Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1385.1: Đại quốc không giỏi quyền mưu

.Trong suốt bữa yến tiệc, bất kể Hàn Nghệ nói gì mọi người đều ủng hộ, điều này trái ngược hoàn toàn với Hàn Nghệ ở Trường An. Ở Trường An, mặc kệ Hàn Nghệ nói gì, đều bị mọi người phản đối. Thậm chí có thể nói Hàn Nghệ là một quái thai trong mắt rất nhiều người.
.Điều này đã không thể dùng từ sủng ái để mô tả rồi, điều này quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Hàn Nghệ thậm chí còn cảm thấy hương vị của sự lừa đảo
.Nói thật, hắn và những người này không quá quen biết, hầu hết đều không gọi nổi tên, chỉ là năm đó khi ký kết hiệp nghị bãi cỏ đã gặp qua một vài lần.
.Nhưng sự nhiệt tình bọn họ biểu hiện ra ngoài thì hoàn toàn xem Hàn Nghệ là một vị cứu tinh
.Hàn Nghệ không hiểu rõ nguyên nhân này, rượu này không còn cách nào để uống rồi, sau một vài lần thử, cuối cùng hắn đã cũng hiểu.
.Hóa ra hắn vô tình xây dựng một cây cầu nối Hồ - Hán, cây cầu này chính là nền văn minh thương nghiệp.
.Từ xưa đến nay, làm thế nào để phân biệt Hồ - Hán, không phải phân biệt bằng nền văn minh du mục và văn minh nông canh.
.Lễ giáo Trung Nguyên xuất phát từ văn minh nông canh, ngươi dùng lễ giáo Trung Nguyên để đi thống trị dân du mục, trong này luôn có xung đột, vì vậy dân du mục không thích quan viên Trung Nguyên cho lắm, ngươi hoàn toàn không thích hợp với chúng ta, chúng ta đã quen tập quán như thế từ khi mới sinh ra, các ngươi hết lần này đến lần khác muốn thay đổi chúng ta như thế, tín ngưỡng, truyền thống tất cả cũng phải vứt đi, thế mà không phát sinh xung đột thì đúng là chuyện lạ. Bởi vậy nhân sĩ Trung Nguyên luôn coi dân tộc du mục là dân tộc không thể giáo hóa, kỳ thật như vậy là có điều bất công. Nổi bật nhất là nữ tử Trung Nguyên trước nay cửa lớn không ra hai nhỏ không bước, ngồi trong khuê phòng, làm tiểu thư khuê các.
.Nhưng dân tộc du mục vốn là sống không cố định, nữ tử không được ra khỏi cửa, nhà ta một năm phải chuyển nhà N lần, ngày ngày ta phải đi ra ngoài để gặp người, đều phải kết giao với nam tử trong bộ tộc.
.Hai loại văn mình này là khác nhau, không thể hợp thành 1 kiểu văn minh, như vậy thì biện pháp duy nhất, chính là xây dựng nền văn minh thứ ba để liên kết chúng lại với nhau, có thể cho hai dân tộc có nền văn minh chung, như vậy mới có khả năng dung hợp lại với nhau, mới có ngôn ngữ chung.
.Văn minh thương nghiệp chắc chắn là tốt nhất.
.Đầu tiên, không có một dân tộc nào rời khỏi nền văn minh thương nghiệp, hơn nữa trong nền văn minh thương nghiệp coi trọng bình đẳng, công bằng, điều này có thể giảm bớt phân biệt đối xử lẫn nhau. Ta đến để bán hàng, ngươi đến để mua hàng, chỉ cần ta có hàng, ngươi có tiền là đủ rồi. Ta không quan tâm ngươi là ai, quan hệ vô cùng bình đẳng.
.Ngày xưa người Hán đến Mạc Bắc, không được người ta thích, ngược lại, ngươi thấy ta khó chịu, ta nhìn ngươi cũng không thỏa mái. Nhưng lần này thương nhân đến đây với quy mô lớn lại nhận được thiện cảm của dân tộc thảo nguyên, đối xử đặc biệt hòa thuận, hoàn toàn không nhìn ra trước kia là kẻ thù, vui vẻ hòa thuận. Đạo lý rất đơn giản, thương nhân Trung Nguyên mang đến cho người Hồ hàng hóa mà họ cần, mà thương nhân Trung Nguyên cũng kiếm được nhiều lợi nhuận hậu hĩnh từ việc này, lợi ích đã ràng buộc bọn họ lại với nhau, thiếu một cũng không được, vậy thì tại sao phải ghét bỏ đối phương chứ.
.Bởi vậy chính sách buôn bán của Hàn Nghệ nhận được hưởng ứng cực tốt ở thảo nguyên, so với Trường An còn tốt hơn nhiều, bất kể là tù trưởng, hay dân thường, đều hoàn toàn vâng theo chính sách buôn bán của Hàn Nghệ, nhất là lấy Ngột Khả Liệt làm người Hồ Túc Đặc tiêu biểu, bọn họ vốn chính là dân tộc buôn bán trong văn minh du mục, bọn họ trời sinh đã là thương nhân, bởi vậy bọn họ kiên định ủng hộ Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nói làm đường, bọn họ thậm chí còn không tiếc tiêu tiền của chính mình để làm đường, bởi vì bọn họ công nhận quan điểm của Hàn Nghệ, muốn giàu thì nhất định phải làm đường trước.
.Tiếp nữa, chính là lúc nãy Tô Định Phương vừa nói, chính là tại sao thương nhân Trung Nguyên lại đến nơi này. Tất cả đều là chủ ý của Hàn Nghệ, hơn nữa còn hạn chế bọn họ tận lực thuê người dân địa phương, không thể tùy tiện tuyển người. Bọn họ mở miệng ngậm miệng đều là Hàn tiểu ca muốn chúng ta làm như vậy, nếu chúng ta làm như vậy, sự tích của Hàn Nghệ cũng phổ biến rộng hơn, thậm chí là một số ý tưởng của Hàn Nghệ cũng truyền đến nơi này, và rất được dân chúng địa phương tán đồng. Nếu ở Trường An, bởi vì nguyên nhân sĩ nông công thương, Hàn Nghệ vẫn phải vô cùng uyển chuyển giảng giải chủ trương của mình.
.Nhưng người Hồ không có khái niệm này, bọn họ cảm thấy Hàn Nghệ thật sự là quá lợi hại, một nông phu kiếm nhiều tiền như vậy, chế tạo ra nhiều thương phẩm tinh mỹ như vậy, tuyệt đối là điểu ti nghịch tập (người thành công từ trong khó khăn), người giàu học Hàn Nghệ làm giàu, người nghèo xem Hàn Nghệ như là trụ cột tinh thần, sự vươn lên của Hàn Nghệ, đối với người nghèo mà nói, là một động lực rất lớn.
.Suốt toàn bộ yến hội, đều là cảm kích và cảm ơn.
.Nếu nói hơi khoa trương một chút, nếu Hàn Nghệ ở đây vài năm, khả năng thật sự được ủng hộ lên làm khả hãn ấy chứ.
.Sau khi yến hội kết thúc, bọn họ liền trở về, để Hàn Nghệ thoải mái nghỉ ngơi, thật sự quan tâm săn sóc muốn chết đi được. Đương nhiên, bọn họ tới đây cũng không phải là thăm Hàn Nghệ, bọn họ vốn là hy vọng có thể biết một ít chính sách triều đình hay là một vài kiến nghị của Hàn Nghệ. Mà hôm nay Hàn Nghệ cũng đã đến rồi, không thể nào ngày mai là đi ngay được, cho nên bọn họ cũng không vội.
.Mà Hàn Nghệ và Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm thì lại đi vào hậu đường ngồi, trong yến hội hai người bọn họ trên cơ bản là không nói lời gì, uy tín của bọn họ là có, nhưng hết sức có tính cực hạn, mà những người này đều là tù trưởng tới từ các bộ lạc trên thảo nguyên, rất khó để thuần phục bọn họ.
.- Phù!
.Tô Định Phương khẽ thở hắt ra, yến tiệc này thật là mệt quá rồi, lỗ tai đã đóng kén rồi, lại nhìn Hàn Nghệ mắt đầy ý cười.
.Hàn Nghệ khó hiểu nói: - Lão tướng quân, ông đừng nhìn ta như vậy, bây giờ ta vẫn còn đang khó hiểu, chuyện này quả thực là không thể tin nổi.
.Tô Định Phương nói: - Không giấu ngươi, chúng ta cũng không ngờ rằng sẽ thành như vậy.
.Bùi Hành Kiệm cười nói: - Nhưng như thế cũng tốt, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, cũng còn có ngươi trấn trụ bọn họ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bùi Tướng quân, ông không thể nghĩ như thế, ông là quan viên của nơi này, chứ không phải ta.
.Tô Định Phương không quan tâm đến vấn đề này, nghiêm mặt nói: - Hàn Thị lang, về phía Thổ Dục Hồn rốt cuộc như thế nào?
.- Mục đích ta tới đây chính là giải thích chuyện này với ông.
.Hàn Nghệ lại kể lại quá trình của cả sự việc cho họ nghe.
.Tô Định Phương nghe mà dựng tóc gáy, nói: - Lộc Đông Tán này cũng thật độc ác, không ngờ lại muốn ám sát khả hãn Thổ Dục Hồn và Tể tướng Đại Đường ta.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ông cũng không ngờ đến phải không, ta cũng không ngờ đến, cũng chính vì không ai dám nghĩ tới, chỉ có Lộc Đông Tán dám làm như vậy, vì vậy lão ta đã thành công rồi, hiện giờ ta cũng chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ để chứng nhận là Lộc Đông Tán.
.Nhưng nói nói đi nói lại, cho dù có bằng chứng, hắn dám đem ra sao?
.Hắn biết phỏng chừng cũng sẽ không, vì nếu có đem ra, chỉ có hai khả năng, một là Đại Đường không chấp nhận, sau đó hắn sẽ muối mặt chết mất. Hai là Đại Đường xuất quân, dù sao đây cũng là điều hắn cũng hoàn toàn không ngờ đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận