Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 831.1: Hương tiêu ngọc vẫn

.Màn đêm đã bao trùm lên kinh đô hùng vĩ.
.Hôm nay là ngày đại hỉ, Lý Trị đương nhiên sẽ mở chợ đêm, hơn nữa còn là suốt đêm, có thể so sánh với tết Thượng Nguyên.
.Trên đường phố đèn đuốc sáng trưng, người đi đường vội vàng, ngựa xe đông nghịt, dân chúng trước mắt vẫn còn chưa có suy nghĩ đoán đúng hay sai, nếu Hoàng đế nói phải chúc mừng, vậy thì nhất định phải chúc mừng, đám dân chúng vừa múa vừa hát, đặc biệt là hai chợ và ngõ Bắc, nhìn vô cùng náo nhiệt.
.Người dân như thế, trong cung đình thì càng không cần phải nói, các quan loại nâng chén uống cùng Hoàng thượng, ai ai cũng sắc mặt đỏ gay, có ca nhạc trợ hứng, kỹ nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại, nhất thời hứng khởi. Lý Trị nghe cầm xem múa, Lý Tích nổi trống dồn dập, các đại thần lần lượt đứng lên, ở giữa ánh lửa lay động, thật sự là quần ma loạn vũ.
.Hàn Nghệ tuy là người rất thích bầu không khí này, nhưng vấn đề là hắn không biết nhảy, hơn nữa đàn ông nhảy với đàn ông, hắn cũng không có hứng thú gì, nên vội vàng trốn nhanh.
.Nói tương đối thì hậu cung không phấn khởi như vậy, nhưng Võ Mị Nương trong yến hội lần này cũng đã thể hiện năng lực giao tiếp phi thường của mình, nói chuyện vô cùng vui vẻ với các đại thần và nữ quyến, còn xưng hô tỉ muội với con gái lớn của Lý Tích, điếp đãi những vị khách này cực kỳ chu đáo, những quý phu nhân này vừa nhìn thấy vị tân hoàng hậu này nhiệt tình như vậy, cũng rất tán thưởng.
.Mà ngay cả trong trại huấn luyện hoàng gia cũng tiếng vỗ tay không ngừng, một đám học viên ngồi trong bữa tiệc, vừa uống rượu, vừa xem tiểu phẩm trên sân khấu. Tiểu phẩm hôm nay do Mộng nhi các nàng tự nghĩ ra, không liên quan gì đến Hàn Nghệ, do Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du làm diễn viên chính, Tiểu Mập hiện giờ đang là nhân vật "hot", nhận được sự săn đón của đám nho sinh, địa vị càng ngày càng cao, y diễn Thiếu niên Khổng Tử, đương nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
.Nhưng hiệu quả dường như cũng không tệ lắm, tiếng cười bên dưới vang lên không ngừng.
.Mà bên trong tiểu viện vẫn luôn đóng kín ở Dịch Đình cung gần như là một màu đen tối, chỉ có thể nương theo ánh lửa ngoài cửa sổ lặng lẽ tiến vào, mơ hồ có thể nhìn thấy hai người phụ nữ tóc tai bù xù mặc quần áo tù nhân ngồi tên rơm rạ dưới đất, không khí lạnh lẽo đến tận xương, làm người ta lạnh run, mà các nàng chỉ mặc độc một bộ quần áo bằng vải bố màu trắng, giống như che cho người chết, trừ những thứ đó ra, còn có một thùng phân, thật sự vừa thối lại vừa lạnh, hai người chỉ có thể ôm nhau để lấy hơi ấm, nghe từng âm thanh tươi cười vui vẻ của trại huấn luyện vang lên ngoài kia, trong lòng cực kỳ khổ sở.
.Hai người này chính là Vương Hoàng hậu và Tiêu Thục phi.
.Võ Mị Nương tuy sắp xếp cho các nàng ở trong một tiểu viện đơn độc, ở hiện đại có thể nói là một ngôi nhà riêng, nhưng chẳng qua chỉ là bề ngoài, làm cho Lý Trị xem, thực ra các nàng chỉ có thể hoạt động ở trong gian phòng này, cấm không được ra ngoài, ăn uống đại tiểu tiện đều ở đây, cửa sổ hầu như đều dán kín, chỉ chừa cửa sổ phía trước để đưa thức ăn vào, có thể nói là không nhìn thấy ánh mặt trời.
.- Tỷ tỷ, Thái úy thật sự sẽ tới cứu chúng ta sao?
.Trong bóng tối, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh run. Người nói chuyện chính là Tiêu thục phi, cả đời nàng ta chưa từng nếm qua cay đắng này, hiện giờ nàng ta chỉ muốn chạy trốn, vĩnh viễn rời khỏi đây.
.- Dù có tới hay không, ta cũng sẽ cho nơi này một mồi lửa, cho dù ta chết ta cũng sẽ không để con hồ ly kia sống yên ổn. Vương hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra thù hận vô hạn, thù hận này khiến nàng không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
.Tiêu Thục phi vừa nghe đến con hồ ly, trong mắt cũng đầy hận thù: - Tỷ tỷ nói không sai, dù sao chúng ta đã rơi vào tay ả hồ ly ấy, chỉ sợ khó lòng thoát chết.
.- Đừng nói nữa, không lại bỏ lỡ ám hiệu.
.Bên ngoài viện.
.Tiếng bước chân vang lên, hai cấm quân thong dong đi tới.
.Mà hai binh lính đứng trước cửa phàn nàn nói: - Hai người các ngươi cuối cùng cũng đến rồi.
.- Xin lỗi, xin lỗi, mới vừa rồi khi đi qua Nội Thị Tỉnh, uống thêm hai chén. Các ngươi mau đi đi, nơi này để ta trông coi là được.
.- Đi đi đi!
.Hóa ra là một vòng thay ca mới, những cấm quân vô cùng chờ mong lần thay ca hôm nay, bởi vì tan ca là có thể đi uống rượu.
.Bên trong trại huấn luyện.
.- Được.
.Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay bên trong trại huấn luyện như sấm dậy, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du thi lễ với mọi người, sau đó đi xuống sân khấu.
.Rầm rầm rầm!
.Chợt nghe thấy một hồi chiêng trống đinh tai nhức óc.
.Tá Vụ, Đông Hạo mỗi người cầm một cái dùi ra sức đánh trống đi lên sân khấu.
.Dương Mông Hạo chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, rất không vui nói:
.- Tá Vụ, các ngươi làm gì vậy, lỗ tai ta bị các ngươi làm điếc rồi.
.Đông Hạo ngượng ngùng nói: - Xin lỗi, vừa rồi chúng ta uống nhiều mấy chén, không khống chế được lực. Tuy nhiên các vị, vở kịch sau này cực kỳ hay, chính là vở kịch thịnh hành toàn thành Trường An "Thiếu niên Khổng Tử 2"
.- Hay!
.Lại là tiếng vỗ tay như sấm dậy.
.Tá Vụ và Đông Hạo đi xuống sân khấu. Đông Hạo hiếu kỳ nói: - Thật kỳ quái! Sao ân công lại dặn chúng ta phải ra sức gõ trống vậy?
.Tá Vụ cau mày nói: - Ân công đã dặn thế, chúng ta làm theo là được, hỏi nhiều như vậy làm gì, nếu ân công muốn chúng ta biết, tự nhiên sẽ nói ra.
.Đông Hạo ha hả nói: - Chẳng qua là ta thuận miệng hỏi thôi, đi đi đi, nhiệm vụ chúng ta đã hoàn thành, đi uống rượu thôi.
.Dịch Đình Cung.
.Hai binh lính canh giữ trước cửa tiểu viện vẫn chưa thỏa mãn lắm, bàn về rượu ngon vừa rồi.
.- Ngươi... ngươi có ngửi được không?
.Một người trong đó đột nhiên chun mũi lại.
.- Ngươi nói gì?
.Người còn lại không hiểu ra sao hỏi lại.
.- Mùi khói thật khét!
.- A! Sao mùi khói lại khét vậy! A? Hình như là bắt nguồn từ trong viện.
.- Ngươi còn không mau mở cửa ra.
.- A a a!
.Cửa viện vừa mở ra, chỉ thấy khói đặc cuồn cuộn ở giữa phòng, bên trong ánh lửa bắn ra bốn phía.
.Hai người đều sợ ngây người
.Chợt nghe thấy xung quanh vang lên tiếng la: - Cháy rồi! Cháy rồi!
.Bọn họ giật mình tỉnh táo lại, vội vàng vọt tới, màn khói đặc hun mắt bọn họ cay xè không mở ra được, thật vật vả lắm mới đi tới trước cửa, đang chuẩn bị đá cửa ra, một luồng nhiệt lại đập vào mặt, đốm lử văng tứ tung, từ đây đi vào trong, không biết đây chỉ là một màn kịch, chỉ châm lửa mỗi cửa và cửa sổ, bên kia vẫn không sao.
.Nhưng hai người kia không biết tình huống bên trong như thế nào, thấy lửa lớn như vậy, sợ tới mức sắp tiểu cả ra quần, vội vàng chạy ra ngoài la lớn: - Cháy rồi! Cháy rồi! Mau tới dập lửa!
.Nhưng bởi vì đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, nếu lúc này bọn họ có thể nhớ tới cửa sổ bị bịt kín phía sau, vậy thì có thể cứu người ra.
.Đáng chết hơn chính là, hiện giờ phần lớn người trong Dịch Đình Cung đều đang làm việc ở trong hậu cung và ngự hoa viên, chỉ có một ít người ở lại chỗ này, nhưng đều uống rượu mua vui, đây quả thực là chết người.
.Bên trong trại huấn luyện!
.- Sao lại thế này?
.- Hình như là bị cháy!
.- Ối! Là hoàng cung cháy sao?
.Nguyên Liệt Hổ gấp gáp hô: - Các ngươi còn ngồi đấy làm gì, mau đi dập lửa!
.Một đám học viên vội tỉnh táo lại, lập tức bò lên, vội vã chạy về phía hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận