Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 680.1: Mục đích cuối cùng

.Các đại thần dần dần cảm giác được, không khí trong đại điện hình như có chút không đúng rồi.
.Không phải đang nói chuyện đóng của ngõ Bắc sao?
.Dường như trọng tâm thảo luận hiện tại, lại là đang bàn chuyện đóng cửa hai chợ.
.Đây là kết quả mà các đại thần cũng không muốn trông thấy, đạo lý rất đơn giản, hai chợ là thuộc về triều đình, mà chưởng quản triều đình đúng là những quan viên này, nên có thể thao tác thành thạo được. Mà ngõ Bắc lại là của riêng Hàn Nghệ đấy, ngươi muốn đến ngõ Bắc buôn bán, thì ngươi phải đi xin Hàn Nghệ, một cái là khu chợ mình có thể làm chủ, còn một bên là mình phải đi xin người ta, cho dù là thằng ngốc cũng biết nên chọn bên nào rồi!
.Tất cả mọi người bắt đầu trở nên thận trọng.
.Nhưng Lý Trị nghe vậy lại rất hiếu kỳ, hỏi lại: - Ngươi cho rằng đúng lý đúng tình đúng pháp luật sao, lời này nói lên từ đâu?
.Hàn Nghệ giải thích:
.- Thứ nhất, là thứ gọi là ủng hộ chính nghĩa, thất đạo quả trợ, hai chợ chiếm hết thiên thời địa lợi cùng với tiên cơ, nhưng dân chúng cũng không thích đi hai chợ, mà lại càng thích đến ngõ Bắc của ta, có thể thấy được hai chợ đấy không được ưa chuộng cỡ nào, vậy tất nhiên là do đã xảy ra vấn đề về đạo đức rồi, triều đình hẳn là nên thuận theo ý dân, mà không phải là mặc kệ dân chúng không để ý.
.Cao Lý Hành nghe vậy dở khóc dỏ cười, việc này rõ ràng là do giấy mực của ngươi hấp dẫn người khác, có quan hệ gì với đạo đức chứ.
.Những lời này thật đúng là trắng trợn đạo đức bắt cóc mà.
.Lý Trị nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Hàn Nghệ, suýt nữa thì bật cười, bịa chuyện còn ra vẻ thật như vậy, cũng đúng là không làm cho người ta phản bác được, theo như thất đạo quả trợ những lời này, thật sự cũng không có nói sai: - Nói tiếp đi.
.Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Về lợi, hai chợ chiếm cứ diện tích lớn như vậy, nhưng những cống hiến họ mang lại cho quốc gia, lại kém ngõ Bắc chúng ta rất nhiều, chỉ riêng chợ đêm ở ngõ Bắc thôi đã trợ giúp cho hơn trăm người mưu cầu kế sinh nhai rồi, mặc khác, ngõ Bắc chúng ta cho những người nghèo không có ruộng đất đãi ngộ, lớn hơn nhiều so với ở ngõ Bắc rồi, nếu như ngõ Bắc của chúng ta có thể mở rộng ra lớn hơn, thì sẽ trợ giúp được càng nhiều người hơn, làm ra càng thêm nhiều cống hiến cho quốc gia, giúp bệ hạ phân ưu đấy.
.Nói về tư lợi, không ai sẽ có cùng nhận thức, nhưng muốn nói lợi ích quốc gia, thì cái gì là lợi ích quốc gia chứ, trợ giúp những dân chúng không có đất đai mưu sinh, chính là lợi ích của quốc gia đấy.
.Lý Trị gật đầu, tuy rằng chút lợi ích ấy, chỉ sợ chưa bằng muối bỏ biển, nhưng những lời này vẫn không có sai.
.Hàn Nghệ nói tiếp:
.- Về lý, là hai chợ bội bạc trước, đâm một đao ở sau lưng vi thần, là bọn họ khởi xướng việc tranh đấu trước, từng có một lần bọn họ còn dồn ngõ Bắc vào đường cùng. Đương nhiên, ta không biết vì sao khi đó chẳng có ai đứng ra nói giúp hai câu, cứ như là ngõ Bắc là mọc ra ở Thổ Phiên vậy. Lúc ấy vi thần bị ép cho không có biện pháp, nên mới bất đắc dĩ phản kích, vi thầy ủy khuất đầy mình cũng không biết nói với ai. Nếu nói đạo lý ra thì, người sai khẳng định không phải là vi thần đâu.
.Đám người Lưu Yến Khách bắt đầu lộ ra vẻ mặt chột dạ rồi.
.Đây đều là chó má, ở trong này ai giảng đạo lý với ngươi chứ, ta cũng không tính toán giảng đạo lý với các ngươi đâu, kế tiếp mới là màn kịch chính đây. Hàn Nghệ âm thầm cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: - Về pháp luật, thương nhân hai chợ cãi lời thánh chỉ, công nhiên vu hãm Bệ hạ, Thái úy, Hữu Phó Xạ, Hộ Bộ Thượng Thư, Môn hạ Thị lang, cùng Trung Thư vào chỗ bất nghĩa, tội lớn như vậy, ta còn chưa biết nên trừng phạt bọn họ cùng đám người bao che này thế nào đâu.
.Cao Lý Hành đều bị làm cho kinh sợ đến toát ra mồ hôi lạnh.
.Người này là tới lấy mạng đấy sao?
.Cãi lời thánh chỉ chính là tội chết a!
.Đám người A Sử Na Trung, Thôi Nghĩa Trung cũng bị hù đến, Hàn Nghệ rõ ràng đang ám chỉ họ nha, ngập ngừng muốn nói, nhưng ngẫm lại, vẫn là đừng mở miệng thì tốt hơn.
.Tình huống này thật sự là chuyển biến quá đột ngột a.
.Lý Trị cũng giật mình: - Ngươi nói là thương nhân ở hai chợ cãi lời thánh chỉ sao?
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ hơi có vẻ kích động nói:
.- Bệ hạ chớ không phải là quên, hồi trước ngõ Bắc cùng hai chợ tranh đấu, là do bệ hạ tự mình ra mặt điều giải, cũng truyền đạt thánh dụ, khiến vi thần cùng thương nhân hai chợ hòa giải, đồng thời còn muốn hai bên ký kết khế ước hợp tác, đây đều là chỉ thị của bệ hạ đấy, Hộ bộ ra mặt, hơn nữa có Thái Úy, Hữu Phó Xạ, Môn hạ Thị lang, cùng Trung Thư đều có mặt. Trọng yếu hơn chút là, bệ hạ còn nhấn mạnh phải trọng đức trước trọng thương, đồng thời ban hai câu nói cho thương nhân ở hai chợ, câu đầu tiên là “Giàu sang ai chẳng ham muốn, nhưng trái đạo quân tử thì chẳng ham. Nghèo hèn chẳng ai ưa, nhưng vì đạo mà nghèo hèn thì cũng chẳng khước từ”. Câu thứ hai là “Giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể lay chuyển”. Hiện tại chữ viết của bệ hạ vẫn còn ở trong hai chợ đấy.
.Nhưng thương nhân hai chợ này, bọn họ vì muốn trả thù vi thần, vì phú quý của bản thân, đã đơn phương xé bỏ khế ước hợp tác với vi thần, đồng thời đoạn tuyệt hết thảy liên hệ với vi thần, đây chính là thành quả mà bệ hạ cùng với Thái úy, Hộ Bộ Thượng Thư cùng cố gắng mới đạt được. Hơn nữa lời nói của bệ hạ, bọn họ chẳng những không để ý, thậm chí ngược lại còn tạo ra một con đường đi riêng, căn bản là không để bệ hạ và Hộ Bộ Thương Thư vào mắt, đây không phải là cãi lời thánh chỉ thì là gì? Vậy mà còn dám nói hai chợ là của triều đình, vậy mà ngay cả ý chỉ của bệ hạ mà thương nhân ở hai chợ đó cũng dám vi phạm, việc này vi thần cũng không dám nha.
.Cao Lý Hành hít sâu một hơi khí lạnh.
.Một chiêu này thật sự là ác độc.
.Lý Trị đột nhiên cũng nghĩ đến việc này, bèn hỏi: - Hộ Bộ Thượng Thư, việc này là thật sao?
.Việc này làm sao mà giấu diếm được.
.Lão cáo già Cao Lý Hành rốt cục bắt đầu đổ mồ hôi, nói: - Hồi bẩm bệ hạ, là --- là thật có việc này.
.- Nực cười.
.Lý Trị lập tức long nhan giận dữ, Hàn Nghệ không đề cập tới, y còn thật không biết, hiện giờ càng nghĩ càng giận, y quát: - Thật sự là nực cười, đều nói không nên tin thương nhân, hôm nay trẫm xem như thấy được rồi, loại người vô đức bất tín như thế, còn giữ lại để làm gì?
.Thật đúng là gần vua như gần cọp a!
.Trong lòng quần thần đều rùng mình, nếu chuyện này bắt đầu truy tra, vậy thì đám bọn họ đều giúp người của hai chợ nói chuyện, chẳng phải đều sẽ bị liên lụy sao, hơn nữa lại có liên quan lợi ích với hai chợ, họ chỉ cảm thấy gió lạnh thổi sưu sưu phía sau lưng. Mẹ ơi, nói chuyện mua bán mà còn nguy hiểm đến tính mạng, sau này còn ai dám làm nữa a!
.Cao Lý Hành vội nói: - Xin bệ hạ bớt giận, lúc ấy ý chỉ của bệ hạ đích thật là muốn thúc đẩy hai chợ cùng ngõ Bắc giảng hòa, nhưng những thương nhân kia cũng không quá rõ ràng biết bệ hạ coi trọng việc này, chỉ biết là có triều đình đứng giữa điều giải thôi.
.Đám thương nhân kia ánh mắt thiển cận, chỉ biết nhìn món lợi nhỏ trước mắt, sao có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ. Hơn nữa, thương nhân của hai chợ sở dĩ đoạn tuyệt liên hệ với ngõ Bắc, chủ yếu là sợ hãi rước họa vào thân, quả thật là cử chỉ bo bo giữ mình, nhất là đám thương nhân nhỏ, mặc dù đích thật là bội bạc, nhưng --- là chuyện này cũng có nguồn gốc của nó. Bọn họ tuyệt đối không dám vi phạm thánh ý đâu, kính xin bệ hạ khoan hồng độ lượng, tha thứ cho bọn họ một lần.
.Lúc ấy tuy rằng Lý Trị có đi tới chợ Tây, nhưng vẫn chưa trực tiếp ra mặt, Hàn Nghệ nói là thánh chỉ, quả thật có chút già mồm át lẽ phải, nhưng đây cũng thật sự là ý của Lý Trị đấy.
.Đều nói ngươi trốn không được nữa mà.
.Hàn Nghệ cười thầm.
.Lưu Yến Khách cũng vội vàng lên tiếng tương trợ: - Bệ hạ, từ trước đến nay thương nhân vốn trọng lợi ích, bởi vậy từ xưa mới coi thường thương nhân, vi thần xem ra, thực sự không phải là những thương nhân kia cố ý cãi lại thánh ý, chỉ là bọn họ không thể lý giải được thánh ý của bệ hạ mà thôi.
.Giả ngu xuẩn chung quy vẫn tốt hơn chết nhiều a!
.Lục tục lại có một số người tán thành.
.Lý Trị nhìn thấy có nhiều đại thần đứng dậy như vậy, cũng dần dần bình tĩnh lại, trong lòng y cũng hiểu được, bản thân mình cũng không có khả năng chỉ vì một câu nói của Hàn Nghệ, mà giết hết đám thương nhân của hai chợ kia, hơn nữa lúc ấy người ra mặt chỉ là Hộ bộ, y vẫn chưa ra mặt, nhưng dù dao điều này cũng xúc phạm long lân rồi, y hừ một tiếng: - Vậy các ngươi nói nên làm thế nào bây giờ?
.Cao Lý Hành đã đâm lao đành phải theo lao, suy nghĩ nửa ngày, sợ là vẫn phải cầu xin Hàn Nghệ rồi.
.Nếu ông ta tiếp tục kiên trì bởi vì cân bằng mà muốn đóng cửa một chợ lại, thì hiện tại chắc chắn sẽ không đóng cửa ngõ Bắc. Nếu như không kiên trì, ngươi lại phải cầu xin Hàn Nghệ hạ thủ lưu tình, để cho hai chợ một con đường sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận