Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 856.3: Cây muốn lặng, gió chẳng ngừng

.Hàn Nghệ sửng sốt, nghĩ thầm, đây là lúc mừng công, nàng lại xem sách gì, chẳng lẽ lại là Xuân cung đồ, bù lại một chút, tý nữa đợi lấy lòng ta. Bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, nói: - Ai! Hoa viên kia có thể có chỗ bí mật?
.Nha hoàn kia ngẩn người, nói: - Hình như không có.
.Thất vọng!
.Tương đối thất vọng!
.- Được rồi, ngươi đi làm việc đi!
.Hàn Nghệ mang trong lòng sự kích động và cả tâm tình thất vọng chạy tới phía sau hoa viên. Vô Y quả nhiên ngồi ở dưới đình trong viện đọc sách.
.Hắn lặng lẽ đi qua, đang chuẩn bị trình diễn trò đùa cẩu huyết, chợt nghe được Tiêu Vô Y thanh âm lạnh lùng nói: - Chàng dám đưa tay ra đây, ta cho chàng biết tay.
.Hàn Nghệ sợ tới mức rụt tay lại, so với dự tính của hắn còn kém xa, trong lúc nhất thời khó có thể nhận, gần như ngất đi, bĩu môi, làm cái mặt quỷ, miệng nói nhỏ vài câu, sau đó lắc lắc mông đi lên trước, cười hì hì nói: - Vô Y, nàng đang xem sách gì vậy? Nhìn chăm chú như vậy, ngay cả ta đến cũng không biết.
.Tiêu Vô Y làm sao nghe không ra trong lời nói có ý châm chọc, vừa tức giận vừa buồn cười lườm hắn một cái, giơ văn bản lên, nói: - Chàng không nhận ra chữ này hay sao?
.Hàn Nghệ cân nhắc một chút, nói: - Ghi chép của Vệ Quốc Công! Oa! Chẳng lẽ là về đời sống tình cảm của ông nuôi nàng, ta đây có hứng thú, mượn ta xem một chút.
.Đời sống tình cảm? Tiêu Vô Y còn không biết trên đời còn có loại sách này, hung hăng lườm Hàn Nghệ một cái, nói: - Chàng ít nói hươu nói vượn đi, đây chính là binh pháp ông nuôi của ta viết.
.- Binh pháp?
.Hứng thú của Hàn Nghệ lập tức giảm phân nửa, thậm chí là hoàn toàn không còn, lắc đầu nói: - Binh pháp thì thôi đi.
.Tiêu Vô Y ngẩn người, lúc này khinh bỉ nói:
.- Chàng thật sự có mắt mà không thấy châu. Chàng có biết Hầu Quân Tập không?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên biết, chính là danh tướng của Đại Đường ta, là công thần Lăng Yên các.
.Tiêu Vô Y kiêu ngạo nói: - Năm đó Hầu Quân Tập cầu xin ông nuôi đã nhiều năm, chính là hy vọng ông nuôi ta đem binh pháp truyền thụ cho ông ta, hơn nữa còn đi tới chỗ ông ngoại ta nói nữa, mà ông nuôi cũng không truyền thụ cho ông ta. Kỳ thật đây cũng đều do ta vụng trộm đem cho Vô Nguyệt và Liệt Hổ xem đấy.
.Lý Tĩnh sao lại thu nhận một người như nàng làm cháu gái cơ chứ! Hàn Nghệ âm thầm buồn cười, nói: - Ta biết Vệ Quốc Công chính là quân thần của Đại Đường ta, cá nhân ta cũng vô cùng kính nể ông ấy, nhưng những thứ như hành quân đánh giặc này ta thực không có hứng thú.
.- Vì sao?
.Tiêu Vô Y hoang mang nói.
.- Bởi vì ta là một kẻ lừa bịp không không không, bởi vì ta trời sinh đã không có hứng thú! Hàn Nghệ nhún nhún vai nói.
.Tiêu Vô Y hơi có vẻ kích động nói: - Đàn ông tốt sẽ vì quốc gia mở mang bờ cõi, sát trận giết địch, kiến công lập nghiệp, chàng sao có thể không có hứng thú đây? Chàng có biết hay không, ta còn tính đem binh thư cho chàng xem.
.Hàn Nghệ oa một tiếng, nói: - Đánh trận sẽ chết người đấy, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để ta đi chịu chết sao.
.- Ta thật sự là không có tiền đồ.
.Tiêu Vô Y khinh miệt nói: - Ông nuôi ta tham dự tất cả các chiến dịch lớn nhỏ, không phải một trăm thì cũng là tám chục. Nhưng ông nuôi chẳng phải vẫn sống đến bày mươi tuổi. Chỉ cần chàng có năng lực, luôn thắng trận lớn, làm sao lại chết được.
.Nàng nói ra được cũng thật thoải mái, đao này không có mắt, trước mắt thiết bị điều trị, nguyên nhân tổn thương, tử trận là quá lớn. Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thật có lỗi! Ta chỉ nghĩ kiếm chút tiền, cùng nàng trải qua bạch nhật tuyên dâm, à không, sống cuộc sống hạnh phúc, trò đánh giặc này thực sự không thích hợp với ta. Hắn quả thật không thích đánh giặc, bởi vì hắn cảm thấy đánh giặc quá tàn nhẫn, người trong Thiên môn kiêng kị nhất chính là sống mái với nhau, đó là chuyện của cường đạo thổ phỉ, chính phái nhân sĩ Thiên môn đều tương đối có phong cách.
.Tiêu Vô Y gặp được một người nam nhân không có khí huyết như thế, thật sự rất câm nín, khẽ hừ nhẹ, nói: - Không xem thì thôi đi, nhiều người muốn xem, ta còn không cho bọn họ xem.
.Dù sao nàng vẫn là tôn sùng vũ lực, khát vọng nhiệt huyết, cảm thấy đàn ông nên phải ra trận giết địch, máu tươi sa trường, phải sáng suốt bày mưu tính kế, không quản là ai bá khí. Đương nhiên, nàng yêu Hàn Nghệ, cùng với phương diện này cũng không có vấn đề gì, hơn nữa thật sự nếu để cho Hàn Nghệ ra trận giết địch, nàng cũng không nỡ, bởi vậy nàng mới hy vọng Hàn Nghệ có thể xem qua binh pháp, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
.Hàn Nghệ làm như không nghe thấy, hắn là một kẻ Thiên môn lão luyện xảo quyệt, sớm đã qua cái thời tuổi trẻ nhiệt huyết rồi, hắn mới không cần đi đánh giặc, cười ha hả nói: - Vô Y, nàng vừa rồi không có ở trong đại sảnh, ca đây xuất hiện hết sức nổi bật, đại bá của nàng tán thưởng ta có thừa, gọi là hiền tế căn bản là không dừng lại được.
.Tiêu Vô Y coi hắn như đứa trẻ chưa trưởng thành, thầm thấy buồn cười, đôi mắt vừa chuyển, khinh thường nói: - Thật không hiểu việc này có gì mà đắc ý.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Không phải đâu, mới vừa rồi đại bá nói một câu vô cùng hay, là ta đã cứu vớt Lan Lăng Tiêu thị từ trong nước lửa, chẳng lẽ nàng không hưng phấn, không vui, không có ý định cho ta một cổ vũ thân ái sao?
.Cổ vũ thân ái? Tiêu Vô Y vừa buồn cười vừa tức giận nói: - Vậy cũng phải xem đối thủ là ai, Hứa Kính Tông còn không bằng một nửa của Trưởng Tôn lão tặc, chàng thắng gã đó là điều đương nhiên rồi.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Nàng cũng không ngẫm lại Thái úy ban đầu là thua ở trong tay ai đấy, Hứa Kính Tông người này tuy rằng lòng dạ nhỏ mọn, nhưng cũng không phải là dễ đối phó như vậy. Lúc này chúng ta là gặp may mắn, Đại Đường nhật báo của ta vừa mới chuẩn bị, tên đó liền tự đưa đến cửa kiểm nghiệm chất lượng. Nếu không có như vậy, phu thê chúng ta đã có thể gặp tai vạ rồi.
.- Có thật mạo hiểm như vậy?
.Tiêu Vô Y tỏ vẻ không tin, kỳ thật nàng đương nhiên hiểu được luc đó có bao nhiêu nguy hiểm, nàng nghe được trưởng bối của nàng đối với Hàn Nghệ tán thưởng có thừa, trong lòng so với bất kỳ ai khác đều vui vẻ hơn. Nàng rốt cục danh chính ngôn thuận đã trở thành vợ của Hàn Nghệ, đây chính là ước mơ tha thiết của nàng. Chẳng qua vừa rồi Hàn Nghệ đối với binh pháp của ông nuôi chẳng thèm để ý, nàng cũng muốn chèn ép hạ uy phong của Hàn Nghệ. Ở bên ngoài, nàng hy vọng Hàn Nghệ phải nổi trội, nhưng khi riêng tư, nàng lén lút muốn cùng Hàn Nghệ chơi khăm lẫn nhau. Chàng càng muốn nhắc đến, ta liền cứ không thèm nhắc. Ta mà nói đến thì sẽ chuyên môn lôi ra những chuyện mà chàng cảm thấy khó chịu kia,. Lộ ra một nụ cười mê người: - Chàng đi gặp Mẫu Đơn tỷ tỷ đi.
.Quả nhiên, lời này vừa nói ra, mặt Hàn Nghệ liền giống như cà tím dính sương, buồn bực muốn chết, không khí thắng lợi không còn sót lại chút gì.
.Tiêu Vô Y trong mắt tràn đầy ý cười, hừ! Ai bảo chàng tới đâu cũng đều trêu hoa ghẹo nguyệt. Lúc này ta thật muốn cho chàng ăn đủ giáo huấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận