Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 820.2: Ngươi mới là đầu sỏ gây nên chuyện

.Chỉ có thân phận của Hàn Nghệ là khá đặc biệt, bởi vì hắn là người của Lý Trị, âm thầm ủng hộ hắn, là có thể che giấu, cách thức thực đơn giản hơn rất nhiều.
.Tuy nhiên những điều này đều là do Hàn Nghệ phỏng đoán. Trưởng Tôn Vô Kỵ là người ham quyền lực hơn người bình thường, ông ta sẽ cam tâm tình nguyện lui về tuyến hai sao? Bởi vì hiện tại thắng bại còn chưa phân định. Hơn nữa, trước mắt, Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ còn chưa có xung đột quá chính diện. Cuối cùng thì Lý Trị có ý định gì với Trưởng Tôn Vô Kỵ đây? Đây là một ẩn số chưa được giải đáp. Mặt khác, Trưởng Tôn Vô Kỵ thật sự tin tưởng Hàn Nghệ hay không, nước cờ này cũng là rất trọng yếu.
.Cho nên, Hàn Nghệ chỉ nắm chắc có năm phần thôi.
.Dĩ nhiên, cho dù Trưởng Tôn Vô Kỵ nguyện ý làm như vậy thì thực sự cũng vô cùng khó khăn. Điều đầu tiên là Hàn Nghệ quá trẻ tuổi, cũng không phải xuất thân quý tộc, tập đoàn Quan Lũng là tập đoàn thương hiệu lâu đời đã trải qua tam triều, hội đại nguyên lão uy tín lâu năm trong tập đoàn sẽ nguyện ý phục tùng Hàn Nghệ sao?
.Thật ra Hàn Nghệ tin tưởng có thể làm được điều này, điều kiện tiên quyết phải là Trưởng Tôn Vô Kỵ nguyện ý ủng hộ hắn.
.Hôm sau.
.Gió thu lướt qua, phía nam vùng ngoại thành hiện ra một cảnh tượng tiêu điều.
.Một đoàn người ngựa chậm rãi tiến đến, đi giữa đoàn là một chiếc xe ngựa, bên trong cửa sổ là một khuôn mặt không giấu được những nét già nua, đơn độc vén rèm nghiêng mắt nhìn xung quanh. Người này chính là Chử Toại Lương.
.Giáng chức Chử Toại Lương đi Đầm Châu, về mặt ý nghĩa thì đây là đạo thánh chỉ thứ nhất chân chính là của Lý Trị, ngàn vạn lần không thể tha, nhất định phải thể hiện hoàng quyền tối cao, phải lập tức thi hành. Vì thế chỉ cho Chử Toại Lương thời gian một ngày chuẩn bị.
.Chử Toại Lương vẫn bị nhốt trong nhà, những chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì, đến khi lệnh cấm được bãi bỏ cũng là khi tin dữ truyền tới. Điều này đối với ông ta thật sự là đả kích quá lớn.
.Trước đó, ông ta vẫn là đại thần ủy thác, địa vị ở triều đình chỉ dưới Trưởng Tôn Vô Kỵ, thật không ngờ chỉ trong một đêm đã mất đi tất cả.
.Đây chính là triều đình
.Đây chính là chính trị.
.Bỗng nhiên, lại có hai cỗ xe ngựa từ phía sau đuổi theo.
.- Lão gia, hình như là bọn người Thái úy.
.Đoàn xe của Chử Toại Lương dừng lại.
.Rất nhanh, hai cỗ xe ngựa đuổi theo đến nơi, chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ và Hàn Viện, Lai Tể xuống xe ngựa
.Chử Toại Lương cũng xuống xe ngựa.
.Mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều là trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên thở dài, nói:
.- Đăng Thiện, ta có lỗi với ngươi.
.Trước sau ông ta vẫn chưa hề đứng ra giúp Chử Toại Lương nói chuyện, điều này làm cho ông ta cảm thấy vô cùng áy náy đối với Chử Toại Lương. Ông ta biết rằng trên đời này cuối cùng chỉ có Chử Toại Lương là trung thành với mình nhất. Mất đi Chử Toại Lương đối với ông ta là một đả kích vô cùng to lớn. Nhưng ông ta cũng băn khoăn rằng nếu ông ta đứng ra thì không chỉ đơn giản là đề nghị như vậy, bởi vì Lý Trị chắc chắn sẽ không đáp ứng. Thánh chỉ đã ban xuống, sao có thể thu hồi. Lý Trị một khi đã ban truyền thánh chỉ này thì chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ con đường sống sót nào. Làm vậy chỉ biến thành đấu thực lực. Nhưng nếu là đấu thực lực, một khi thất bại chắc chắn sẽ hỏng toàn bộ. Hơn nữa là toàn bộ tập đoàn Quan Lũng đều sẽ tan thành tro bụi. Đến giờ phút này, Trưởng Tôn Vô Kỵ khó tránh khỏi cảm thấy do dự, đáng tiếc Lý Trị không cho ông ta có nhiều thời gian suy xét.
.Chử Toại Lương vội hỏi:
.- Phụ Cơ huynh, ngươi không được nói như vậy, tất cả đều do ta gây ra, nếu trước kia ta nghe theo lời của ngươi thì sao có thể rơi vào tình thế như vậy. Tất cả đều do Chử Toại Lương ta gieo gió gặt bão.
.Nếu lúc ấy Chử Toại Lương không dùng sức quá mạnh, có thể Lý Trị cũng đã nhận thua. Trong lòng ông ta cũng luôn vô cùng hối hận. Nói xong ông ta lại lo lắng nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Phụ Cơ huynh, sau khi ta đi, ngươi phải cẩn thận, nếu như ngươi lại có bất kỳ sơ xuất gì, đến lúc đó Đại Đường ta rơi vào trong tay kẻ gian như Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, chắc chắn sẽ sinh ra đại họa. Chúng ta thật sự sẽ hổ thẹn với lời giao phó của tiên đế.
.Nghĩ đến lời giao phó của Lý Thế Dân trước khi lâm chung, ông ta không khỏi đau buồn rơi lệ, che mặt khóc rống lên.
.Cả đời ông ta chỉ trung thành với hai người, chính là Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ. Cho dù là đến cơ sự này, ông ta chẳng những không oán trách Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngược lại còn vô cùng lo lắng cho Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe, hốc mắt không khỏi cũng hoe đỏ, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, nói không ra lời.
.Lai Tể nói:
.- Đăng Thiện, ngươi cứ yên tâm. Chờ việc này qua đi, chúng ta nhất định cầu xin bệ hạ cho ngươi trở về.
.Hàn Viện liên tục gật đầu nói:
.- Ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể của mình.
.Chử Toại Lương gật đầu, nhưng không lên tiếng.
.Đương nhiên ông ta cũng muốn trở về, dù sao làm quyền thần lâu như vậy, ông ta trước sau đều cảm thấy Trường An mới là sàn diễn của ông ta.
.Mấy lão bằng hữu dừng lại ở đây cả nửa ngày, nhưng lời nói rất ít, bởi vì lúc này, nói điều gì cũng đều có vẻ thừa thãi.
.Cuối cùng, giữa cảm xúc lưu luyến không rời, Chử Toại Lương mới lên xe ngựa, chậm rãi đi về phía nam.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn theo bóng chiếc xe ngựa ngày càng rời xa, ánh mắt đầy phức tạp dị thường.
.Hàn Viện, Lai Tể lén liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngập ngừng, nhưng trước sau vẫn chưa nói gì. Thực ra bọn họ cũng không trách Trưởng Tôn Vô Kỵ, bởi vì bọn họ vẫn rất trung với Đại Đường. Dù sao cũng là thần tử đã trải qua từ thời kỳ Trinh Quán tới giờ. Ở những năm Trinh Quán khai sáng, bọn họ đã lấy được một số của cải vô cùng quý giá. Bởi vậy trong lòng bọn họ, Đại Đường trước sau vẫn có vị trí đệ nhất. Bọn họ cũng không nguyện ý sử dụng thủ đoạn quá cứng rắn để đối phó Lý Trị.
.Sau khi từ biệt bọn người Trưởng Tôn Vô Kỵ, ở trong xe ngựa, Chử Toại Lương khóc như mưa. Nhưng ông ta cũng không ngẫm lại, ban đầu ai đã bắt Lý Đạo Tông đi sung quân biên ải, kết quả một đại danh tướng Lý Đạo Tông vì ngã bệnh mà chết ở trên đường. Việc đã làm sớm muộn gì cũng phải trả giá.
.- Hữu Phó Xạ! Xin dừng bước.
.Xe ngựa của Chử Toại Lương sau khi đi được năm sáu dặm chợt dừng lại, chợt nghe thấy bên cạnh có người hô.
.Chử Toại Lương vén bức màn lên, chỉ thấy một thanh niên cưỡi ngựa chạy hướng về phía ông ta, vẻ mặt không kìm được giận dữ.
.Người này đúng là khắc tinh của ông ta —— Hàn Nghệ
.Bởi vì cái gọi là người đi trà lạnh.
.Hôm nay, Chử Toại Lương rời khỏi Trường An, ông ta đã dự tính sẽ không nhiều người đến đưa tiễn mình, dù sao trận tranh đấu này còn chưa kết thúc, ai dám tranh thủ nước đục thả câu, nhưng ông ta ngàn vạn lần không thể ngờ Hàn Nghệ sẽ xuất hiện.


nh Tông nhất định sẽ hướng mũi giáo vào Trưởng Tôn Diên. Dù sao, trước đây gia gia của ngươi làm thế nào áp chế chúng ta, chúng ta liền áp chế ngươi y như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận