Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 528.2: Đánh rắn phải đánh bảy tấc

.Tiểu tử này không muốn sống nữa mà, Hàn Nghệ nghe mà ngẩn người.
.Dù sao thì Tiêu Hiểu không sợ trời, không sợ đất, không sợ đánh, cũng không sợ mắng, chỉ ngoài trừ một mình Tiêu Vô Y.
.Đôi mắt yêu diễm của Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên lóe lên chút sát khí. Sau cổ của Tiêu Hiểu bị y siết càng lúc càng chặt, bức đến mức Tiêu Hiểu chỉ có thể ngẩng đầu lên mớ có thể hô hấp thuận lợi.
.- Độc Cô.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên đứng lên, nói: - Y là đệ đệ của Vô Y tỷ.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, nhưng tay vẫn giảm đi mấy phần sức.
.Tiêu Hiểu vẫn không chút sợ hãi, nhếch môi cười ha ha nói: - Nhìn vẻ mặt bại hoại của ngươi kìa, có phải là bị ta nói trúng không, ha ha, ngươi là tên nhu nhược vô dụng.
.Nắm tay của Độc Cô Vô Nguyệt đã siết đến vang lên rắc rắc.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Tiêu Hiểu, ngươi đừng quá đáng.
.Tiêu Hiểu nói: - Ta nói đều là sự thật, lẽ nào ta nói sai sao.
.Đúng lúc này, một binh sĩ đi vào, nói: - Khởi bẩm Tổng Đốc Sát, Trịnh công tử, Vương công tử, Nguyên công tử, và Vân Thành quận chúa đến.
.Mẹ nó! May mà ta có chuẩn bị hai tay, bằng không thể nào cũng xảy ra án mạng, thật sự không ngờ tiểu cữu tử này của ta lại cương mãnh như vậy. Có điều mặc kệ ngươi có thể dũng mãnh thế nào, lát nữa nếu ngươi không quỳ xuống đây nhận lỗi với ta, ta sẽ không là tỷ phu của ngươi, ừ, làm muội phu của ngươi. Vẻ mặt Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Sao bọn họ lại đến đây?
.Trưởng Tôn Diên thấy thế, vội nói: - Mau mau cho mời.
.Tiêu Hiểu trừng to hai mắt, đột nhiên song chưởng đánh về phía Độc Cô Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt thật sự không ngờ Tiêu Hiểu còn có thể động thủ, nghiêng người né đi, tay cũng buông lỏng, Tiêu Hiểu xoay người liền chuồn.
.Muốn chạy!
.Chân phải Độc Cô Vô Nguyệt lóe lên như tia chớp, nhẹ nhàng lướt qua, Tiêu Hiểu liền ngã chuẩn tư thế chó gặm cứt, nhưng tiểu tử này cũng thật sự không phải trưng cho đẹp, phản ứng cực nhanh, làm bộ bò lên, nhưng Độc Cô Vô Nguyệt không cho y cơ hội nữa, một chân giẫm lên lưng y, lần này Tiêu Hiểu làm sao cũng không động đậy được, gấp gáp mắng: - Độc Cô Vô Nguyệt, ngươi mau thả ta ra, bằng không ta nhất định giết ngươi.
.Độc Cô Vô Nguyệt căn bản không nghe y nói.
.Lại nghe được bên ngoài có người hô: - Vô Nguyệt, Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt nghe giọng nói này, bất giác cau mày lại, thở dài một hơi.
.Lại thấy Nguyên Liệt Hổ đi nhanh đến, vừa thấy Độc Cô Vô Nguyệt, lập tức sắc mặt vui vẻ, vội vàng chạy tới, nói: - Vô Nguyệt Hửm? Đang giáo huấn người à, để ta nhìn coi thằng nhãi nào không có mắt như vậy, chọc đến Vô Nguyệt của chúng ta.
.Y cúi đầu nhìn, nhưng Tiêu Hiểu đã chôn mặt xuống đất từ sớm, hai tay che mặt.
.- Chậc chậc, còn thẹn thùng nha!
.Nguyên Liệt Hổ cười hắc hắc: - Vô Nguyệt, học viên trại huấn luyện các ngươi thật sự có chút thú vị nha, ngay cả người ngoài cũng không dám gặp.
.Trưởng Tôn Diên đứng lên nói: - Nguyên huynh, sao ngươi lại tới đây.
.Nguyên Liệt Hổ gãi mặt, tức giận nói: - Còn không phải nữ ma đầu kia nhớ thương tiểu tử Tiêu Hiểu, nhưng một nữ nhân như nàng không tiện đến đây, đành phải lôi kéo chúng ta đến làm lá chắn cho nàng.
.Y vừa dứt lời, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên bên ngoài: - Đừng tưởng cha ngươi về rồi thì ta không có cách nào với ngươi.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y mặt nam trang từ ngoài đi vào, bên cạnh còn có Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành, phong phạm nữ vương ập đến, khi nàng vào cửa, chỉ thấy khóe mắt liếc về phía chân Độc Cô Vô Nguyệt, sau đó đi vào.
.Nguyên Liệt Hổ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo vẫn được giáo dục thượng đẳng, bọn họ trước tiên đến trước mặt Trình Xử Lượng hành lễ, lại cười nói với Hàn Nghệ: - Hàn tiểu ca, đã lâu không gặp.
.Hàn Nghệ chắp tay.
.Tiêu Vô Y lại không chính thức như vậy, có điều vẫn ôm quyền hành lễ với Trình Xử Lượng, nói: - Nhị thúc, quấy rầy rồi.
.Duy chỉ Nguyên Liệt Hổ không có thi lễ, tiểu tử này ghét nhất là lễ nghĩa.
.Trình Xử Lượng cũng không để ý, dù sao thì Nguyên Liệt Hổ xông pha trận mạc, lập không ít công lao, uy vọng trong quân rất cao, mọi người đều tín phục y, bởi vì mỗi lần y đánh trận đều không cần mạng, càng nguy hiểm, y càng hưng phấn, ai mà so được chứ, nói với Tiêu Vô Y: - Vô Y, con đến thăm đệ đệ con sao.
.Tiêu Vô Y nói: - Gần đây thời tiết khá lạnh, lần trước Tiêu Hiểu từ nhà về không mang theo quần áo gì, thế là con muốn mang mấy bộ y phục đến.
.Trình Xử Lượng ha ha nói: - Con yên tâm, trại huấn luyện chúng ta đã phát quần áo mới, sẽ không lạnh chết bọn họ.
.- Vậy thì con yên tâm.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Không biết biểu hiện gần đây của Tiêu Hiểu thế nào?
.Trình Xử Lượng mỉm cười vài tiếng, nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Tiêu Vô Y lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Vân Thành quận chúa, cô tới vừa lúc, ta vốn còn muốn phái người đi tìm cô đây.
.Tiêu Vô Y nói: - Chẳng lẽ Tiêu Hiểu lại gây họa?
.Hàn Nghệ chỉ về phía chân của Độc Cô Vô Nguyệt, nói: - Y ở đây, cô tự hỏi y đi.
.Tiêu Vô Y quay đầu nhìn lại.
.Độc Cô Vô Nguyệt cuối cùng đã bỏ chân xuống.
.Nhưng Tiêu Hiểu vẫn quỳ xuống đất giả chết, không hề động đậy.
.Tiêu Vô Y đi đến, nghiêng đầu nhìn, nhẹ giọng gọi: - Tiêu Hiểu?
.Tiêu Hiểu quỳ rạp xuống đất không nhúc nhích.
.Tiêu Vô Y đứng lên, mặt bao phủ vẻ lạnh giá, ánh mắt sắc bén bắn sang đám người Nguyên Văn Quý, âm thanh lạnh lùng nói: - Dê béo, rốt cuộc là chuyện gì?
.- Phụt!
.Hàn Nghệ đang uống trà, nghe được hai chữ dê béo thì lập tức phun ra, vội lau miệng.
.Dương Sâm vừa gãi cúc hoa, vừa ấp a ấp úng.
.Tiêu Vô Y cả giận nói: - Ngươi làm gì hả?
.Dương Sâm đột nhiên phản ứng lại, vội thu tay lại, nhưng cúc hoa vẫn ngứa, thật sự là đau khổ đòi mạng.
.Tiêu Vô Y nói: - Xem ra con dê béo nho nhỏ ngươi đã lớn rồi, chuẩn bị giết thịt được rồi.
.Dương Sâm lập tức vẻ mặt đưa đám nói:
.- Vô Y tỷ, ta, chúng ta
.- Nói mau.
.Dương Sâm bị hù đến run rẩy, dùng tốc độ nhanh kinh người kể cho Tiêu Vô Y nghe toàn bộ sự việc.
.Hai người Vương, Trịnh nghe xong thì dựng tóc gáy nha, lần này nếu trúng chiêu thì thật sự đủ nha, thật giống như mấy người đang đứng ở đây vậy.
.Nguyên Liệt Hổ chậc chậc nói: - Tiêu Hiểu, tiểu tử ngươi từ Lạc Dương về lại tiến bộ không ít nha, ta thấy ngươi có thể so với tỷ ngươi rồi.
.Hàn Nghệ nghe thấy mà phụt cười ra tiếng, người này có gương mặt mãng phu, nhưng không ngốc chút nào, năng lực châm biếm này lại có chút giống mình nha.
.Nhưng lần này Tiêu Vô Y lại không tranh cãi với Nguyên Liệt Hổ, mặt vô biểu tình, ánh mắt liếc Tiêu Hiểu nằm dưới đất, lạnh nhạt nói: - Đứng lên.
.- Ah.
.Tiêu Hiểu cuối cùng lên tiếng, bò ở dưới đất lên, cúi đầu, thêm vào cái mũi sưng tấy, thật sự kinh muốn chết, làm sao còn kiêu ngạo như vừa rồi.
.Hàn Nghệ vội giải thích nói: - Vân Thành quận chúa, trại huấn luyện chúng ta không tôn sùng phạt đánh, vết thương trên người lệnh đệ là Độc Cô công tử đánh, là hành vi cá nhân của y, không liên quan đến trại huấn luyện.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nghe thấy mà mấp máy môi, đều nghĩ, Hàn tiểu ca này thật sự không chút thay đổi.
.Độc Cô Vô Nguyệt đứng đó trầm tư, hình như không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
.Hai người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo không biết nội tình, đều có chút tò mò nhìn Độc Cô Vô Nguyệt.
.Hàn Nghệ vội nói: - Này này này, Độc Cô công tử, việc này ngươi có cần giải thích hai câu không.
.Độc Cô Vô Nguyệt ngẩn ra, lại nói với Tiêu Vô Y: - Tỷ, việc tỷ nhờ vả đệ, đệ đã làm rồi, những chuyện khác không liên quan đến đệ, đệ có việc cáo từ trước.
.Nói xong, y liền đi ra ngoài.
.- Độc Cô!
.Nguyên Liệt Hổ đang muốn đuổi theo, lại bị Trưởng Tôn Diên ngăn cản.
.Hai người Trịnh, Vương lại nhìn sang Trưởng Tôn Diên, Trưởng Tôn Diên chỉ khẽ thở dài.
.Hai người lập tức hiểu ra, trên mặt lộ vẻ u sầu.
.Tiểu tử thối này rốt cuộc đã làm gì, lửa giận trong lòng Tiêu Vô Y đã bốc lên đến ngực, nhưng vừa nghĩ đến lời dặn của Hàn Nghệ, lại đè xuống, nói: - Tiêu Hiểu, dê béo nói thật sao?
.Tiêu Hiểu gật đầu.
.Mắt phượng của Tiêu Vô Y trợn tròn lên, nhìn chăm chăm vào Tiêu Hiểu, người kia làm sao dám ngẩng đầu, đầu sắp chôn xuống dưới háng rồi. Một lát sau, Tiêu Vô Y ngửa mặt nhắm mắt thở dài, không nhìn Tiêu Hiểu nữa, mà xoay sang nói với Trình Xử Lượng: - Trình nhị thúc, không biết thúc định xử trí Tiêu Hiểu thế nào?
.Trình Xử Lượng cũng không muốn thân thiết với Tiêu Vô Y lắm, Trình gia bọn họ có mấy đứa cũng từng bị Tiêu Vô Y ngược đãi, nhưng kỳ lạ là Trình Giảo Kim lại vô cùng thích Tiêu Vô Y, thường khen ngợi Tiêu Vô Y, y và đại ca y Trình Xử Mặc từng mấy phen muốn báo thù, đều bị Trình Giảo Kim ngăn cản, nói: - Chuyện này không phải ta quản, đều do Hàn Nghệ xử lý.
.Tiêu Vô Y lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ xin lỗi nói: - Vân Thành quận chúa, chuyện này cô cũng hiểu rõ, nếu không phải mấy người họ không chú ý bỏ thuốc vào trong miệng mình, bây giờ có thể ta không thể ngồi đây nói chuyện với các ngươi rồi.
.Tiêu Hiểu lập tức nói: - Ngươi thối lắm, rõ ràng là ngươi đang cố ý chỉnh ta.
.Ánh mắt Tiêu Vô Y liếc sang, nói: - Đệ câm miệng cho ta.
.Tiêu Hiểu lập tức héo rũ.
.Hàn Nghệ dựng thẳng vai, nói: - Cô cũng thấy đó, ta căn bản không quản giáo được y. Vì y, vì chúng ta, cho nên ta định khai trừ y.
.Tiêu Vô Y cau chặt hàng mày, ăn nói khép nép: - Ngươi có thể cho nó thêm một cơ hội không.
.Tiêu Hiểu vừa nghe thì hay rồi, kích động nói: - Tỷ, thân phận tỷ cao quý như vậy, làm gì phải cầu xin hắn, Cảnh sát Hoàng gia này không làm thì không làm, đệ mới không hiếm lạ.
.Hàn Nghệ lắc đầu, kiên quyết nói: - Ta nghĩ không thể.
.Tiêu Vô Y thở dài, nói: - Vậy có thể để ta nói với Tiêu Hiểu mấy lời trước không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xin cứ tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận