Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 548.2: Không có tiền thì làm sao?

.Tiền Đại Phương trong mắt sáng ngời, ông ta chỉ thích nghe Hàn Nghệ nói những lời này, cười tủm tỉm nói: - Chớ không phải là Hàn tiểu ca lại có cái diệu chiêu gì đó chứ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Diệu chiêu thì chưa nói tới, hôm nay ta mời các vị đến, chủ yếu là nói chuyện kế hoạch sang năm của ngõ Bắc chúng ta.
.Mọi người lập tức giữ vững tinh thần, bởi vì ai cũng biết sang năm là một năm vô cùng mấu chốt.
.Hàn Nghệ nói: - Sang năm ngõ Bắc chúng ta có hai phát triển trọng điểm, thứ nhất, chính là chợ đêm, thị trường mới của ngõ Bắc chúng ta, trong đó chuyên môn có một địa phương ăn khuya. Đây là đặc biệt vì chợ đêm mà thiết kế, người buôn bán chủ đạo tất nhiên cũng liền có nhiều hơn, hơn nữa sang năm chợ đêm cũng phải càng thêm thành thục, khoản sổ sách này ta sẽ không đi tính toán nữa. Tin tưởng các ngươi đều rõ ràng, dù sao chính là mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều buôn bán. Hôm nay ta nhấn mạnh nói về điểm thứ hai.
.Nói tới đây hắn dừng một chút, đưa tầm mắt nhìn qua, cười nói: - Mới vừa rồi tất cả mọi người đang nói, việc buôn bán của mình vô cùng ổn định. Ta đây tuyệt đối cùng nhận thức, ổn định đến không thể ổn định thêm nữa, bởi vì vận mệnh Trường An trên cơ bản đã định ra rồi, dù sao Trường An cũng chỉ có nhiêu đó người, trong một năm nhân khẩu Trường An cũng không tăng lên gấp đôi được, nói cách khác cho dù chúng ta có lấy những đám mây trên trời làm đóa hoa, thì hàng năm thu nhập cũng nhiều như vậy. Nhưng chúng ta buôn bán cầu được là tiền tài, nói đúng ra là tiền nhiều hơn tài, nếu cầu ổn định mà nói, vậy các ngươi đến ngõ Bắc ta làm gì. Nếu không có sự tồn tại của ngõ Bắc, hai chợ liền vô cùng ổn định, cho nên chúng ta nhất định phải sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, tìm kiếm mua bán ổn định, kỳ thật chính là một loại tư tưởng tiêu cực, chúng ta phải kiếm tiền càng nhiều hơn.
.Tiền Đại Phương nói: - Chúng ta đương nhiên muốn kiếm tiền nhiều hơn, nhưng tiền này cũng không phải chúng ta muốn kiếm có thể kiếm.
.- Chỉ cần ngươi muốn, thì có thể.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: - Nếu Trường An không có biến số gì quá lớn, như vậy chúng ta tự nhiên phải đem ánh mắt phóng ra bên ngoài Trường An. Cũng chính là ngoại thương, ngoại thương này không phải chỉ thương nhân Tây Vực, Bồng Lai, Cao Cú Lệ bên kia, mà là chỉ ngoại trừ thương nhân Trường An. Phương diện này ích lợi, vô cùng vô tận. Chỉ xem chúng ta có thể tranh thủ được bao nhiêu.
.Mọi người đều gật đầu, dù sao Trường An là đại đô thị quốc tế, ngoại thương cũng là một bộ phận vô cùng quan trọng.
.Hàn Nghệ nói: - Về điểm này trước kia ta cũng đã nói, Thương Vụ lâu của chúng ta chính là vì vậy mà xây dựng. Nhưng việc này không thể trì hoãn, nhất định phải gia tăng, bởi vì rất nhiều ngoại thương đều là một năm mới đến một chuyến. Bọn họ mang tiền hữu hạn, nếu bọn họ tới chợ Tây trước, như vậy tiền tiếp theo sẽ tiêu ở nơi nào, chúng ta muốn kiếm lại tiền của bọn họ, thì lại phải đợi một năm nữa rồi, cho nên chúng ta phải làm bước đầu tiên chính là, khiến tất cả ngoại thương đều biết đến ngõ Bắc chúng ta, nổi tiếng là bước thành công đầu tiên.
.Đậu Nghĩa nói: - Vậy làm thế nào khiến những ngoại thương này biết được ngõ Bắc chúng ta?
.- Tuyên truyền.
.Hàn Nghệ nói: - Tuyên truyền rầm rộ khắp nơi, chúng ta muốn cho khắp thế giới đều là tuyên truyền về ngõ Bắc ta, ta muốn làm cho bọn họ cho dù là ở trong nhà xí cũng đều có thể có cơ hội biết đến ngõ Bắc ta, trốn cũng trốn không được. Cho nên, ta tính toán bỏ vốn năm nghìn quan đầu tư vào việc tuyên truyền.
.- Năm nghìn quan!
.Mọi người nghe vậy thiếu chút nữa là bất tỉnh.
.Tuyên truyền?
.Đầu năm nay có tuyên truyền sao?
.Hoàn toàn không có.
.Dù sao cũng là một xã hội gần như bế tắc, kỳ thật đem chế độ xã hội Đường triều so sánh với hệ thống bình quả kia, thì rất thích hợp đấy, hình thức đóng kín, nhân khẩu lưu thông vô cùng khó, vô cùng dễ dàng cho việc quản lý, nhưng lại khuyết thiếu tính sáng tạo, cũng khuyết thiếu cơ hội, nếu ngươi sinh ra ở trong một gia đình nông phu, vậy trên cơ bản phụ thân ngươi chính là bộ dạng của ngươi về sau, rất khó có cái gì thay đổi, như vậy tuyên truyền thì càng thêm không thể nào nói đến, kỳ thật bọn họ đối với khái niệm tuyên truyền này, cũng chỉ là thét to vài câu mà thôi, ngươi tiêu năm nghìn quan đi thét to vài câu, chỉ có thể nói, ngươi con mẹ nó rất có tiền mà.
.Chợt nghe được "Lạch cạch!" Một tiếng.
.Mọi người giật mình tỉnh lại, mắt vừa chuyển, hoá ra Tang Mộc không cẩn thận làm đổ chén trà.
.Hàn Nghệ nói: - Tang Mộc, ngươi không sao đó chứ?
.Tang Mộc gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, năm nghìn quan, chúng ta sợ là ngay cả năm trăm quan cũng không lấy ra được.
.Nhưng những thương nhân này cũng không ngu xuẩn, trước kia ngõ Bắc có cái động tác gì, gần như đều là Hàn Nghệ trực tiếp quyết định, nếu không cần bọn họ phối hợp, cũng sẽ không nói cho họ biết, nhưng lần này lại trước tiên nói với bọn họ, hơn nữa ngay cả số lượng cũng đều nói rõ ràng như vậy, như vậy sẽ không khó nghĩ ra, khẳng định Hàn Nghệ cần bọn họ phối hợp, hơn nữa khẳng định có liên quan đến tiền.
.Tất cả mọi người trầm mặc. Đây không phải năm mươi quan, mà là năm nghìn quan, ai dám mở miệng ra a! Cũng chỉ có Hàn Nghệ thôi.
.Duy chỉ có một người mở miệng nói: - Hàn tiểu ca, không phải là ngươi muốn để cho chúng ta bỏ ra số tiền này đi?
.Đúng là Lạp Mỗ Hi Đức, đúng là sự phối hợp hoàn mỹ. Trải qua phía trước vài lần hợp tác, ông ta rất tin tưởng Hàn Nghệ, vạch trần thì vạch trần, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục ta, ta liền bỏ ra số tiền này.
.Nào biết Hàn Nghệ nói: - Sẽ không, cái này tuyệt đối sẽ không, năm nghìn quan này, nếu để cho các ngươi ra một đồng tiền, vậy đều là không công bình đối với các ngươi, bởi vì ta tuyên truyền chính là ngõ Bắc, ngõ Bắc là của ta, dựa vào cái gì cho các ngươi xuất tiền nha. Mọi người nói đúng hay không?
.Mọi người thở phào một hơi.
.Không cần bỏ tiền ra, vậy mọi chuyện đều dễ nói.
.Cổ Phú Quý giảo hoạt cười ha hả nói: - Cũng không thể nói như vậy, ta cũng là một phần tử của ngõ Bắc, lý nên bỏ ra ít tiền, mọi người nói có đúng hay không.
.Mỗi người đều gật đầu, chút chút tiền, thì bọn họ vẫn nguyện ý thôi.
.Hàn Nghệ từ trong con mắt của bọn họ đã nhìn đến một từ ngữ, thì chính là "Bố thí", nói: - Không không không, huynh đệ ruột còn phải tính sổ rõ ràng, huống chi chúng ta chỉ là đồng bạn hợp tác trên mua bán, khoản này càng cần phải rõ ràng, nên ta bỏ ra, phải là ta bỏ ra, nói cách khác, khoản này sẽ không tính được rõ ràng lắm.
.Vậy thì càng tốt hơn rồi.
.Một đám bọn gian thương, nhìn nhìn lẫn nhau, trong lòng đều nghĩ đến, Hàn Nghệ chỉ là đang vì bọn họ mà vẽ ra một bức tranh bánh ngọt, cổ vũ bọn họ, dù sao Hàn Nghệ thường xuyên làm chuyện này, nhưng có một chút thật đúng là đã thực hiện được rồi, điều này làm cho bọn họ lại tràn đầy chờ mong.
.Nào biết Hàn Nghệ xoay chuyển lời nói, nói:
.- Nhưng là các ngươi cũng biết, tiền của ta đều đầu tư vào trong chợ mới rồi, mà hiện tại chợ mới còn đang trong thời gian xây dựng, tiền này tạm thời cũng không thu về được, hơn nữa ta còn phải tiếp tục bỏ thêm tiền vào bên trong, cho nên gần nhất tình hình kinh tế của ta khá gấp, nhất thời cũng khó có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận