Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 366.2: Tra ra manh mối

.Hoàng Hoành chính là một người đọc sách nhát gan, đi đường ban đêm đã là đại sự to gan nhất mà cuộc đời y trải qua rồi, hơn nữa còn là ở dưới tình huống đã uống rượu, rượu vào khiến người ta to gan hơn a, nhưng y đâu đã từng gặp qua giết người, sợ tới mức lập tức tỉnh rượu, tim cũng sắp bị dọa nát rồi, dưới chân khẽ run rẩy, liền khẩn trương vùi đầu chạy như điên, kết quả lúc đang hoảng hốt, bỏ chạy ra đến đường lớn, vừa lúc tình cờ gặp binh lính đầy trách nhiệm, liền vừa vặn bị bắt đi.
.Tiết Giai sau khi nghe xong, cả giận nói: - Vậy ngươi vì sao lúc ấy không nói?
.Hoàng Hoành rung giọng nói: - Tiểu nhân lúc ấy rất rất sợ hãi.
.- Buồn cười.
.Tiết Giai mạnh vỗ bàn một cái.
.Chủ bộ lại nói: - Huyện lệnh, đây chẳng qua chỉ là lời nói của một bên Hoàng Hoành, nếu như vậy đã kết luận, chỉ sợ không định được tội cho Lã Thắng, so sánh ra, Giang Văn vẫn là bằng chứng như núi.
.Hàn Nghệ hơi hơi hí mắt nói: - Hoàng Hoành lúc ấy chỉ là thấy được Lã Thắng giết chết Uông Hữu Phú, nhưng vẫn chưa thấy Lã Thắng giết chết thê tử Uông Hữu Phú, vì vậy vô cùng có khả năng, Uông Hữu Phú còn ở Uông gia một lúc, về sau Giang Văn lại xuất hiện tại Uông gia, khoảng thời gian giữa này cách nhau không phải rất dài, với lại kiểu đâm như thế này, thì trên quần áo nhất định sẽ có dính vết máu, nhưng ta thấy quần áo Lã Thắng mặc trên người, rõ ràng chính là hôm nay vừa mới thay, bằng không một đồ tể như gã sẽ không sạch sẽ như vậy, nói cách khác Lã Thắng khẳng định có dính vết máu trên quần áo, Tiết Huyện lệnh sao không ổn định Lã Thắng trước, sau đó phái người tiến đến điều tra.
.Chủ bộ lại nói: - Nói không chừng Lã Thắng sớm đã mang quần áo đi giặt sạch rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Khoảng thời gian cách nhau ngắn như thế, khẳng định Lã Thắng kia cũng là lần đầu tiên giết người, hơn nữa căn cứ lời Hoàng Hoành nói, hai người trước đó còn từng cãi vã, như vậy có thể thấy được đây không phải một hồi mưu sát có chủ định, khẳng định Lã Thắng cũng không có chuẩn bị, hơn nữa trong sự sợ hãi, nhất định sẽ có chứng cớ để lại, chỉ cần người là Lã Thắng giết, như vậy chuyến này nhất định sẽ có thu hoạch.
.- Hàn Ngự sử nói có lý.
.Tiết Giai gật gật đầu, ngay khi ông ta đang chuẩn bị sai người tiến đến nhà Lã Thắng điều tra, Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Tiết Huyện lệnh, chậm đã. Có thể qua một bên nói chuyện không.
.Tiết Giai sửng sốt, gật đầu, cùng Hàn Nghệ đi qua một bên.
.Hàn Nghệ thấp giọng nói: - Nếu người thật sự là Lã Thắng giết. Như vậy sẽ phải chịu trừng phạt gì?
.Tiết Giai nói: - Giết người đền mạng, đây dĩ nhiên là tử tội.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Thê nhi Lã Thắng kia thì sao?
.Tiết Giai sửng sốt chút, lập tức nói: - Cái này phải xem vụ án nặng hay nhẹ. Hiện giờ còn chưa phán quyết, cụ thể cũng không rõ ràng lắm. Ta xem chừng, cũng phải đi đày hai nghìn dặm, khả năng còn có thể biếm làm nô tì.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói:
.- Vậy có phải trừng phạt quá nặng rồi hay không, ta phỏng chừng thê tử của Lã Thắng cũng không biết việc này.
.Tiết Giai nói: - Nếu nàng biết, vậy sẽ không phải chỉ phán quyết như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng vợ gã là vô tội a!
.Tiết Giai nói: - Ta cũng biết, nhưng đây là luật pháp, không phải ta nói là được.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm. Nói: - Ta ngược lại có một biện pháp có thể khiến vợ gã không dính dáng đến, đồng thời cũng có thể khiến Tiết Huyện lệnh nghiêm minh chấp pháp.
.Tiết Giai nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thấp giọng ghé vào lỗ tai ông ta nói vài câu.
.Tiết Giai nghe được do dự không quyết, trôi qua một lát, ông ta đột nhiên gật đầu nói: - Nếu thật như ngươi nói, ta có thể mở một mặt lưới.
.Nói xong ông ta lại gọi Chủ bộ kia nói: - Liễu chủ bộ, ngươi đi kêu Vạn Xuân đến.
.Chỉ chốc lát sau, liền có một nam tử khôi ngô đang mặc chế phục đi đến.
.Tiết Giai ở trước người Vạn Xuân nhỏ giọng dặn dò vài câu.
.Vạn Xuân ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó rời đi rồi.
.Lập tức Tiết Giai lại sai người đi đem người đêm qua cùng Hoàng Hoành thảo luận học vấn kia gọi tới.
.Những sai nha kia chân trước vừa mới vừa rời khỏi, Tiết Giai đột nhiên ai ôi! !! Một tiếng: - Nếu người nọ là Lã Thắng giết, như vậy Giang Văn.
.Nói tới đây, ông ta vội vàng chạy tới hướng công đường.
.Ngươi hiện tại tới đó, còn có tác dụng cái rắm ấy, hai mươi đại bản kia sợ là đã sớm đánh xong rồi. Hàn Nghệ cười khổ lắc đầu, đây cũng chỉ có thể trách Giang Văn, ngươi đi Uông gia lúc nào không đi, lại cố tình đi khi đó, đây không phải rước lấy tai họa bất ngờ à.
.Bởi vì hiện giờ cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh là Lã Thắng giết người, nhưng Hoàng Hoành xuất hiện, lại khiến cho vụ án này thay đổi đột ngột, vì vậy khi chưa có được chứng cớ, Tiết Giai chỉ có thể đông xé một ít, tây xé một ít. Một vấn đề có đôi khi còn hỏi lan tràn, hỏi đến mức một bên sai nha cũng sắp ngủ gà ngủ gật rồi.
.Hàn Nghệ thì ngược lại không đi tới công đường, mà là ngồi ở tại hậu viện nhắm mắt dưỡng thần, hắn gần nhất cũng đủ mệt đấy.
.Trong lúc bất tri bất giác một canh giờ đã trôi qua, Vạn Xuân kia rốt cục đã trở lại, y ở bên tai Tiết Giai nhỏ giọng nói vài câu, Tiết Giai nghe được giận tím mặt, lập tức sai người đem Hoàng Hoành dẫn tới.
.Hoàng Hoành hiện giờ cũng không phải là sợ hết thảy đã nhìn thấy vào đêm qua, mà là sợ hãi mình làm sơn dương thế tội, vì thế vừa lên công đường, liền lập tức chỉ chứng nhận Lã Thắng.
.Lã Thắng tự nhiên là gào to oan uổng.
.Nhưng sau đó gã liền không gào ra oan uổng được nữa, đầu tiên là người bạn tốt kia của Hoàng Hoành ra mặt làm chứng, chứng minh Hoàng Hoành đích thật là cùng y uống rượu uống đến sắp bình minh, sau đó lại có một người tới, Lã Thắng vừa thấy, không khỏi quá sợ hãi, người tới chính là vợ của gã, Ngô thị.
.Chỉ thấy Ngô thị đang cầm một ít quần áo giầy đi lên, sau đó đem những vật chứng đó lên cho Tiết Giai, quả nhiên không ngoài dự tính của Hàn Nghệ, những quần áo này tuy rằng đều là vừa được giặt rồi, nhưng còn có rất nhiều vết máu ở phía trên, mặt khác, đế giày, gót giầy đều có dính vết máu.
.Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Lã Thắng vẫn còn còn đang già mồm cãi, lấy lý do mình là đồ tể, để giúp chính mình thoát tội.
.Mãi đến khi Ngô thị đem một giấy nợ trình lên, mặt trên viết rành mạch, Lã Thắng mượn từ chỗ Uông Hữu Phú một xâu tiền, và hạn định hôm nay trả lại. Ngô thị còn nói cho Tiết Giai, Lã Thắng là gần canh năm mới trở về.
.Thế này thực đúng là bằng chứng như núi rồi.
.- Ngươi ác phụ vong ân phụ nghĩa này, không ngờ lại hại ta, ta muốn giết ngươi.
.Lã Thắng thở gấp, trực tiếp đánh về phía vợ của gã, kết quả bị Vạn Xuân một cước đá ngã lăn trên mặt đất.
.Ngô thị thì quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, tùy ý Lã Thắng chửi bậy.
.Tiết Giai vừa gõ thước gõ, quát: - Lã Thắng, nếu như ngươi không muốn bổn cung dụng hình đối với ngươi, thì khẩn trương chi tiết khai ra.
.Lã Thắng lúc này mới thừa nhận là chính mình gây nên, hoá ra Lã Thắng này vốn là một đồ tể, bình thường giết một ít heo đi bán, cuộc sống coi như cũng không tệ, nhưng gần đây nhiễm thói đánh bạc, đây chính là một cái động không đáy, rất nhanh, toàn bộ gia sản liền bị gã đánh hết, nhưng gã vẫn không hề hối cải, còn làm mơ ước đi gỡ vốn, vì thế liền từ chỗ Uông Hữu Phú nơi đó mượn được một xâu tiền.
.Kết quả khẳng định lại là thua sạch rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận