Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1162: Phu nhân xuất mã

.Kỳ thật đối với Hàn Nghệ mà nói, điểm khó khăn nhất không phải ở trung ương, mà là ở địa phương, bởi vì kinh tế hóa toàn quốc của hắn, vai trò của địa phương tuyệt không thua gì trung ương, chỉ riêng Trường An nơi này, thương nghiệp của ngươi không khởi sắc được, Hàn Nghệ vô cùng cần số liệu của địa phương, bởi vậy hắn sớm đã dự tính năm nay phái người đến các nơi tuần sát tài chính, vừa hay Vi Tư Khiêm cũng bị phái ra ngoài, nếu không lợi dụng, Hàn Nghệ cũng cảm thấy có lỗi với mình.
.Sau khi tiễn bước Vi Tư Khiêm, Hàn Nghệ đầu tiên là cùng Trương Đại Tượng thảo luận một chút về ứng viên ra ngoài tuần thị, chủ yếu là người có thể tin cậy được, Hàn Nghệ dùng người chỉ thích duy thân, phục tùng mệnh lệnh đối với hắn mà nói chính là quan trọng nhất, chính không phải mình phải nghĩ, làm theo lời ta nói là được rồi, tư tưởng rất chuyên chế, nhưng ở Phượng Phi Lâu hắn lại hết sức sáng suốt.
.Buổi chiều thì lập tức mở cuộc họp nội bộ, đầu tiên là nói về chuyện thu hút đầu tư, Hàn Nghệ chỉ nói nên ứng đối với các thương nhân đó như thế nào, rồi sau đó lại có chuyện liên quan đến khảo hạch nội bộ, nhưng điều khiến Hàn Nghệ không ngờ là phần lớn mọi người cũng đều rất thông cảm, mấu chốt không phải ở khảo hạch, mà là ở chỗ Hàn Nghệ dùng sách của mình làm thư tịch chuẩn bị cho cuộc thi, điều này thì quá bình thường, Hứa Kính Tông bọn họ cũng thường hay để cho cấp dưới đọc văn của mình, Hàn Nghệ thân là lão đại của Hộ Bộ, quan viên Hộ Bộ ngươi nhất định phải học chiêu bài của hắn, ngươi phải hiểu tâm tư của lão đại thì ngươi mới có tiền đồ, mọi người dường như đều có chuẩn bị tâm lý, đón nhận một cách hết sức thản nhiên.
.Điều này khiến Hàn Nghệ cảm thấy bản thân mình vẫn chưa hiểu quan trường lắm.
.Sau khi thương lượng xong chuyện này, Hàn Nghệ liền thuận miệng an bài mấy người theo Vi Tư Khiêm đi đến các châu huyện tuần sát tài chính các nơi, xem xem các châu huyện có khó khăn gì, kỳ thật đây đều là chuyện lúc nãy đã thương lượng xong rồi, nhưng như vậy cũng rất bình thường, chỉ là bọn họ không hiểu tại sao phải đi cùng với Ngự Sử Trung thừa, câu trả lời Hàn Nghệ đưa ra cũng rất Hàn Nghệ, đó là tiết kiệm lộ phí, chia ra hai nhóm người đi thì quá lãng phí rồi, dù sao thì tiền này cũng là Hộ Bộ xuất ra a.
.Bởi vì chuyện này rất gấp gáp, Vi Tư Khiêm đã sắp sửa phải xuất phát rồi, bởi vậy Hàn Nghệ gần như đều ở Hộ Bộ an bài chuyện xuất ngoại tuần thị, dặn dò bọn họ phải chú ý những chuyện kia.
.Bên phía Vi Tư Khiêm cũng cẩn thận tỉ mỉ, xuất phát đúng giờ đúng phút, kỳ thật ông ta biết tại sao Thôi Nghĩa Huyền an bài Ngự Sử Trung thừa là ông ta xuất ngoại tuần thị, nếu không gặp phải chuyện lớn, thông thường Ngự Sử Trung thừa không xuất ngoại tuần sát, trong lòng ông ta có sự cảm kích không nói ra được, cũng có sự bất mãn không nói nên lời, nhìn từ một góc độ nào đó, các ngươi đây chính là quan lại bao che cho nhau, nhưng nhìn từ một góc độ khác, khi rời khỏi Trường An, trong lòng Vi Tư Khiêm cũng là đủ loại cảm giác lẫn lộn, chỉ có thể lo liệu "đạt tắc kiêm tể thiên hạ, cùng tắc độc thiện kỳ thân"1, nếu các người đã chê ta ở đây làm vướng bận, vậy thì ta sẽ đến địa phương quản lý tốt, cũng coi như không phụ sự tín nhiệm của hoàng đế. (1: Khi nghèo cùng, mình ở ẩn mà tu thiện lấy mình, cơn hiển đạt, mình giúp cho thiên hạ đều trở nên lương thiện) Vừa mới tiễn Vi Tư Khiêm đi không lâu, lại có một nhóm người sắp rời đi, chính là đám người Tiêu Thủ Quy, Dương Triển Phi, Dương Lâm.
.Trên bến thuyền Vị Thủy ở phía nam ngoại ô, Hàn Nghệ, Vô Y, Dương Phi Tuyết, Hùng Đệ, Tiểu Dã lưu luyến từ biệt bọn họ.
.- Hàn Nghệ, đây là lần thứ hai rồi, cũng không thể lấy bất trắc gì đó là cái cớ nữa nếu lại thất bại, đời này của ta coi như bị hủy hoại trong tay ngươi rồi.
.Dương Triển Phi đứng trên bến thuyền, không khỏi nhớ đến lúc ra đi lần đầu, sắc mặt ngưng trọng dị thường, khi nói chuyện với Hàn Nghệ ở Trường An thì tràn đầy tự tin, bị dụ dỗ đến không biết trời cao đất dày, kết quả là vừa rời khỏi Hàn Nghệ, trong lòng liền hoàn toàn nản chí, lần trước chính là như vậy a, gã tràn trề tự tin trở về Dương Châu, kết quả là làm cho rối tinh rối mù, lần này Hàn Nghệ lại hứa hẹn còn ngon ngọt hơn, nếu lại thất bại nữa thì con đường làm quan của gã sẽ chấm dứt tại đây, nói gã không sợ thì chắc chắn là giả.
.Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Nhị công tử, lần này ngươi cứ việc yên tâm, nếu thất bại, cá nhân ta xuất tiền bù lại cho ngươi.
.Tiêu Thủ Quy ở bên cạnh nghe nói vậy, thấp thỏm không yên nói: - Các người đang nói gì?
.Dương Triển Phi là lần thứ hai rồi, nhưng gã ta lần đầu tiên bị Hàn Nghệ dụ dỗ a, lần này gã ta về Giản Châu cũng mang theo "Quỳ hoa bảo điển" Hàn Nghệ truyền thụ, thứ này có hữu dụng hay không thì thật là chưa chắc a!
.Shit! Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới Tiêu Thủ Quy ở bên cạnh, vội nói: - Không có gì, nhị công tử hắn nói đùa với đệ.
.- Vậy sao?
.Tiêu Thủ Quy cũng không hoài nghi, dù sao thì con người Hàn Nghệ hay thích nói đùa, nói: - Muội phu, sau khi ta đi, phải nhờ đệ ở Trường An chăm sóc tốt cho cha, là nhi tử mà không thể ở lại bên cạnh phụ thân tận hiếu đạo, thật là bất hiếu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại ca xin yên tâm, đệ và Vô Y nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cha vợ.
.- Nếu là đệ thì ta cũng yên tâm. Tiêu Thủ Quy nói xong lại nhìn muội muội ở bên cạnh, nói: - Chỉ là nếu là Vô Y
.Tiêu Vô Y thấy đại ca nhìn sang, lập tức hừ nói: - Ca, mấy năm nay muội chần chừ chưa xuất giá, chính là vì thay huynh ở lại bên cạnh cha giữ đạo hiếu, bây giờ muội đã là vợ người ta, nhưng muội vẫn còn ở lại bên cạnh cha, huynh sẽ không còn không biết ngượng mà nói muội đấy chứ?
.Là như vậy sao?
.Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vô Y có vẻ hơi kinh ngạc, thấy nàng sắc mặt không đổi, thầm nghĩ, xem ra nàng học ta một chiêu rồi.
.Tiêu Thủ Quy sửng sốt, lúng túng nói: - Phải phải phải, đại ca hổ thẹn.
.Nhưng Dương Triển Phi có vẻ rất ủy khuất a, Tiêu Thủ Quy có thể quang minh chính đại nói như vậy, mà ta thì không thể, ta cũng là ca mà, liếc mắt nhìn Dương Phi Tuyết đang từ biệt phu nhân của mình, tiểu muội cũng ngại đứng ở bên này, càng nghĩ càng uất ức, ho nhẹ một tiếng, nói: - Hàn Nghệ!
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Hai huynh đệ chúng ta, không cần phải nói nhiều làm gì, tất cả đều không cần phải nói ra.
.Dương Triển Phi lãnh đạm nói: - Cũng chỉ có thể không cần phải nói ra thôi.
.Tiêu Vô Y thì lại thoải mái tự nhiên nói: - Dương nhị lang, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Phi Tuyết, tuyệt sẽ không để muội ấy chịu ủy khuất. Phong phạm chủ mẫu hiển thị rõ không thể nghi ngờ a!
.Dương Triển Phi vừa thấy Tiêu Vô Y lên tiếng, ý nghĩa này lại khác, cũng nói rất chân thành: - Làm phiền Vân Thành quận chúa rồi.
.Nhưng Tiêu Thủ Quy lại mơ hồ, sao mà chuyện của Dương gia, lại đến lượt Tiêu gia ta chiếu cố, ánh mắt quét qua quét lại, cảm thấy thật là quái dị a.
.- Ta đi nói với nhị thúc vài câu!
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy lo ngay ngáy, vì thế đến chỗ Dương Lâm, nhìn thấy Tiểu Mập lại đang lau nước mắt, vì thế vỗ vỗ vai cậu, nói:
.- Nhị thúc, thuận buồm xuôi gió, nếu ở Dương Châu gặp phải phiền toái gì, lập tức gửi thư đến Trường An, tuyệt đối đừng sợ nói gì phiền đến con.
.Dương Lâm đáp lại vài tiếng, nói: - Nếu con có rảnh thì về thăm Mai Thôn, ở Mai Thôn có rất nhiều người vẫn nhớ con.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Con nhất định sẽ về.
.Sau một hồi từ biệt, mấy người liền lên thuyền, giương buồm đi xa.
.Đến khi những chiếc thuyền hàng biến thành một chấm nhỏ biến mất nơi đường chân trời, Hàn Nghệ bọn họ mới thu hồi ánh mắt, chợt nghe Hùng Đệ nói:
.- Hàn đại ca, tiếp theo có phải chúng ta đi bắt cá không?
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết một người phong tư yểu điệu, ung dung hoa quý, khí độ phi phàm, một người duyên dáng yêu kiều, cười tươi xinh đẹp, dung sắc tuyệt lệ, không khỏi thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt, đi bắt cá? Đệt! Vậy không khỏi lãng phí quá rồi!
.Thẩm Tiếu đột nhiên nói oang oang lên: - Tiểu Mập, không phải Thẩm đại ca đã nói đệ, dù gì Hàn Nghệ cũng là một Tể tướng, sao có thể xuống nước bắt cá, nếu để người khác nhìn thấy thì thật là mất mặt, đi đi đi, ba người chúng ta đi thôi!
.Nói xong, gã liền kéo Tiểu Mập và Tiểu Dã mặt mũi ngơ ngác đi đến bờ sông nhỏ.
.Lần tới Thẩm Tiếu tìm ta vay tiền, bất luận vay bao nhiêu ta cũng cho vay! Hàn Nghệ âm thầm thề, lại thấy Tiêu Vô Y và Dương Phi Tuyết đang nhìn mình, bật cười ha hả nói: - Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, hay là chúng ta cùng nhau đạp đạp xuân, được chứ?
.Tiêu Vô Y làm sao không biết bảng cửu chương trong lòng Hàn Nghệ, mím môi lườm hắn một cái: - Phi Tuyết, chúng ta đến bên kia xem thử! Liền kéo Dương Phi Tuyết đi dọc theo Vị Thủy.
.Dự tính cả năm là ở mùa xuân a! Xem ra các nàng không hiểu ý của ta! Hàn Nghệ mặt dày đuổi theo: - Phu nhân, đợi ta với!
.Tiêu Vô Y bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi: - Chàng gọi ai là phu nhân?
.- Hả?
.Hàn Nghệ chân luống cuống, suýt nữa đã vấp ngã, vẻ mặt lúng túng nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y lại thích nhất nhìn thấy Hàn Nghệ bị thua, cười đắc ý, lại thấy Dương Phi Tuyết thanh tú mặt đỏ bừng, không khỏi lại nghĩ, đừng ngộ thương người khác! Vì thế thân thiết cầm tay Dương Phi Tuyết, hỏi: - Phi Tuyết, gần đây muội ở nhà làm gì?
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Gần đây muội vẫn luôn ở nhà học ghép vần! Lúc nói nàng lại lén liếc mắt Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đang muốn mở miệng, nào biết Tiêu Vô Y giành nói: - Gần đây Hàn Nghệ không đến tìm muội sao?
.Phu nhân à! Nàng cũng thật là không nên hỏi chuyện riêng tư của người ta chứ ! Hàn Nghệ sắp khóc đến nơi rồi, ta muốn đi bắt cá.
.Dương Phi Tuyết ngẩn người chốc lát, sau đó lắc lắc đầu.
.Tiêu Vô Y ngẩng đầu lên liền nói: - Phu quân, sao chàng bạc tình phụ nghĩa như vậy, còn không đi thăm Phi Tuyết, lẽ nào Dương gia có ý kiến với chàng sao, đừng có cuối cùng lại tưởng rằng ta không cho chàng đi.
.- Ahaha phu nhân giáo huấn đúng a! Hàn Nghệ vừa lau mồ hôi vừa nghĩ bụng, rốt cuộc còn muốn ở chung hay không?
.Tiêu Vô Y lại quay sang Dương Phi Tuyết nói: - Phi Tuyết, muội cũng đừng trách phu quân chàng, gần đây quả thực chàng cũng rất bận.
.Dương Phi Tuyết lắc đầu, ngượng ngập nói: - Muội biết, muội cũng không trách chàng.
.- Nhưng cứ như vậy khó tránh khỏi sẽ dẫn đến hiểu lầm.
.Tiêu Vô Y hơi trầm ngâm, nói: - Đúng rồi, nghe nói muội sắp đến Học Viện Chiêu Nghi làm lão sư.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu.
.- Vừa hay, ta cũng sắp đến làm viện trưởng. Tiêu Vô Y nói.
.- Viện trưởng?
.Dương Phi Tuyết và Hàn Nghệ đồng thanh nói.
.Tiêu Vô Y hơi nhíu mày nói: - Chẳng lẽ không phải sao?
.- Phải đương nhiên là phải. Viện trưởng Tiêu! Hàn Nghệ gật đầu nói.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Nhưng nhà ta ở phía đông thành, muốn đến ngoại ô phía nam lên lớp, ra vào thành cũng không tiện, bởi vậy ta định xây một tòa trạch viện ở ngoại cô, như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều, hay là muội đến ở chúng ta đi, như vậy chúng ta có thể cùng đến Học Viện Chiêu Nghi lên lớp, cũng cũng tiện phối hợp, với lại chính là tránh cho phu quân chàng bôn ba ba nơi.
.Hàn Nghệ mắt đột nhiên lóe lên, hay cho câu bôn ba ba nơi, đúng là nói ra tiếng lòng của ta, chủ ý này hay a, nàng mời các nàng đến ở trước, rồi mời ta đến ở, ha ha, Vô Y, ta yêu nàng chết mất!
.- Được a!
.Dương Phi Tuyết vốn là ngượng ngùng lúng túng, đầu óc hỗn độn, liền gật đầu theo bản năng, nhưng đột nhiên bừng tỉnh lại, không khỏi kinh ngạc "hả" một tiếng.
.Tiêu Vô Y nói: - Thế nào? Lẽ nào muội không muốn ở cùng ta sao?
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: - Ta cảm thấy chủ ý của Vô Y rất không tồi, hai nữ nhân các nàng ra vào thành rất nguy hiểm, như vậy thì mọi người có thể phối hợp với nhau, rất tốt.
.Dương Phi Tuyết mặt đỏ bừng, nói: - Nhưng nhưng mà cha ta sẽ không cho phép.
.Đúng vậy! Dương Tư Nột cũng là một vấn đề, ta phải nghĩ cách lừa ông ta gật đầu! Hàn Nghệ không khỏi hơi nhíu mày.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Chuyện này muội yên tâm, tự ta sẽ đi nói với Dương thúc phụ, ta tin ông ấy sẽ đồng ý.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nàng đi nói?
.Tiêu Vô Y nói: - Là ta mời Phi Tuyết ở cùng, tất nhiên là ta đi, liên quan gì đến chàng?
.Hàn Nghệ cười ngây ngô, gật đầu nói:
.- Cái này cũng đúng.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Cứ quyết định như vậy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận