Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1302.2: Hay cho một trọng nông ức thương

.Hàn Nghệ nói: - Lư Thượng thư, chắc ông biết dân số Trường An là bao nhiêu, lại biết Trường An còn bao nhiêu đất trống? Nếu như dân chúng không có đất nhiều rồi, vậy sẽ như nước lũ, đáng sợ vô cùng. Vì vậy, triều đình ta thường để cho dân chúng ở những làng xã hẹp dời đến những làng xã rộng lớn hơn, nhưng hiệu quả cũng không lý tưởng mấy. Do vậy, triều đình phải tạo ra nhiều kênh để khai thông những dân chúng không có đất, để ngăn ngừa chèn ép thành hậu hoạn.
.Lư Thừa Khánh nghe xong gật đầu.
.Hàn Nghệ nhình Lý Trị, nhìn thấy giữa chân mày y ẩn giấu tia lo lắng mơ hồ, trong lòng cũng hiểu rõ, trên lĩnh vực mà mình không biết chung quy sẽ cảm thấy có chút bàng hoàng và sợ hãi, vì thế liền nói: - Bệ hạ, trong thời kỳ Trinh Quán thứ theo đuổi là thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, dân chúng cơm no áo ấm. Dám hỏi bệ hạ, sau khi cơm no áo ấm thì sao?
.Lý Trị sững sờ, nói: - Sau cơm no áo ấm? Lời này của khanh là có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ dân chúng vẫn chưa thể dùng giấy viết, ngày nào đó nếu như dân chúng có thể dùng giấy viết, đây chính là một kiểu tiến bộ. Hiện giờ, dân chúng quanh năm suốt tháng ăn được mấy bữa thịt? Ngày nào đó, nếu có thể ngày nào cũng được ăn thịt, cũng là một kiểu tiến bộ. Ý của vi thần chính là giúp dân chúng theo đuổi cuộc sống tươi đẹp hơn, giá cả rẻ hơn. Đồ vật vì hiếm nên mới quý, tại sao giấy viết lại đắt, chính là sản lượng không đủ, sản lượng nhiều rồi, giấy viết tự nhiên sẽ rẻ đi, vậy thì dân chúng đều có thể sử dụng giấy viết rồi. Nhưng mà tất cả những thứ này đều cần phát triển ngành chế tạo.
.Lý Trị nghe xong liên tục gật đầu. Giới hạn của quân vương cổ đại cũng chỉ là làm cho dân chúng ăn no mặc ấm, đây cũng được cho là thời hưng thịnh rồi, hoàn thành chức trách của mình một cách hoàn mỹ, thời gian còn lại chính là nên tự mình hưởng thụ, nhưng mà lại chưa có ai nghĩ đến sau khi cơm no áo ấm sẽ là gì? Một câu này của Hàn Nghệ, đồng nghĩa với việc giúp Lý Trị mở ra một cánh cửa, kỳ thực quân chủ có ngu ngốc hơn nữa cũng sẽ không muốn dân chúng mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, chỉ là hôn quân sẽ là tất cả chuyện gì cũng đều nghĩ cho mình trước tiên, khi dục vọng riêng tư của mình chưa được thỏa mãn, sẽ không nghĩ đến sự sống chết của dân chúng, nhưng cũng sẽ không nghĩ đến cuộc sống hàng ngày của dân chúng trôi qua có tốt hay không?
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Vừa rồi Lư Thượng thư nói rất đúng, làm ruộng nuôi tằm đích xác là gốc rễ của quốc gia, là bất kể thế nào cũng không được từ bỏ được. Nhưng không thể xem làm ruộng nuôi tằm là duy nhất, nếu như lấy làm ruộng nuôi tằm làm móng, đóng nền móng kiên cố này xuống, còn phải xây nhà trên đó. Vì thế thần cho rằng khi bảo hộ làm ruộng nuôi tằm, đồng thời cũng phải mạnh mẽ thúc đẩy ngành chế tạo, khiến cho cuộc sống của dân chúng trở nên tốt đẹp hơn.
.Ngành chế tạo này không giống với thương nghiệp, tại sao người cổ đại không thích thương nhân. Là vì thương nhân làm việc không sản xuất, không tạo ra của cải, ngành chế tạo cũng đang sản xuất ra của cải.
.Lư Thừa Khánh nói: - Nhưng bất luận là làm ruộng nuôi tằm, hay là chế tạo, đều cần nhân lực, ở giữa chuyện này làm sao để cân bằng?
.Hàn Nghệ cười nói - Nếu như như thế, riêng ta cho rằng chính là phúc của quốc gia.
.Lư Thừa Khánh hỏi: - Điều này sao lại là phúc của quốc gia?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì đây mới thực sự là coi trọng nông ức thương a, Lư Thượng thư không phải cũng tôn sùng trọng nông ức thương sao?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Ngươi rõ ràng là trọng thương ức nông mà.
.- Không không không, là trọng nông ức thương. Hàn Nghệ lắc lắc đầu.
.Lý Trị nghe vậy rất hiếu kỳ, có hứng thú nói: - Khanh nói ra xem xem.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, các triều đại suy đồi trong quá khứ, đều không rời khỏi một câu, đó chính là bóc lột và áp bức nông phu. Nhưng mà tại sao lại xuất hiện tình huống này nhiều như vậy? Đó chính là do dân chúng trong thiên hạ đều là nông phu, nguồn thu thuế của triều đình tự nhiên cũng phải dựa vào nông phu. Một khi tăng thu thuế, khẳng định là tăng thu thuế nông phu, bởi vậy mới có cách nói như vậy. Nếu như chiếu theo lời của Lư Thượng thư nói, nông phu trong thiên hạ không còn chiếm số đông nữa, thuế thu của triều đình tự nhiên sẽ không còn dựa vào nông phu nữa. Nhưng mà không thể thiếu nông phu, ắt hẳn sẽ xuất hiện tình hình này, chính là triều đình lên đài chính sách bảo vệ nông phu, che chở nông phu, thậm chí miễn thu thuế nông dân, chỉ cần ngươi bằng lòng làm ruộng, triều đình sẽ trợ cấp cho ngươi. Hiện tại, Đại Đường chúng ta vẫn là khuyến khích trồng ruộng nuôi tằm, nhưng nếu nói bảo hộ trồng ruộng nuôi tằm, vẫn là không thể. Duy nhất chỉ có đợi đến khi ngành chế tạo phát triển lên, nguồn thu thuế của cả nước không còn hoàn toàn dựa vào nông phu nữa, mới có thể có căn nguyên và thế lực để bảo hộ trồng ruộng nuôi tằm, che chở cho nó. Mà nông nghiệp chính là gốc gác của quốc gia, chỉ cần gốc không hư hại, quốc gia sẽ có thể tiếp tục kéo dài.
.- Như vậy cũng đúng.
.Lư Thừa Khánh, Lý Nghĩa Phủ và những người khác đều nghe đến ngây ngốc rồi.
.Lý Trị nghe xong sững sờ, cách nói này quá mới mẻ rồi. Người người đều nói trồng ruộng nuôi tằm, nhưng mà mặt khác lại bắt buộc bóc lột nông phu, bởi vì đây là chuyện không có biện pháp nào, vậy thì không thể nói đến chuyện bảo hộ.
.Đem bóc lột chuyển sang công thương, sau đó bảo hộ trồng ruộng nuôi tằm, đây không phải là trọng nông ức thương sao?
.Hàn Nghệ nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng nói: - Ngoài ra, chính là buôn bán. Lương thực đương nhiên không thể dùng để buôn bán, đây là gốc rễ của nước ta. Vậy thì, duy chỉ có dựa vào ngành chế tạo để buôn bán. Sự khác biệt của ngành chế tạo và ngành nông chính là ở chỗ, nông nghiệp chính là canh tác một phần, thu hoạch một phần, còn phải nhìn trời mà ăn cơm. Mà ngành chế tạo còn bao hàm cả trí tuệ. Ví như loại giấy bệ hạ nhìn thấy phía trước tương đối kém, tuy là loại giấy viết đó rẻ hơn nhiều so với giấy thông thường, nhưng mà nguyên liệu làm ra nó là những mảnh gỗ bỏ đi, những mảnh gỗ đó nếu vứt ở trên đường cũng không ai thèm nhìn, không đáng giá một văn tiền. Nhưng mà đem chúng chuyển hóa thành giấy viết, giá trị tăng lên gấp trăm lần. Đợi đến sau khi ngành chế tạo phát triển thỏa mãn được nhu cầu trong nước, sẽ có thể bắt đầu buôn bán với bên ngoài, thu hút của cải dư thừa của quốc gia khác vào Đại Đường chúng ta, thậm chí bao gồm cả lương thực. Đến lúc đó cho dù là không phí một binh lính nào, cũng có thể làm được việc khắp thiên hạ, không đâu không phải đất của mình.
.Lý Trị nghe vậy ánh mắt lóe lên. Dựa vào những mảnh gỗ vứt đi để chế tạo giấy, đi đổi lấy tài phú của các quốc gia khác. Chuyện buôn bán này thật quá sảng khoái mà. Y cười ha ha nói: - Hay cho một trọng nông ức thương.
.Lời vừa dứt, y lập tức cảm thấy có nhiều ánh mắt bắn tới, liếc nhìn một vòng, mới phát hiện ở đây toàn là thương nhân.
.Tiền Đại Phương bọn họ tuy rằng đứng khá xa, không nghe được bọn Lý Trị nói gì, nhưng mà Lý Trị là hoàng đế, làm sao biết nói chuyện nhỏ giọng, vừa cao hứng cái là oang oang nói ra. Những thương nhân này nghe thấy hoàng đế nói phải trọng nông ức thương một cách vui vẻ như thế, mặt bị dọa đến trắng bệch ra, ngươi đây là tiết tấu gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận