Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 748: Tự biên tự diễn

.ếu đám người Trịnh Bá Ngung không ở đây, chắc chắn Hàn Nghệ sẽ không nói như vậy, nhưng mà không sao, Hàn Nghệ chính là người làm việc này, đột phát thêm nhiều tình huống hơn nữa, hắn cũng có thể ứng phó kịp.
.Câu này nói rất hay, nịnh bợ không để lại dấu vết, hơn nữa cũng tránh được chuyện tranh giành giáo phái.
.Sự xuất hiện của Phật là để phổ tế thế nhân, là muốn đưa người hướng thiện, nhìn từ một góc độ nào đó, Phật chỉ là một lời tuyên truyền, là người phục vụ cho thiện niệm, chứ không phải đưa người hướng thiện là để phụ trợ cho sự vĩ đại của Phật, quan hệ nhân quả này không thể làm ngược lại.
.Bởi vậy, thiện cao hơn Phật.
.Quan điểm Hàn Nghệ đề xuất, không phải là không có đạo lý.
.Cho dù là đám người Trịnh Bá Ngung cũng âm thầm gật đầu, bởi vì câu nói cuối cùng của hắn đã thể hiện lý tưởng cao nhất của Khổng Tử, chính là thiên hạ đại đồng, trên điểm này, Phật giáo và Nho giáo cũng có những chỗ tương tự.
.Đường Huyền Trang trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: - Ý tốt của thí chủ, bần tăng tâm lĩnh, nhưng Huyền Trang có tài đức gì mà có thể làm tấm gương cho người trong thiên hạ.
.Tiêu Nhuệ vội nói: - Ta thấy là đại sư quá khiêm tốn rồi, đại sư không từ vạn dặm, đến tận Tây Vực xa xôi lấy kinh về, không phải việc phàm nhân có thể làm, hành động này công đức vô lượng, tinh thần này nên để cho thế nhân học tập.
.Trịnh Bá Ngung, Lư Thu Tử, Thôi Tư ba người cũng biểu đạt ý ca ngợi Đường Huyền Trang.
.Đường Huyền Trang tuy là người trong Phật môn, nhưng vì lý tưởng của mình, ông ta đã nhiều lần cự tuyệt ý tốt cho ông ta làm quan của Lý Thế Dân, bởi vậy cũng rất sĩ tộc Sơn Đông khâm phục.
.- Không dám, không dám! Huyền Trang chẳng qua chỉ là một bần tăng, không có gì khác với người phàm.
.Đường Huyền Trang nói một câu khiêm tốn xong, lại quay sang Hàn Nghệ nói: - Những lời này của thí chủ, khiến bần tăng có được không ít lợi ích, bần tăng thật không uổng chuyến đi này. Hơn nữa thí chủ tuổi còn trẻ mà đã có giác ngộ như thế, tiền đồ nhất định là vô khả hạn lượng.
.Nói xong, ông ta đột nhiên gọi một tiểu sa di từ bên ngoài vào, chỉ thấy trong tay tiểu sa di bưng một sấp sách dày cộp, đưa cho Hàn Nghệ. Lại nghe Đường Huyền Trang nói: - Trong này viết tất cả những gì bần tăng nghe thấy nhìn thấy lúc Tây hành, mong có thể giúp được tiểu thí chủ.
.Hàn Nghệ không khỏi mừng rỡ, không nói đến những thứ khác, bản thân hắn đã rất thích xem những ghi chép về phong thổ nhân tình, cẩn thận tiếp nhận, nói: - Đa tạ đại sư tương trợ, sau khi tiểu tử xem xong, nhất định trả lại chỗ cũ.
.Đường Huyền Trang cười nói: - Đây chẳng qua là bản sao, chỗ bần tăng còn có một bản, bản này cứ coi như lễ vật bần tăng tặng tiểu thí chủ, không cần phải trả lại. Ồ, bần tăng còn phải đa tạ giấy mực của thí chủ.
.Không ngờ rằng Đường Tăng thật sự lại hài hước như vậy. Hàn Nghệ cười ha hả, liên tục chắp tay nói lời cảm tạ.
.Tiêu Nhuệ nhìn bản sao kia, vẻ mặt ngưỡng mộ, thứ Đường Huyền Trang nói đến thật ra chính là "Đại Đường Tây Vực ký", tác phẩm Tây Du Ký coi đây đây là bản gốc, chẳng qua là hiện giờ Đường Huyền Trang vừa mới viết xong chưa lâu, trên đời cực ít người từng xem qua, là fan của Đường Huyền Trang, tất nhiên Tiêu Nhuệ muốn xem.
.Hàn Nghệ đã nhận ra, trong lòng cười thầm, có sách này trong tay, còn sợ cha vợ không nhận con rể ta đây sao, ha ha!
.Trịnh Bá Ngung, Lư Thu Tử, Thôi Tư ba người thấy vậy, không khỏi thầm nghĩ ngay cả Huyền Trang đại sư cũng muốn dựa Phượng Phi Lâu để quảng bá Phật giáo, còn đưa ra sự ủng hộ lớn như vậy, cũng chính là nói lợi dụng kịch nói để quảng bá Nho giáo cũng sẽ thuận lợi như vậy, thế là càng thêm kiên định suy nghĩ tương trợ Hàn Nghệ, thậm chí cũng đang suy nghĩ, có phải là nên lấy ít kinh văn của thời đại Xuân Thu đưa cho Hàn Nghệ tham khảo hay không.
.Mấy người ngồi trong đại sảnh hàn huyên một lúc, dù sao không dễ gì Đường Huyền Trang mới ra ngoài một chuyến, khẩn trương giao lưu một chút, Hàn Nghệ tuy trẻ tuổi nhưng hắn biết ăn nói, thiên nam địa bắc, ba mươi sáu ngành nghề, ngươi nói gì hắn cũng có thể tiếp chuyện, đặc biệt là phong thổ nhân tình của Tây Vực, Hàn Nghệ cũng biết một chút văn hóa liên quan đến Ả Rập, nói chuyện với Đường Huyền Trang hết sức sôi nổi, càng nói chuyện, mấy người lại càng kinh ngạc, tên nông dân này tri thức cũng rất uyên bác đấy chứ.
.Bởi vậy khi Đường Huyền Trang cáo từ, còn hy vọng hôm khác Hàn Nghệ có thể đến thăm Từ Ân Tự, bởi vì ông ta cảm thấy nói chuyện với Hàn Nghệ rất hợp duyên.
.Đương nhiên, thứ Hàn Nghệ muốn có nhất vẫn là sự công nhận của Tiêu Nhuệ, khi nói chuyện, thi thoảng cũng nịnh bợ cha vợ, dỗ cho Tiêu Nhuệ hết sức vui vẻ, quả thật cũng đã có cái nhìn khác về Hàn Nghệ, dù sao thì thần tượng cũng hết sức xem trọng Hàn Nghệ rồi, yêu ai yêu cả đường đi mà.
.Sau khi Đường Huyền Trang và Tiêu Nhuệ cáo từ trước, đám người Trịnh Bá Ngung cũng chuẩn bị rời đi.
.Trịnh Bá Ngung vỗ vỗ vai Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, ngươi không cần lo lắng, mấy lão già chúng ta sẽ ủng hộ ngươi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Đa tạ, đa tạ. Vậy vậy còn những nho sinh bên ngoài kia?
.- Chuyện này ngươi yên tâm, lão phu sẽ giải thích với bọn họ.
.Nói xong ba người liền rời đi.
.Ba người bọn họ vừa mới đi, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái liền từ nhà trong đi ra.
.- Hàn tiểu ca, đại bá ta bọn họ đã nói những gì?
.Trịnh Thiện Hành lo lắng hỏi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại bá ngươi bọn họ tỏ vẻ ủng hộ ta, còn khuyến khích ta phải kiên trì với suy nghĩ của mình, tuyệt đối đừng lùi bước.
.Ba người nghe vậy giật mình.
.Lư Sư Quái hồ nghi nói: - Chuyện này không thể nào chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta lừa các ngươi làm gì, ta cảm thấy các ngươi có rất nhiều điều không hiểu về trưởng bối của các ngươi, thật ra trưởng bối của các ngươi hết sức hiểu lòng người, bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần, bọn họ còn mời ta đến nhà họ làm khách nữa.
.Trịnh Thiện Hành hít một hơi, đang định mở miệng, Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Chúng ta chưa bao giờ nói trưởng bối của mình không bình dị gần gũi, không hiểu lòng người, không hòa ái dễ gần.
.Trịnh Thiện Hành bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Tên ưa sạch sẽ! Hàn Nghệ bật cười ha hả: - Tay của Vương công tử ngươi rửa xong rồi.
.Vương Huyền Đạo cũng tuyệt không hàm hồ gật đầu.
.Đúng lúc này, Trà Ngũ vội vã đi vào, hưng phấn nói: - Tiểu Nghệ ca, tiểu Nghệ ca, Trịnh lão tiên sinh bọn họ nói mấy câu, những nho sinh kia đã bỏ đi rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Có nghe thấy không, đây chính là sự ủng hộ của trưởng bối của các người đối với ta.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Sao ngươi làm được?
.Tuy Vương Huyền Đạo nói như vậy, nhưng là trưởng bối của bọn họ thì đương nhiên bọn họ hiểu, chỉ sợ ngồi cùng với Hàn Nghệ cũng sẽ cảm thấy bị làm nhục, làm sao có thể ủng hộ Hàn Nghệ, chuyện này thật không thể tưởng tượng.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói:
.- Bởi vì bọn họ cảm thấy ta làm như vậy là chuyện tốt a, có thể quảng bá Nho giáo, đương nhiên là ủng hộ ta a!
.Trịnh Thiện Hành hơi trầm ngâm, vẫn không quá tin tưởng, nói: - Thật sự như vậy?
.- Đúng đó!
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không thì các ngươi nghĩ là gì?
.Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, nhưng sự thật xảy ra trước mặt, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Lúc nãy hình như ta nghe thấy có người gọi "đại sư", lẽ nào còn có người khác đến đây?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Là đại sư Đường Huyền Trang.
.Ba người trợn tròn mắt.
.- Đại đại sư Đường Huyền Trang?
.Giọng nói của Trịnh Thiện Hành đã bắt đầu run lên rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Đúng vậy!
.Lư Sư Quái kinh ngạc nói: - Huyền Trang đại sư đến đây làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chắc các ngươi cũng biết, bối cảnh Tây Du Ký của ta là Huyền Trang đại sư đến Tây Vực lấy kinh.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vậy là Huyền Trang đại sư đến tìm ngươi gây phiền phức?
.- Đương nhiên không phải.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Huyền Trang đại sư tới ủng hộ ta, ông ta còn tặng ta rất nhiều tài liệu để ta tham khảo, còn hẹn ta có thời gian thì đến Từ Ân Tự chơi.
.Chuyện này nghe sao cũng có chút giống như chuyện huyền huyễn a!
.Quá hư ảo cmn rồi.
.Trịnh Thiện Hành gãi nát đầu cũng không hiểu, nói: - Hàn tiểu ca, rốt rốt cuộc là sao ngươi làm được?
.Hàn Nghệ phong khinh vân đạm nói: - Ta không có làm gì a! Ta cảm thấy chuyện này rất bình thường a, ta viết Huyền Trang đại sư lợi hại như vậy, tại sao ông ta phải tìm ta gây phiền phức?
.Lư Sư Quái cau mày nói: - Vấn đề không phải ở đây, mà là Huyền Trang đại sư đã mấy năm chưa ra cửa chùa, hơn nữa với cách làm người của Huyền Trang đại sự, chưa chắc ông ta sẽ hứng thú với chuyện này.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này thì ta không rõ, các ngươi đi hỏi Huyền Trang đại sư đi.
.Kết quả là, ba người liền mang theo nét mặt đầy kinh ngạc rời đi.
.Mới ra hậu viện, Trịnh Thiện Hành minh tư khổ tưởng nói: - Rốt cuộc chuyện này là sao, đại bá ta từng mấy lần cảnh cáo ta bớt qua lại với Hàn Nghệ, nhưng bây giờ lại còn ủng hộ Hàn Nghệ?
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Theo ta thấy, chuyện này không đơn giản.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Sao nói vậy?
.Vương Huyền Đạo nói: - Lẽ nào các ngươi không cảm thấy chuyện này đến hết sức đột ngột sao? Hàn Nghệ đang yên lành đột nhiên muốn diễn Khổng thánh nhân, việc này thì bỏ qua, nhưng Hàn Nghệ trước nay vẫn luôn rất cẩn thận, lẽ nào hắn không nghĩ đến chuyện này có thể dẫn đến sự bất mãn của nho sinh sao? Chuyện khiến ta cảm thấy khó hiểu nhất, trước đây Hàn Nghệ bí mật nghiên cứu chế tạo nước hoa, giấy mực, che giấu đến một giọt nước cũng lọt qua, nhưng chuyện này trong chốc lát đã truyền ra ngoài rồi, hơn nữa còn trong cùng một ngày đã xuất hiện nhiều tin tức bất lợi với Hàn Nghệ như vậy, hiển nhiên là có người đứng đằng sau thao túng chuyện này.
.Lư Sư Quái cau mày nói: - Ý của ngươi là, có người nhân cơ hội muốn đối phó với Hàn Nghệ?
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Lư huynh, huynh đừng có quên, Liễu Thích mới bị giáng chức chưa lâu, đại thần trong triều chắc sẽ không động đến Hàn Nghệ vào lúc này, cho dù có người muốn đối phó với Hàn Nghệ, nhưng làm sao mà đối phương biết được chuyện này chứ? Còn biết hết sức tường tận. Ngoài ra, trước đó khi chúng ta gặp Hàn Nghệ, dường như hắn cũng không phải là quá lo âu, ngược lại còn có vẻ đã định liệu trước.
.Trịnh Thiện Hành thấp giọng nói: - Không phải là ngươi muốn nói, tất cả chuyện này đều là tự Hàn Nghệ đứng đằng sau thao túng đấy chứ?
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: - Ta nghĩ cực có khả năng này.
.Lư Sư Quái nói: - Nếu thật sự là như vậy, tại sao hắn lại làm như vậy chứ?
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Cái này thì ta cũng suy nghĩ trăm lần cũng không hiểu, nhưng ta cho rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Trịnh đại bá bọn họ.
.Trịnh Thiện Hành trợn tròn hai mắt, nói: - Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy chuyện này càng giống như do Hàn Nghệ làm hơn, vậy chúng ta có nên nhắc nhở trong nhà một chút không, Hàn Nghệ hạ thủ thì hết sức độc.
.Lư Sư Quái nói: - Ta thấy không cần, Hàn Nghệ mặc dù hành sự quỷ dị, nhưng ta cho rằng dù hắn nhìn mặt chúng ta, cũng sẽ không hoàn toàn vạch mặt nhà chúng ta, mà hãy xem mục đích của Hàn Nghệ là gì.
.- Tiểu Nghệ ca!
.Trịnh Thiện Hành bọn họ đi rồi, Trà Ngũ lập tức đến bên cạnh Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đặt một tay trên vai y, cười ha ha nói: - Việc này ngươi làm rất tốt.
.- Đa tạ Tiểu Nghệ ca khích lệ.
.- Nhưng cũng phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để người khác phát giác là chúng ta làm, nếu không thì chúng ta tiêu đời rồi.
.- Chuyện này xin Tiểu Nghệ ca yên tâm, việc này ta làm vô cùng bí mật, tuyệt sẽ không để người khác phát giác đến chúng ta.
.- Rất tốt!
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.Trà Ngũ đột nhiên cẩn thận hỏi: - Nhưng mà Tiểu Nghệ ca, sao ngươi phải tự mình gièm pha mình?
.Hàn Nghệ cười thần bí, nói: - Cùng một kiểu cạm bẫy, mình bố trí thì mình có thể ung dung phá giải, nhưng nếu như là người khác bố trí thì có thể sẽ khó hơn rất nhiều, với lại, chúng ta còn thiếu Đang nói, hắn đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nhìn ra phía ngoài cửa, cười nói: - Lưu tỷ, Khuynh Thành.
.Chỉ thấy Lưu Nga, Cố Khuynh Thành thập thập thò thò đứng ở cửa.
.Trong mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một chút tiếc nuối, đi đến, hiếu kỳ nói: - Các ngươi ở đây thì thì thầm thầm gì vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Trà Ngũ nói y vẫn luôn thầm yêu cô.
.- Ta không nói như vậy.
.Trà Ngũ vội vàng giải thích.
.Cố Khuynh Thành khẽ thở dài, nói: - Trà Ngũ, xin lỗi, lòng ta đã thuộc về Hàn Nghệ rồi.
.Hàn Nghệ không vui nói: - Cô chỉ biết chiêu này.
.- Như nhau, như nhau.
.Lưu Nga thấy bọn họ còn có tâm tư nói đùa, vội nói: - Hàn tiểu ca, ta nghe nói lúc nãy người của Trịnh gia, Thôi gia, Lư gia đến.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Đúng vậy!
.- Không phải là bọn họ bắt ngươi lập tức dừng vở kịch liên quan đến Khổng thánh nhân chứ?
.- Cũng không có.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Ngược lại bọn họ còn hết sức ủng hộ chúng ta, còn nói muốn chúng ta mau chóng tập luyện, bọn họ đã không chờ được rồi, cho nên mọi người phải khẩn trưởng tập luyện, nếu không thì các người phải chịu đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận