Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 230.2: Tuyệt đối hiểu lầm..

.Lúc này cũng không còn cách nào, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi, cũng may hắn đã từng đối mặt với loại hiểm cảnh này nhiều lần rồi, dựa vảo bản năng liền nhanh trí reo lên: - Giết đi! Giết đi! Luận xuất thân, ngươi là quý tộc, ta là bình dân, luận thực lực, ngươi cung hơn xa ta. Nhưng mà Nguyên công tử, ta cảm thấy ngươi làm việc này quá không nam nhân rồi, ngươi muốn giết ta, rất đơn giản, hà tất tìm loại cớ này, còn lợi dụng cô cô của mình nữa. Hừ, ta còn tưởng rằng ngươi cũng là một hán tử, hoá ra chỉ đến như thế mà thôi.
.Nguyên Liệt Hổ một tay tom chăt cô áo Hàn Nghệ, hung hăng nói: - Ngươi nói cái gì? Ta muốn giết ngươi lại cần phải lấy cô cô ra làm cớ à?
.Hàn Nghệ không sợ hãi chút nào, vẫn bình tĩnh nói: - Vậy thì thật là ly kỳ, ta là chưa từng làm việc này, ngươi lại cứng rắn nói ta làm qua việc này. Bây giờ đao ở trên đầu, ta còn cần phải nói dối sao. Hàn Nghệ ta tuy chỉ là một kẻ bình dân, thế nhưng đạo đức cơ bản nhất vẫn phải có, làm sao có khả năng lại đi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.
.Thấy hắn nói cung có đạo lý. Nguyên Liệt Hổ liền sững sờ, tùy tiện nói: - Vậy ngươi có từng đi qua Nữ Sĩ các ở chợ phía Tây không?
.Nữ Sĩ các? Tên này rất quen thuộc. Ai ôi! !!... chẳng lẽ.
.Khuôn mặt vốn đang tràn trề sinh lực của Hàn Nghệ nháy mắt liền trở lên xơ cứng.
.Nguyên Liệt Hổ nhìn thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, nhất thời cả giận nói:
.- Thế nào? Ta có nói oan cho ngươi không?
.Hàn Nghệ đột nhiên ngẩn ra, trong cổ họng rên lên một tiếng, lộ ra vẻ tươi cười nói: - Vậy vị Mẫu Đơn nương tử kia, là cô cô của ngươi sao?
.Nguyên Liệt Hổ vừa nghe, lập tức gào to lên: - Quả nhiên là ngươi, ái chà chà, ta sẽ không tha cho ngươi.
.Một bên Lưu Nga trái tim cũng nguội lạnh, thầm mắng, điên rồi, điên rồi, kẻ này thật sự điên rồi, ngay Nguyên Mẫu Đơn cũng dám đùa giỡn.
.Con mẹ nó! Không phải chứ, mỹ nhân chân dài kia còn trẻ như vậy, làm sao liền thành cô cô của ngươi rồi, nói là tỷ tỷ của ngươi ta cũng không tin nha, ngươi đến cùng là bao nhiêu tuổi, sao bộ dạng lúc nào cũng cuống cuồng thế, cái vấn đề bối phận này cũng thật là hại người rất nặng nha. Hàn Nghệ chột dạ muốn chết, từ sau hôm đấy, hắn trái lại là quên mất chuyện này, thế nhưng nếu như Nguyên Liệt Hổ không nói là cô cô, mà nói là muội muội hay là tỷ tỷ, có lẽ Hàn Nghệ sẽ nhớ lại được, bởi vì từ khi hắn đến Đường triều đến này cũng rất ít đùa giỡn cô nương nha, nghĩ đến đây hắn liền đột nhiên cười lên ha ha, nói: - Nguyên công tử, thực sự là không nghĩ tới Mẫu Đơn nương tử dĩ nhiên là cô cô của ngươi, thực sự là quá khéo mà.
.Nguyên Liệt Hổ lại là sửng sốt, lập tức nói: - Ngươi đừng có chuyển hướng đề tài.
.- Hiểu lầm.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói:
.- Tuyệt đối là hiểu lầm.
.- Ngươi nói hiểu lầm liền là hiểu lầm sao?
.- Nguyên công tử, mệnh của ta ở đây, ngươi muốn lấy bất cứ lúc nào cũng có thể, thỉnh cho ta giải thích môt chút đã. Hàn Nghệ mỉm cười, một mặt bình tĩnh, chỉ có ngón út tay trái vẫn đang run run liên tục.
.Nguyên Liệt Hổ thấy biểu tình nhẹ như mây gió của Hàn Nghệ, thoáng sững sờ, thầm nghĩ, lẽ nào trong đó có ẩn tình khác. Liền buông ra Hàn Nghệ, nói: - Được! Ta liền nghe ngươi giải thích như thế nào, thế nhưng, nếu như ngươi có nửa điểm nói dối ta, thì cứ chờ xem đi.
.- Đương nhiên.
.Hàn Nghệ cười cười gật đầu, lại đưa tay nói: - Nguyên công tử, kính xin vào bên trong ngồi. Nói xong lại hướng về Lưu Nga nói: - Lưu tỷ, tỷ đi pha một bình trà ngon hộ ta. Nói xong, còn thuận tiện liếc mắt ra hiệu.
.- Dạ dạ dạ.
.Lưu Nga sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng xoay người đi hướng một gian phòng phía cuối hành lang.
.Oạch! Không phải chứ, ngươi định thật sư đi pha trà sao, ta là muốn ngươi mau gọi Tiểu Dã đến mà! Lão tử vẫn liên tục đề xướng tư tưởng tự do, tư tưởng tự do, chẳng lẽ một điểm hiệu quả cũng không có, vẫn là ta bảo sao thì làm vậy à? Hàn Nghệ rưng rưng nhìn bóng lưng của Lưu Nga.
.- Ngươi còn đứng đực ra đấy làm chi?
.- Ồ, đến đây, đến đây.
.Hàn Nghệ tâm muốn chết cũng đã có, Nguyên Liệt Hổ này là người điên nha, lúc trước tại Phượng Phi Lâu, y suýt chút nữa liền giết chết Vi Quý rồi, huống chi là một bình dân như Hàn Nghệ.
.- Mời Nguyên công tử ngồi.
.- Ít nói nhảm đi!
.Xem ra chỉ có làm lại nghề cũ rồi, Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Không dối gạt Nguyên công tử, ta thật không biết Mẫu Đơn nương tử là cô cô của ngươi, thế nhưng cái này cũng không trọng yếu, bởi vì ta không chỉ không có đùa giỡn cô cô của ngươi, hơn nữa ta còn tán gẫu rất hợp ý với cô cô của ngươi đấy.
.Nguyên Liệt Hổ hừ lạnh, nói: - Cô cô của ta là người nào, làm sao có khả năng hợp ý với một tên mở thanh lâu như ngươi.
.- Chuyện này ngươi không thể không tin. Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Tuy rằng ta chỉ có duyên gặp mặt Mẫu Đơn nương tử một lần, thế nhưng khi đó ta vừa nhìn thấy nàng, liền coi như người trời, thế gian này sao có thể có nữ nhân hoàn mỹ như thế, ta không dám nói lung tung, nhưng ít ra Mẫu Đơn nương tử cũng có thể xưng được là văn võ song toàn, cân quắc không nhường tu mi, còn vẻ đẹp bên ngoài lại càng la khuynh quốc khuynh thành. Không biết tại hạ nói có sai không?
.Nguyên Liệt Hổ một mặt kiêu ngạo nói: - Đó là đương nhiên, cô cô của ta lại há là người thường, nhưng mà khuynh quốc khuynh thành thì cũng không có quan hệ gì với ngươi.
.Oa! Ta nói giả như thế, ngươi đều tin tưởng ta, ngươi nếu như không bị ta lừa cho lăn ra ngoài, vậy đời trước của ta cũng thật là lăn lộn vô ích rồi. Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Đó là đương nhiên, vậy không biết Nguyên công tử đánh giá thế nào về tại hạ?
.Nguyên Liệt Hổ nhìn nhìn Hàn Nghệ, nói: - Tướng mạo bình bình, mặt không có mấy lạng thịt, gầy trơ xương, chẳng qua trái lại có tí khôn vặt.
.Té xỉu! Ta khen cô cô của ngươi như thế, ngươi cũng dám nói ta như vậy, món nợ này ta cứ trước tiên nhớ kỹ, sớm muộn có một ngày, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái. Hàn Nghệ trong lòng chửi má nó, ngón cái lại dựng đứng lên, khen: - Sâu sắc! lời đánh giá này của Nguyên công tử, thật là vô cùng sâu sắc. Nhưng điều này cũng phải so với người khác mới biết thế nào, tỷ như thử so ta cùng cô cô của ngươi xem, trước tiên là luận xuất thân.
.- Ngươi xứng sao?
.Nguyên Liệt Hổ lập tức cắt ngang lời nói của Hàn Nghệ.
.- Thế luận bộ dạng thì sao?
.- Với cái dáng dấp này của ngươi, mà cũng có mặt mũi so bộ dạng? So da mặt còn tốt hơn.
.Nếu như so với ngươi, ta có cái cọng lông gì không dám? Hàn Nghệ không thèm tính toán cùng y, nói: - Thế luận tài trí?
.- Cô cô ta có đại trí tuệ, ngươi chẳng qua chỉ là khôn vặt, không thể so sánh.
.- Vậy thì luận thân thủ?
.- Với cái dáng dấp này của ngươi, cô cô của ta chỉ dùng một tay cũng có thể đánh đổ ngươi.
.Hai người một hỏi một đáp, Nguyên Liệt Hổ hơi không kiên nhẫn, nói: - Ngươi ít nói những lời nhảm nhí này nữa đi, muốn giải thích gì thì nhanh lên, ta cũng không có kiên nhẫn chờ ngươi đâu.
.Hàn Nghệ dang hai tay ra, cười nói: - Kỳ thực đúng sai thị phi, Nguyên công tử đã nói rõ ràng rồi.
.Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, nói: - Lời này của ngươi là có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Luận xuất thân, luận bộ dạng, cái này có thể xem là mỗi người một ý, nhưng luận tài trí, luận thân thủ, ta đều không bằng cô cô của ngươi, mà lúc đó ta lại đang ở trên địa bàn của nàng. Vậy xin hỏi Nguyên công tử, ở tình huống như vậy, ta dựa vào cái gì để đùa giỡn cô cô của ngươi?
.Nguyên Liệt Hổ miệng mở rộng, hết sức ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận