc đẹp thay cơm.
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái khiến hắn thấy lạc lõng, tình yêu cũng không thể làm cơm ăn được, nàng thật sự rất đói, cả ngày không ăn cơm, hơn nữa lúc nãy cảm xúc cũng thay đổi lớn, bây giờ tâm trạng tốt rồi, khẩu vị tự nhiên cũng tới, mặc kệ cái gì mà tình ý, chỉ chuyên tâm vào việc ăn uống.
.Sau khi ăn xong, hai người lại ra ngoài đi dạo.
.- Hôm nay chàng đã gặp Nguyên Triết? Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên hỏi.
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên hiểu ra nàng muốn nói gì, nói: - Ta vô cùng ủng hộ quyết định của nàng, làm buôn bán không giống như ngoại giao quốc gia, giữa nước với nước thì là tấc đất không nhường, nhưng làm buôn bán không có cái gì là không thể bỏ qua, chỉ cần có thể thu được đủ lợi ích, đừng nói chỉ là Thái Nguyên, cho dù từ bỏ cả địa khu Sơn Đông cũng chẳng sao, được và mất cũng là điểm hấp dẫn nhất trong buôn bán, nhưng tình hình cũng đang thay đổi, nàng cũng biết hiện giờ ta đã làm Hộ Bộ thị lang, với lại Tây Đột Quyết đã bị Đại Đường ta tiêu diệt, có nhiều cơ ngộ hơn đang chờ chúng ta.
.- Cơ ngộ gì? Nói đến buôn bán, Nguyên Mẫu Đơn lập tức có vẻ tinh thần phấn chấn, nàng không phải Dương Phi Tuyết, nàng không thể để bản thân hoàn toàn phưu lưu trong ái tình, đối với nàng mà nói, công việc cũng giống như không khí, cũng là thứ không thể thiếu được.
.Hàn Nghệ vừa mới mở miệng, đột nhiên hơi dừng lại, nói: - Hôm nay không nói công sự nữa, ta không có tâm trạng này.
.- Tại sao?
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì tâm và tình của ta đều bị nàng cướp đi mất rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy hai má tê rần, trợn trắng mắt lên, ngượng ngùng nghiêng mặt sang một bên.
.- Lalala! Lalala!
.Hàn Nghệ đứng trong thùng tắm cất giọng ngân nga, hai tay mỗi tay cầm một khăn tắm, điên cuồng chà sát trên người.
.Chợt nghe một tiếng "á". Chỉ thấy cánh cửa mở ra, hai thiếu nữa đi vào, liếc mắt đã thấy cái mông cong vểnh của Hàn Nghệ, không khỏi "á" một tiếng.
.Hàn Nghệ quay đầu lại.hoàn toàn phớt lờ, vẫy tay nói: - Hôm nay cô gia đang gấp, không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi về nghỉ đi.
.- Ồ!
.Hai thiếu nữ vội vàng rời khỏi phòng tắm.
.Một lát sau, chỉ thấy Hàn Nghệ bán khỏa thân vọt ra từ trong phòng tắm, chạy về phía tiểu viện với vận tốc trăm mét.
.- Phù phù Mẫu Đơn, ta ta tắm xong rồi!
.Hàn Nghệ vội bước vào trong phòng, thở hổn hển, nói lắp bắp.
.Nhưng thấy tronh bức màn màu tím truyền ra một giọng nói thấp thỏm: - Tắm xong thì tắm xong, sao phải lớn tiếng như vậy.
.- Là ồ phù phù ta cũng không biết tại sao ta lại hô lớn tiếng như vậy nữa.
.Hàn Nghệ vừa nói vừa kích động đi về phía giường, mới đi được nửa đường đã cảm thấy có chút miệng khô lưỡi đắng rồi, đến bên giường, hắn chậm rãi vén bức màn lên, một mùi hương nồng nàn ập đến, chỉ thấy một thiếu phụ xinh đẹp mặn mà đang ngồi trên giường, áo lụa màu tím, mơ hồ có thể nhìn thấy yếm đỏ bên trong, mái tóc dài vẫn chưa lau khô hoàn toàn buông từ phần gáy ngọc ngà xuống trước ngực, tạo nên đường cong mê người, khuôn mặt long lanh như vầng trăng nhuộm một tầng mây hồng, đôi mắt phương lóe lên hào quang ngượng ngùng, thật là kiều diễm ướt át, mê người đến cực điểm.
.- Mẫu Đơn!
.Hàn Nghệ nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cổ họng mình hơi khô.
.Nguyên Mẫu Đơn ngượng ngùng liếc nhìn hắn một cái, mím môi không nói.
.Hàn Nghệ nhìn đến ngơ ngẩn, đứng ngây ngốc bên cạnh giường.
.Qua hồi lâu, Nguyên Mẫu Đơn thực sự không chịu nổi ánh mắt ngu ngơ kia của hắn, sẵng giọng nói: - Chàng đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không lên giường.
.Chủ động như vậy? Hàn Nghệ giật mình, lập tức thú huyết sôi trào, hai tay giang ra, bổ nhào đến.- Mẫu Đơn, ta đến đây.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ bảo hắn lên giường mà thôi, không bảo hắn bay đến, theo bản năng nghiêng người qua một bên, đột nhiên ý thức được có chút không đúng.
.- Chết mẹ!
.Nghe thấy một tiếng hét kinh hãi, Nguyên Mẫu Đơn lập tức lấy tay che mặt, hé nhìn qua khe hở giữa hai ngón tay, chỉ thấy hai cái chân trần đang trèo lên bên kia, lập tức phụt một tiếng bật cười.
.Thì ra Hàn Nghệ dùng sức quá mạnh, từ bên này giường bay vọt thẳng sang bên kia giường, nếu không phải hai tay kịp thời túm lấy đầu gỗ cạnh giường thì đúng là ngã thành một con chó gặm phân rồi.
.- Mẫu Đơn, mau, mau kéo ta lên.
.Hàn Nghệ vừa trèo chân lên vừa kêu.
.Nguyên Mẫu Đơn cố nín cười, thò một tay ra đỡ hắn, kéo hắn lên trên.
.- Nguy hiểm quá! Suýt nữa thì hỏng dung nhan rồi! Hàn Nghệ nằm trên giường thở phào một hơi.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Đáng đời chàng, ai bảo chàng lỗ mãng như vậy.
.Hàn Nghệ xoay người lại, vội vàng giải thích: - Chuyện này cũng không thể trách ta, ai bảo nhìn nàng mê người như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn xùy một tiếng, nói: - Mồm mép láu lỉnh, đừng tưởng là ta không biết chàng muốn làm gì.
.Một nụ cười này của nàng, Hàn Nghệ đã bị mê mẩn đến thần hồn điên đảo, sáp lại gần, cười hì hì nói: - Vậy nàng nói ta muốn làm gì? Trong lúc nói, một bàn tay to đột nhiên ôm vòng eo nhỏ như liễu mảnh trong gió, kéo vào lòng mình.
.- Á!
.Nguyên Mẫu Đơn kinh hô một tiếng, ngã trong lòng Hàn Nghệ, nhưng tay phải lại nhanh như chớp túm lấy bàn tay tác quái kia của Hàn Nghệ, nói: - Đợi đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận