Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 873.1: Thương tổn lẫn nhau

.Kỳ thật nguyên bản hàn môn và sĩ tộc vẫn có mâu thuẫn vô cùng gay gắt, loạn Hầu Cảnh cũng chính là vì vấn đề như vậy mà bùng nổ, làm cho sĩ tộc Giang Nam phát triển mạnh mẽ, cho tới hiện giờ, sĩ tộc Giang Nam ở trung tâm quyền lực chỉ còn lại có Lan Lăng Tiêu thị là vẫn tồn tại.
.Trước đó đám sĩ tộc chỉ phê phán cá nhân Hàn Nghệ, thậm chí có lấy sự luận sự, thì chủ yếu vẫn lấy chuyện Hàn Nghệ phá hư lễ pháp hiện tại. Nhưng kỳ Đại Đường nhật báo này của Hàn Nghệ hoàn toàn lại nói đến chuyện khác, căn bản cũng không lôi lễ pháp ra, kỳ này hắn chỉ nhằm vào mâu thuẫn trước mắt giữa sĩ thứ, không hề che giấu chút nào, hơn nữa hắn cũng không muốn trừ bỏ đi mâu thuẫn giữa hai bên, ngược lại còn đang đổ thêm dầu vào lửa, một mồi lửa này cũng đã hoàn toàn châm lên oán khí trong lòng sĩ tử hàn môn.
.Trước kia sĩ tử hàn môn luôn sợ hãi rụt rè, không dám nói lung tung, đơn giản hàn môn là năm bè bảy mảng, ai cũng không dám xuất đầu, hơn nữa sĩ tộc từ đầu đến cuối đều ở trung tâm quyền lực, mà thế lực của thứ tộc thì ở ngoài trung tâm này, nhưng do tính đặc thù của báo chí, giờ đã hình thành một loại hiện tượng ba người thành hổ, bởi vì mọi người đều ở cùng một chỗ với nhau xem báo, ngươi một lời, ta một câu, lần này tất cả đều đứng lên.
....
.- Mắng giỏi lắm! Mắng thật sự là quá hay! Hàn môn chúng ta vẫn bị sĩ tộc chèn ép, vậy mà chúng ta vẫn còn a dua nịnh hót bọn họ, cái này chỉ có thể trách chúng ta không có khí phách.
.- Hừ! Bọn họ sĩ tộc cả ngày miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, lễ pháp nề nếp gia đình, nhưng coi những việc mà bọn họ làm kìa, quả thực ngay cả heo chó cũng không bằng, thử hỏi người như thế thì có gì đáng để tôn kính.
.- Các triều đại suy nhược đổi thay, đều bởi vì những sĩ tộc kia tham lam và tranh đấu lẫn nhau dẫn tới.
.- Bọn họ căn bản chính là một đám ma quỷ, làm tất cả những việc này, đều là vì giữ gìn quyền lợi của mình, chỉ có thể hận người trong thiên hạ đều đã bị bọn họ bịt mắt.
.- Sau Đông Tấn, đã không còn sĩ tộc.
.- Lan Lăng Tiêu thị mặc dù ưu khuyết điểm đều có, nhưng người ta có gan thừa nhận sai lầm của mình, và phản tỉnh sửa đổi, thánh nhân nói, biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn, đây mới là nề nếp gia đình sĩ tộc nên có. Dáng vẻ không giống như Thôi Lư Trịnh Vương, chỉ biết nói xạo cho chính mình, nói vậy các sĩ tộc khác xa lánh Lan Lăng Tiêu thị, cũng thực là vì Lan Lăng Tiêu thị không chịu cùng bọn chúng thông đồng làm bậy.
....
.Thôi gia!
.- Ông nội, ông đến đây rồi, ông mau nhìn xem, đây là Đại Đường nhật báo sáng nay.
.- Buồn cười, cái tên nông dân này sao có thể làm như vậy?
....
.Lư gia.
.- Thằng nhãi Hàn Nghệ kia, ngươi khinh người quá đáng.
.Lư Thu Tử tức giận xé nát Đại Đường nhật báo, mắt đỏ ngầu gầm lên.
....
.Phủ Thái úy.
.- Lão gia! Lão gia! Đây là Đại Đường nhật báo sáng nay.
.- Mau chút lấy ra đây.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẩn trương cầm lấy tờ báo, cang xem xuống dưới, lông mày lại càng nhíu càng chặt, trôi qua cả nửa ngày, ông ta không khỏi có chút sợ hãi nói: - Tiểu tử này đến tột cùng đang muốn làm gì?
....
.Chợ Tây.
.Sĩ tử hàn môn đã chiếm cứ toàn bộ Vạn Phúc Lâu, ở trong lầu bốn phía phê bình sĩ tộc, cỗ oán khí này một khi đã châm lên thì chính là càng không thể vãn hồi nha, cho dù là một ngày trước, những lời này ai dám nói, nhưng chỉ vẻn vẹn qua một buổi sáng, không khí liền hoàn toàn cải biến.
.Mọi người nghĩ thầm rằng, dù sao Đại Đường nhật báo cũng đã viết như vậy rồi, ngươi muốn trách thì ngươi đi tìm Hàn Nghệ trước, có Hàn Nghệ đứng mũi chịu sào, bọn họ cũng không sợ hãi.
.- Không xong! Không xong! Nghe nói Bùi Thanh Phong bọn họ đi ngõ Bắc tìm Hàn Nghệ tính sổ.
.- Cái gì?
.- Hừ! Tất nhiên là bọn họ lại muốn chèn ép hàn môn chúng ta.
.- Các vị, Hàn tiểu ca giúp hàn môn chúng ta nói chuyện như vậy, lúc trước Mã hiền tướng cũng chưa từng như thế, hiện giờ Hàn tiểu ca nguy trong sớm tối, ta thật sự là không thể ngồi yên không quan tâm được, nếu mọi người muốn bảo vệ tôn nghiêm của hàn môn chúng ta, hãy cùng với ta đi cứu Hàn tiểu ca.
.- Đi! Hôm nay chúng ta liền liều mạng với đám con cháu sĩ tộc này.
....
....
.- Các vị huynh đệ, Hàn Nghệ đã không chỉ một lần nhục nhã sĩ tộc chúng ta rồi, trước kia chúng ta không chấp nhặt với hắn, hy vọng hắn có thể kiềm chế một chút, thật không ngờ hiện giờ hắn lại không biết tốt xấu, làm trầm trọng thêm, vì cầu tư lợi của bản thân, bịa đặt xung quanh, vu tội sĩ tộc chúng ta, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, lần này chúng ta quyết không thể dễ dàng bỏ qua, nhất định phải đuổi hắn ra khỏi Trường An.
.- Đuổi cái tên nông dân đó ra khỏi Trường An.
.Chỉ thấy một đám con cháu sĩ tộc lấy Bùi Thanh Phong dẫn đầu rồng rồng rắn rắn lao tới ngõ Bắc.
......
.Hoa Nguyệt Lâu!
.- Giả mẫu, không xong, không xong, Bùi công tử dẫn người đến ngõ Bắc nói phải đuổi Hàn tiểu ca ra khỏi Trường An.
.- Mau mau đóng cửa, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào.
....
.Ngõ Bắc.
.- Thời buổi rối loạn! Thời buổi rối loạn a! Mấy người các ngươi nhanh nhẹn một chút, mau chút đóng cửa nhà lại.
.Toàn bộ Bình Khang Lý giống như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, đều đóng cửa từ chối tiếp khách.
.Đệ Nhất lâu.
.- Nhanh lên, nhanh lên.
.Thẩm Quý rất buồn bực, đứng ở cửa lớn Đệ Nhất lâu, mắt thấy các cửa hàng mặt tiền xung quanh cũng đã đóng cửa cho kỹ rồi, bên mình lại vẫn chỉ đóng một nửa, thì trong lòng nóng như lửa đốt.
.- Ta nói này lão Thẩm, ngươi có biết buôn bán hay không, đợi lát nữa nhất định sẽ có rất nhiều người đến, có vài người là tới gây rối, nhưng có vài người là tới xem náo nhiệt đấy, dùng lời mà Hàn Nghệ đã nói, thì đây chính là cơ hội buôn bán mấu chốt trăm năm khó được, ta dám cam đoan, coi như các ngươi tăng giá lên gấp đôi, cũng không cần sầu vì không ai đến ăn.
.Thẩm Tiếu ngồi ở bên cạnh, lẩm bẩm cằn nhằn, bọn họ cảm thấy bản thân đóng cửa, chính là hành vi không giảng nghĩa khí.
.Kiếm tiền? Vậy cũng phải bảo mệnh trước đã a! Nếu chẳng may lát nữa sẽ phát sinh xung đột, toàn bộ cửa hàng đều sẽ bị người ta hủy đi. Thẩm Quý làm như không nghe thấy, tiếp tục thúc giục bọn hạ nhân khẩn trương đóng cửa.
.Hiệu thuốc bắc Lư gia!
.- Phu quân, chàng nói Hàn tiểu ca đang làm cái gì vậy a?
.Liễu Cầm vừa đóng cửa, vừa quay sang hỏi Lư Sư Quái, nàng là một phụ nữ gia đình, nhìn thấy tờ báo này đã sợ hãi không chịu nổi rồi.
.Lư Sư Quái vừa chọn dược liệu, vừa nói: - Ta cũng không rõ lắm, nhưng việc này a, thật đúng là không thể nói chính xác được là tốt hay là xấu.
.Liễu Cầm ngẩn ra, có vẻ có chút kinh ngạc, tuy rằng Lư Sư Quái đã bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng nàng biết, Lư Sư Quái vẫn quan tâm đến Lư gia, Hàn Nghệ nhục nhã Lư gia như thế, nhưng Lư Sư Quái vẫn còn bình tĩnh như vậy, nàng cũng có chút không hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận