Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 472: Bay lên đâu canh thành phượng hoàng

.Hôm sau!
.- La la la! Hư hư hư.
.- Tiểu Thanh ca.
.- A, là Văn ca nhi à!
.- Tiểu Thanh ca, mới vừa rồi ngươi đang hát khúc gì vậy?
.- Hôm qua ngươi không tới Phượng Phi Lâu xem Giọng hát hay sao?
.- Ta không đi, ta có hẹn cùng bạn đi uống rượu rồi.
.Khi hai công tử ca này nói chuyện với nhau, bên cạnh bỗng nhiên có một người đi tới, miệng cũng ngâm nga một bài hát: - Hư hừ hư!
.- Này! Vũ ca nhi, không phải ngươi đang hát bài "Ngô Cương phạt quế" mà Minh Nguyệt nương tử hát đêm qua đó chứ?
.- Đúng rồi, chớ không phải là Tiểu Thanh ca cũng thích bài hát này đó chứ?
.- Ta thích nhất chính là bài hát này đó, không thể tưởng được Minh Nguyệt nương tử lại có giọng hát tuyệt vời bực này, trước kia sao lại không hề phát hiện ra nhỉ.
.- Ta cũng giống ngươi đấy, thật sự là đáng tiếc mà!
.- Ta đang chuẩn bị đi tới chỗ Cổ Tứ Mẫu, ngươi có đi không?
.- Ta cũng có đang có ý đó.
.- Đi đi đi.
.Hai người nói đi là đi, hoàn toàn quên bên cạnh còn một người đang đứng.
.Văn ca nhi kia gọi hai tiếng, cố gắng muốn nhắc nhở bọn họ, y còn đang dứng ở nơi này đó, nhưng hai người kia đang nói hăng say, căn bản cũng không hề để ý.
.Nổi tiếng!
.Giọng hát hay Đại Đường hoàn toàn nổi tiếng.
.Kỳ thật ở đêm đó vẫn còn chưa cảm thấy thế nào cả, bởi vì lúc ấy khi chấm dứt, lệnh cấm đi lại ban đêm lập tức bắt đầu, tất cả mọi người vội vã về nhà, không rảnh giao lưu lẫn nhau, cho đến hôm nay, những công tử ca này đều ra ngoài, trò chuyện với nhau về Giọng hát hay hôm qua, hết thảy hết thảy về Giọng hát hay đã thành chủ đề để mọi người nói chuyện say sưa.
.Chưa xem qua Giọng hát hay Đại Đường hả?
.Vậy ngươi thật sự out rồi.
.Đồng thời, âm thanh tranh luận cũng càng ngày càng tăng lên, mọi người cũng đang dự tính ai sẽ là người cuối cùng đoạt giải đây.
.Dường như cuộc sống đều vì sự xuất hiện của Giọng hát hay Đại Đường mà đã xảy ra một loạt thay đổi.
.Trong đó ngõ Trung và ngõ Nam là người được lợi lớn nhất, hôm nay bắt đầu từ buổi sáng, dòng người tới hai ngõ so với ngày bình thường nhiều ra gấp vài lần có thừa, bình thường một ít ca kỹ không quá có danh tiếng, đều bởi vì hôm qua biểu diễn, lập tức danh khí trở nên phóng đại, nhất là những người vừa lên cấp kia, lập tức nhận được sự sùng bái của một đám người.
.Lần này khiến những giả mẫu kia nếm được ngon ngọt rồi, liền bắt đầu dự mưu làm cho càng nhiều ca kỹ hơn nữa tham dự vào, có khi lại nổi tiếng, những ca kỹ nổi tiếng lên, giá trị con người lập tức gia tăng gấp bội.
.Nhưng mà, người sáng lập Giọng hát hay Đại Đường là Hàn Nghệ, lại có vẻ vô cùng khiêm tốn, bởi vì đêm qua tận khuya mới trở về, vừa đặt lưng là ngủ đến tận khi mặt trời lên cao.
.Chuẩn xác mà nói, là bị người ta đánh thức dậy.
.Sau khi rửa mặt một phen, hắn liền ra ngoài phòng ốc, chỉ thấy Mộng Nhi, Mộng Đình, Cố Khuynh Thành, Tiểu Mập bọn họ đều đứng ở trong viện, vây quanh một người líu ríu nói.
.- Thảo Nhi muội muội, không thể tưởng được thanh âm của muội lại dễ nghe như vậy.
.- Thật sao?
.- Ừ! Bài hát "hành hành trọng hành hành" ngày hôm qua kia của muội, thật sự là quá hay mà.
.- Thảo Nhi, muội không biết đó thôi, mới vừa rồi vẫn còn có mấy công tử tới nơi này hỏi muội đó.
.- Nhưng vì sao trước kia chưa từng nghe qua muội ca hát?
.- Ta.
.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thảo Nhi đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Còn có thể vì sao, thẹn thùng quá, nếu không phải ngày đó trong lúc ta vô tình nghe được giọng hát của nàng. Ta cũng bị nàng giấu mà chẳng hay biết gì rồi.
.Thảo Nhi vội hỏi: - Khuynh Thành tỷ, ta không có giấu diếm tỷ. Ta ta trước kia cũng không biết.
.Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên một thanh âm: - Có phải ta đã bỏ lỡ cái gì rồi hay không?
.- Hàn đại ca (tiểu Nghệ ca).
.Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Nghệ đã đi tới.
.Hùng Đệ hưng phấn nói:
.- Hàn đại ca, hôm qua huynh phải không ở đây, hôm qua Thảo Nhi muội muội tham gia cuộc thi Giọng hát hay. Khách nhân đều trầm trồ khen ngợi, mới vừa rồi còn có người hỏi phương danh Thảo Nhi muội muội nữa đấy, hì hì.
.Nhóc mập này luôn có thể vì người khác mà vui sướng cao hứng đến nỗi hoa chân múa tay.
.Hoá ra là trong một lần ngoài ý muốn, Cố Khuynh Thành phát hiện Thảo Nhi kỳ thật ca hát rất là dễ nghe, vì thế liền âm thầm giật dây nàng đi tham gia cuộc thi. Chỉ vì nàng biết rằng Thảo Nhi thẹn thùng, vì vậy vẫn giấu diếm đi, Tiểu Mập bọn họ hôm qua khi nhìn thấy Thảo Nhi lên đài mới biết được. Tuy nhiên hôm qua lúc mới bắt đầu, Thảo Nhi đứng ở trên sân khấu thiếu chút nữa thì khóc, thật sự là không hát ra miệng nổi, vẫn là Tiểu Mập, Cố Khuynh Thành bọn họ luôn luôn ở phía dưới ủng hộ nàng, rốt cục nàng mới cố lấy dũng khí hát lên, nhưng mà, cảnh tượng này lại làm cho rất nhiều người xem cảm thấy tức giận thương tiếc đối với Thảo Nhi, càng thêm làm người ta kinh ngạc là, tiếng ca của Thảo Nhi chẳng những vang dội, hơn nữa đem sự dịu dàng của nữ nhân trình bày vô cùng nhuần nhuyễn, lập tức chinh phục không ít người xem, tối hôm qua tuyển thủ dự thi ở Phượng Phi Lâu, có Thảo Nhi và Minh Nguyệt là xuất sắc nhất.
.Thảo Nhi cũng là không dám nhìn Hàn Nghệ.
.Thảo Nhi tham gia cuộc thi, không ngờ lại không có ai nói cho ta biết? Ách hoặc là ta không có chú ý, không được, ta không thể để cho mọi người biết rằng ta lại không quan tâm đến mọi người như vậy. Hàn Nghệ đôi mắt vừa chuyển, nói: - Việc này ấy mà, Tiểu Mập, đệ cũng quá ngạc nhiên rồi.
.Thảo Nhi càng lộ vẻ không yên.
.Hàn Nghệ xoay chuyển lời nói: - Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy Thảo Nhi, đã cảm thấy nàng cốt cách kinh kỳ, tương lai hẳn là rồng phượng trong loài người, điều này rất bình thường a!
.Mộng Đình lập tức làm một mặt quỷ nói: - Khoác lác! Tiểu Nghệ ca ngươi lúc này mới vừa ngủ dậy, mà đã khoác lác rồi.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Cái gì khoác lác nha, cô hỏi Thảo Nhi một chút, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, có phải đã nói muốn cho nàng làm nữ nhân vật chính rồi hay không.
.Mọi người lập tức nhìn về phía Thảo Nhi.
.Thảo Nhi gật gật đầu, đây đúng là lời nói thật, chẳng qua lúc ấy Hàn Nghệ là bốc phét đấy thôi, hắn đã học qua tâm lý học, nhưng cũng không phải thầy xem bói đấy, nào biết Thảo Nhi thật đúng là có thiên phú ở phương diện này, đây thật sự là mèo mù vớ cá rán nha.
.Mộng Đình kinh ngạc nói: - Tiểu Nghệ ca, chẳng lẽ ngươi còn biết xem tướng mạo?
.- Cái gì tướng mạo, vũ nhục người ta phải không.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Xem tướng mạo đây chẳng qua là kiến thức cơ bản mà thôi, cô không phát hiện ta đều là xem cốt cách sao, không phải cùng một cấp bậc, hiểu chưa?
.Hàn Nghệ mà muốn khoác lác, thì đúng là không người nào có thể bì kịp.
.Mộng Đình thực tin, sợ hãi nói: - Vậy tiểu Nghệ ca, ngươi có thể xem giúp ta không?
.- Xem cái gì? Chớ không phải là nhân duyên?
.Hàn Nghệ cười hì hì nói.
.Nào biết Mộng Đình tuyệt không thẹn thùng, hỏi ngược lại: - Nữ nhân chúng ta không xem nhân duyên, thì xem cái gì?
.- Ặc, cũng đúng.
.Hàn Nghệ xấu hổ gật đầu, cười nói: - Tuy nhiên xem nhân duyên ấy mà, nếu so ra thì phức tạp hơn một chút, nhất định cần phải động vào. Như vậy sẽ càng thêm chuẩn.
.Mộng Đình tuy rằng nghịch ngợm, nhưng dù sao tuổi nhỏ, nói: - Động vào đâu?
.Vấn đề này vô cùng sắc bén nha! Hàn Nghệ thấy còn có nhiều người như vậy ở đây, nghĩ thầm rằng vẫn là miên đi. Hơi có vẻ tiếc nuối nói: - Tay.
.Mộng Đình đã bị lừa rồi, lập tức vươn tay nhỏ bé đến.
.Hàn Nghệ cười thầm, cuối cùng cũng lừa được ngươi rồi cô gái nhỏ này. Đang chuẩn bị vươn tay ra chiếm tiện nghi gì gì đó, bỗng nhiên bên cạnh phóng tới hai tia ánh mắt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hùng Đệ nghiêng đầu, một lời không nói nhìn hắn, cau mày nói: - Ta nói này Tiểu Mập, đệ có thể đừng có dùng loại này ánh mắt xem ta được không, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy đang làm việc gì đó trái với lương tâm.
.Hùng Đệ trừng mắt nhìn nói: - Nhưng đại ca huynh là người có thê tử, như vậy không tốt lắm đâu.
.- Ta là sờ cốt. Đệ đừng có nghĩ đến tà ác như vậy được không Mộng Đình, cô làm gì mà lại rút tay về?
.Hàn Nghệ nói xong, chợt thấy tay nhỏ bé trắng nõn non mịn trước mặt kia đã biến mất.
.Mộng Đình đỏ mặt nói: - Tiểu Mập nói có đạo lý.
.Thật không biết bà nương kia đã cho Tiểu Mập uống thuốc gì, tức chết ta. Hàn Nghệ nói: - Không có việc gì, không có việc gì, nhân duyên này chỉ có thể xem, không thể thay đổi, không xem cũng tốt. Như vậy có thể giữ lại một phần niềm vui bất ngờ.
.Mộng Nhi che miệng cười khanh khách nói: - Tiểu Nghệ ca, ngươi thật đúng là biết ăn nói mà.
.Cố Khuynh Thành đã sớm nhìn thấu màn xiếc của Hàn Nghệ rồi. Thấy Hàn Nghệ hơi có vẻ xấu hổ, sóng mắt lưu chuyển, cười nói: - Hàn Nghệ, ngươi đã nói Thảo Nhi tương lai đích thị là rồng phượng trong loài người, hơn nữa còn muốn cho nàng làm nữ nhân vật chính, vậy ngươi cũng phải có hành động gì đó nha.
.- Đúng đúng đúng.
.Hàn Nghệ đang lo không có đề tài khiến hắn chuyển, vội vàng gật đầu, nhưng sau khi gật xong, hắn đột nhiên kịp phản ứng, nói: - Cô có ý tứ gì?
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Giống đám người Minh Nguyệt, sau lưng đều có Cổ Tứ Mẫu các nàng ủng hộ, từ khúc các nàng hát đều là hoàn toàn mới đấy, mà ngươi làm đông chủ Phượng Phi Lâu chúng ta, có phải hay không cũng nên giúp đỡ Thảo Nhi, hơn nữa, ngươi đã xem trọng Thảo Nhi như vậy, nếu Thảo Nhi không tiến đến trận chung kết quyết đấu, đây chẳng phải là nói ngươi không thật tinh mắt.
.Nữ nhân này thật đúng là giảo hoạt, bản lĩnh tận dụng mọi thứ này, chơi tới cực hạn rồi nha! Hàn Nghệ làm sao không rõ Cố Khuynh Thành đang đánh cái chủ ý quỷ gì cơ chứ.
.Thảo Nhi vội nói: - Không cần, không cần, ta chính là mù mờ mà đi lên hát thôi, không dám làm phiền tiểu Nghệ ca.
.Đã khoác lác đến mức như thế rồi, nhất định phải chứng thực nha. Hàn Nghệ nói: - Thảo Nhi muội tử, cái này có cái gì làm phiền chứ, không phải là từ khúc sao, cái đồ chơi này bản nhân chỉ cần há mồm là có, cũng không tính là đột nhiên gì đấy, bản nhân có nhiều ngoại hiệu, trong đó có một cái gọi là nghệ thuật gia, đại nghệ thuật gia.
.- Phù!
.- Xì!
.- Hì hì!
.- Làm gì, các ngươi là đang biểu hiện mình rất ăn ý sao?
.Hàn Nghệ hừ nói: - Không tin đúng không, các ngươi chờ mà xem cho kỹ, chẳng những ta muốn cho Thảo Nhi tiến đến vòng chung kết, còn phải làm cho nàng giành được giải nhất.
.Cố Khuynh Thành vội hỏi:
.- Vậy chúng ta đây liền mong chờ rồi.
.- Nhất định thế.
.Hàn Nghệ tự tin nói.
.Đang lúc lúc này, Lưu Nga đi đến, Hàn Nghệ vội hỏi: - Lưu tỷ, tỷ tới thật đúng lúc, nói cho tỷ biết một việc vui cực lớn.
.Lưu Nga vội hỏi: - Việc vui gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta có một biện pháp, có thể làm cho Tào Tú tức giận đến thất khiếu bốc hơi.
.Lưu Nga vui vẻ nói: - Thật sao?
.- Lừa tỷ làm chi.
.Hàn Nghệ nói: - Thảo Nhi ngày hôm qua biểu diễn thành công tỷ cũng biết đấy, ta không chỉ có muốn cho Thảo Nhi thành danh, ta còn làm cho nàng nổi tiếng lan tràn toàn bộ Trường An, Thảo Nhi này là từ Hoa Nguyệt Lâu đến, nếu Tào Tú nhìn thấy hết thảy ấy mà, có thể không tức chết sao.
.Lưu Nga hơi hơi trầm ngâm, liên tục gật đầu, vui vẻ nói: - Đây cũng một biện pháp tốt.
.- Biện pháp tốt chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy giao cho tỷ rồi.
.- Giao giao cho ta?
.Lưu Nga lại ngây ngẩn cả người, nói: - Này cái này làm thế nào?
.Hàn Nghệ sách một tiếng: - Oa shit! Thế mà tỷ lại không biết làm như thế nào?
.Lưu Nga lắc đầu, nàng mới vừa rồi đi ra ngoài chính là để hỏi về việc thi cử của các khu khác, biết được những tuyển thủ dự thi hiện tại đều vô cùng lợi hại, tuy rằng giọng hát của Thảo Nhi không tệ, nhưng phương diện kỹ xảo có điều khiếm khuyết, nàng cũng vẫn không dám hạ cam đoan này.
.Hàn Nghệ giận người không chịu tranh giành này nói: - Vậy còn không đơn giản sao, Giọng hát hay Đại Đường này là do chúng ta tạo ra, đến lúc đó giám khảo hơn phân nửa cũng đều là người của chúng ta, trực tiếp đặt trước không được sao.
.Mộng Nhi nói: - Tiểu Nghệ ca, ngươi đây là gian dối a!
.Hàn Nghệ nói: - Đây là gian dối cái gì chứ, đây là thực lực bày ra, chẳng qua bày ra chính là thực lực của Lưu tỷ.
.Lưu Nga vội hỏi: - Việc này tại sao ngươi không đi mà làm.
.Hàn Nghệ nói: - Ta không phải là đang phân phó tỷ làm sao, ta cũng không phải giám khảo, ta là đông chủ, đương nhiên là chỉ cần phân phó những giám khảo như các ngươi làm a!
.Thảo Nhi là một cô gái thiện lương cỡ nào, nghe được lời này, xấu hổ đến mức sắp khóc rồi, nói: - Tiểu Nghệ ca, ngươi ngàn vạn lần không cần làm như vậy, ta ta không hát, ta không hát.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Thảo Nhi, hắn đây là dọa muội thôi, nếu hắn dám làm như vậy, đây chẳng phải là đem đá đập chân mình, nói không chừng đến lúc đó Hoa Nguyệt Lâu còn có thể thuận thế cướp đi Giọng hát hay Đại Đường này.
.Nữ nhân này thế nào lại khôn khéo như vậy. Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: - Thảo Nhi cô yên tâm, cho dù không làm như vậy, ta cũng có tuyệt đối nắm chắc, lời hứa mà bản nhân hứa hẹn, vốn chưa từng thất tín bao giờ, cô cứ chờ là được, ta nhất định sẽ làm cho cô bay lên đâu canh thành phượng hoàng, các cô đồng dạng cũng là như thế, bởi vì đây chính là giấc mộng của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận