Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 820.4: Ngươi mới là đầu sỏ gây nên chuyện

.Bảo hộ như thế nào ư? Rất đơn giản, đừng để cho Thái úy độc quyền quá độ, đây là sự bảo vệ tốt nhất. Nói cách khác, Tiên đế hy vọng Hữu Phó Xạ ngươi có thể duy trì một thế cân bằng giữa Hoàng Thượng và Thái úy. Nếu Thái úy độc quyền quá độ, ngươi nhất định phải đứng về phía Hoàng Thượng, dùng cách này để cân bằng quyền lực của Thái úy. Nếu quyền lực của Hoàng Thượng quá lớn, nhưng dù sao Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi, thống trị quốc gia chỉ sợ là rất cần Thái úy phụ trợ. Vậy thì Hữu Phó Xạ ngươi nên đứng ở bên Thái úy, chính là đang hỗ trợ Hoàng Thượng.
.Nói tới đây, Hàn Nghệ thở dài, nói:
.- Đáng tiếc Hữu Phó Xạ ngươi hiểu sai rồi, hơn nữa lại phạm phải lỗi vô cùng thái quá. Một mặt người bảo hộ Thái úy, và kiên quyết đứng ở phe Thái úy. Một thế hệ minh quân như Tiên đế, khai sáng ra vương triều, có thể nói là tính toán không để lộ chút sơ hở. Nhưng mà tiên đế lại không để ý đến tính cách Hữu Phó Xạ nhà ngươi. Nhớ rõ Tiên đế từng đánh giá Hữu Phó Xạ như thế này: Chử Toại Lương ngay thẳng, có học vấn, đem hết năng lực trung thành với trẫm, giống như chim bay theo người, càng thêm yêu mến. ' Nhược điểm lớn nhất của Hữu Phó Xạ ngươi chính là không thể một mình đảm đương một công việc. Khi tiên đế còn tại thế, Hữu Phó Xạ ngươi toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào tiên đế, tiên đế đi rồi, Hữu Phó Xạ ngươi lại dựa vào Thái úy. Điều này chẳng những đã không hoàn thành lời dặn dò của Tiên Đế, còn đổ thêm dầu vào lửa cho sự việc phát sinh, hai vị đại thần ủy thác cùng chung mối thù, điều này đối với hoàng quyền mà nói thì quả thực là đã có tính chất đả kích huỷ diệt.
.May mắn là, Tiên đế không phải người bình thường, tầm nhìn và mưu lược tốt hơn so với tất cả mọi người, bởi vậy Tiên đế còn an bài Đại Tư Không âm thầm giám sát các ngươi, vì vậy mới có kết quả ngày hôm nay. Nếu Hữu Phó Xạ lúc ấy hiểu dụng tâm lương khổ của Tiên đế thì tất cả mọi chuyện căn bản sẽ không đến nước này. Xin hỏi Hữu Phó Xạ, ngươi có gì tư cách đi trách tội người khác? Ngươi phụ lòng Tiên đế, phụ Hoàng Thượng, phụ Thái úy, cũng phụ Đại Đường, ngươi mới là tội nhân lớn nhất của Đại Đường ta.
.Chử Toại Lương nghe vậy thật sự kinh ngạc không nói nên lời. Tay phải đột nhiên run rẩy kịch liệt. Hàn Nghệ nói không sai, trong lòng của ông ta vẫn luôn trách Lý Trị không cảm nhận được lòng trung thành của mình, tin lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, ông ta vẫn luôn cho rằng mình là đúng. Không biết rằng Lý Trị nhất định làm như vậy không do tiểu nhân giật giây mà thực sự là ý muốn của Lý Trị. Việc này, Võ Mị Nương và bọn họ thực không có chút liên quan nào. Hoàng đế nếu như không có quyền lực, vậy còn gọi gì là Hoàng đế.
.Nửa ngày trôi qua, hai mắt Chử Toại Lương khép lại, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Lúc này trong lòng của ông ta tràn đầy sự áy náy và hối hận, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Vì sao ngươi phải nói tất cả những chuyện này với lão phu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Rất đơn giản, bởi vì ta hào phóng hơn ngươi.
.Một câu nói kia làm trên mặt Chử Toại Lương lúc đỏ lúc trắng. Ông ta vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, bởi vì từ nhỏ ông ta có tài văn chương phi phàm, hơn nữa quả thực thư pháp chính là đệ nhất thiên hạ, có thể đuổi kịp Vương Hi Chi, vì thế biến tâm tính ông ta thành vô cùng tự cao tự đại. Nhưng hiện giờ, trước mặt một thanh niên chỉ khoảng 20 tuổi tự cảm thấy hổ thẹn vì ông ta không thể phản bác được.
.Thật sự là ông ta vẫn luôn muốn bằng mọi giá phải trả thù Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ đều không hề để bụng, cũng chưa từng để ý đến ông ta. Điều này quả thực đã đánh đổ hoàn toàn lòng kiêu ngạo trong lòng ông ta.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Tuy rằng ta cùng với Hữu Phó Xạ có nhiều mâu thuẫn, nhưng có lẽ ta chưa hề nghĩ rằng sẽ hận Hữu Phó Xạ, bởi vì chí của ta không ở đây. Chỉ có người bụng dạ hẹp hòi ngồi ở trên ghế Tể tướng lại cả ngày ám ảnh ân oán tư thù. Nếu ta không nói những lời này với ngươi, nhất định trong lòng ngươi sẽ tràn ngập không cam tâm đi đến Đầm Châu. Cho dù là đi đến Đầm Châu cũng sẽ không dốc hết sức mình làm việc vì dân chúng Đầm Châu. Ngược lại, ngươi sẽ chỉ nghĩ cách làm thế nào trở về Trường An, đoạt lại tất cả những gì mình đã mất.
.Nhưng trong mắt của ta, nếu Hữu Phó Xạ ngươi còn băn khoăn ân tình tiên đế, thì nên mang theo một tâm tư được ân xá đi về Đầm Châu, tận tâm tận lực tạo phúc cho dân chúng một phương, chứ đừng lại cảm thấy có ai đó làm ngươi thua thiệt. Muốn nói thua thiệt, cũng là ngươi làm Đại Đường thua thiệt ấy. Ngày nào đó gặp lại tiên đế, có lẽ còn có thể được tiên đế lượng giải, nếu Hữu Phó Xạ ngươi vẫn còn không chịu hối cải, đến lúc đó chỉ biết rước lấy họa sát thân. Bởi vì bất kỳ một quân chủ nào cũng sẽ không nguyện ý làm một con rối. Đương nhiên, nếu Hữu Phó Xạ ngươi buông tay tất cả, toàn tâm toàn ý xử lý tốt Đầm Châu, có lẽ còn có cơ hội trở lại Trường An.
.Chử Toại Lương chợt giật mình, ngây người nửa ngày, lập tức không nói một lời, liền xoay người lên xe ngựa.
.- Hữu Phó Xạ thuận buồm xuôi gió!
.Hàn Nghệ khẽ vuốt cằm.
.Hắn nói có vẻ thật quang minh lỗi lạc, kỳ thực trong lòng hắn vẫn có sự tính toán của riêng mình.
.Nhưng mà tính toán này chắc chắn không ai hiểu được, bao gồm cả Chử Toại Lương.
.Hắn nói lời nói này nguyên nhân, chính là Đầm Châu.
.Bởi vì đối với hắn, Đầm Châu rất quan trọng, là điểm xung yếu trong kế hoạch nam tiến của hắn. Trước mắt, con đường phía nam tắc nghẽn, những con đường có thể đi không nhiều. Đầm Châu là một yếu điểm vô cùng quan trọng. Nhưng hiện nay Đầm Châu còn khá hoang vu, đa phần đều là thổ dân và quan lại bị giáng chức trụ lại. Nếu Chử Toại Lương có thể thống trị Đầm Châu thì rất tốt. Như vậy đối với kế hoạch nam tiến của Hàn Nghệ chính là sự hỗ trợ vô cùng lớn. Chỉ dựa vào thế lực Nguyên gia vẫn không thể đủ. Việc này cần sự phối hợp của quan phủ.
.Vừa đúng lúc Lý Trị cố tình an bài Chử Toại Lương đi Đầm Châu.
.Kỳ thực Hàn Nghệ khá vui khi thấy Chử Toại Lương bị điều đến Đầm Châu. Bởi vì Chử Toại Lương dù sao cũng từng làm Tể tướng, tuy rằng tính cách có chút vấn đề, nhưng về bản lĩnh thì không cần phải nói. Việc thống trị một Đầm Châu nhỏ bé là quá dễ dàng. Vấn đề là ở chỗ Chử Toại Lương sẽ không cam tâm dừng lại ở Đầm Châu, nhất định ông ta sẽ nghĩ mọi biện pháp để trở về Trường An.
.Hàn Nghệ nói những lời này với ông ta mục đích chính là muốn ông ta thống trị Đầm Châu thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều quá, kế hoạch nam tiến của ta đã bắt đầu rồi.
.Mặt khác hắn lựa chọn tập đoàn Quan Lũng, mà Chử Toại Lương chính là nguyên lão của tập đoàn Quan Lũng. Hắn cũng không nguyện ý cùng Chử Toại Lương huyên náo quá mức, việc này đối với hắn về sau sẽ trở thành bất lợi.
.Những việc này người bình thường đâu thể dự đoán được, chỉ là bởi vì đặc thù nghề nghiệp của Hàn Nghệ, người trong Thiên môn cần chú ý không phải là đại cục, mà là bố cục. Như thế nào bố cục, chính là làm hoàn mỹ từng chi tiết nhỏ nhất. Bình thường, những kẻ gian lận thường chết ở những chi tiết bề ngoài, Hàn Nghệ có thể sống mà vượt qua chính là đối với tiểu tiết hắn vô cùng coi trọng. Không sợ người khác làm phiền mà cân nhắc từng chi tiết nhỏ, tự hỏi từng chi tiết có khả năng mang lại ích lợi gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận