Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1347: Chơi chết các ngươi

.Hôm nay là ngày các học viên về trường, cửa chính của Học viện quân sự mở rộng suốt cả ngày.
.Bắt đầu từ buổi sáng, đã có một vài học viên tục tục quay trở về, nhưng trên mặt họ không có một tia nề hà và buồn bực gì, có cũng chỉ là hưng phấn và mong đợi, có thể thấy họ vô cùng thích ở trại huấn luyện.
.Vừa mới quay lại, đã chơi đá cầu kiểu mới, có vẻ như vô cùng mong đợi.
.Nhung buổi chiều mới là cao điểm của việc về trường, rất nhiều học viên trở về.
.- Ha ha! Thiện Tài, ta biết tiểu tử ngươi sẽ đến mà.
.- Không đến thì là kẻ ngu, những bạn hữu của ta rất hâm mộ ta, bây giờ họ nếu muốn đến Học viện quân sự còn phải nộp tiền nữa.
.- Kính Nghiệp! Tần Tiếu!
.Hai huynh đệ Khế Bật Minh và Khế Bật Quang vẫy tay với Lý Kính Nghiệp và Tần Tiếu phía trước đang đi tới.
.- Các ngươi đã tới rồi.
.Tần Tiếu cười nói.
.Khế Bật Minh nói: - Ta vốn không muốn tới, nhưng về nhà ngẫm nghĩ, nếu chúng ta thật sự không tới nữa, há không phải vừa ý Hàn Nghệ sao, cái tên kia đáng ghét vô cùng, ta không muốn hắn đạt được ý đồ. Các ngươi thì sao?
.Lý Kính Nghiệp nói: - Giống nhau, ta cho rằng Hàn Nghệ sợ chúng ta, vì vậy muốn chọc giận chúng ta, như vậy hắn mới có thể ở đây làm mưa làm gió.
.Lý do này đường hoàng biết bao, thực ra họ trở về đi lại vài ngày, chỉ cảm thấy buồn chán đến cực điểm, họ muốn cái gì mà không được, phải chơi cũng chơi đến chán rồi, cuộc sống cũng mất đi thử thách, không giống với ở trại huấn luyện, mỗi ngày đều có mục tiêu để họ đi thách đấu, chỉ có nghỉ một ngày kia quả thật là lúc vui vẻ nhất của họ, ngược lại bảy ngày này qua đi mà sống không bằng chết, họ đều ngày ngày mong đợi ngày hôm nay, vốn dĩ đều muốn trở về sớm, chỉ sợ bị Hàn Nghệ cười nhạo, vì vậy dây dưa đến buổi chiều mới đến.
.Cùng với sự trở về của mọi người, ký túc xá trở nên vô cùng náo nhiệt. Mọi người đều mang theo không ít đồ ăn, tụ tập cùng một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện mà họ đã gặp trong mấy ngày này, trong đó Khuynh thành chi luyến là chủ đề không thể tránh khỏi, vô cùng vui vẻ.
.- Kính Nghiệp, nghe nói hai ngày trước, học viện chúng ta còn đặc biệt mở ra một cuộc họp, Tư Không cũng đến đó.
.Khế Bật Minh đột nhiên hỏi.
.- Ừ, cha ngươi không đi sao?
.- Cha ta chán ghét nhất là họp Nhưng theo ta biết, còn mời không ít văn thần tới làm lão sư.
.- Kính Nghiệp, gia gia của ngươi nói với ngươi không?
.- Không! Gia gia của ta không quản ta gì nhiều.
.- Các ngươi nói sau này chúng ta sẽ học cái gì?
.- Ta nghĩ chủ yếu vẫn là binh pháp, sau đó khả năng có một chút cưỡi ngựa bắn tên, những mấy văn thần kia ước chừng là tới dạy một vài môn nhận số biết chữ, chúng ta cũng không phải tham gia khoa cử.
.- Ừ, cũng không khác suy nghĩ của ta bao nhiêu.
.Đúng lúc này, Trình Bá Hiến đột nhiên chạy vào, nói: - Tất cả đã đến, toàn bộ đã đến rồi.
.- Cái gì mà tất cả đã đến.
.- Sặc! Học viên của học viện chúng ta đều đã đến, một người cũng không thiếu.
.Thật ra người có khả năng không đến nhất, chính là một nhóm người này, bọn họ đến rồi, vậy thì trên cơ bản là đều đã đến, kỳ sau đã bắt đầu thu phí, hơn nữa bao nhiêu người vắt óc muốn đến Học viện quân sự, chỉ dựa vào lòng hư vinh này, mọi người cũng sẽ trở về a!
.Trong quan thự!
.- Đôi hai, chính là lá bài này!
.Trình Xử Lượng ném ra hai lá bài, cười hắc hắc.
.Lý Tư Văn nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi từng thấy đồ đệ thắng qua sư phụ khi nào chưa. Nói xong, Hàn Nghệ ném bốn lá bài xuống.
.- Bốn lá ba.
.Trình Xử Lượng trố lồi hai mắt
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt nói: - Bài này của ngươi coi như được, ôi, ra ngoài cũng đừng nói là ta dạy ngươi chơi bài đó.
.- Ha ha! Trình Nhị, ngươi thua rồi.
.Lý Tư Văn cầm một nắm bài, bắt đầu biểu diễn.
.Đúng lúc này, tổng giáo quan đi tới, nói: - Phó viện trưởng, vừa rồi ty chức đi điểm danh trước, tất cả chín trăm học viên đều đã đến đủ.
.- Không có khả năng!
.Trình Xử Lượng sợ tới mức tay run lên.
.Hàn Nghệ lập tức nhét lá bài J mà hắn ném xuống trở lại tay hắn, sau đó mới làm ra vẻ mặt.
.- Bọn ranh con này là cố ý không nể mặt mũi của ta a! Vậy chúng ta cứ chờ xem. Nói xong hắn lại nhìn Lý Tư Văn nói: - Ngươi tiếp tục a! Thắng trước rồi hãy nói, tốt xấu cũng có một quan tiền a.
.Trình Xử Lượng hừ nói: - Choi thì chơi, ta không tin là các ngươi ngay cả một lá bài cũng không có.
.- Tám chín mười J Q K, hết rồi.
.- !
.Hôm sau!
.Chín trăm học viên hai tay chắp sau lưng, hai chân hơi mở rộng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Hàn Nghệ mặt mũi tức giận ở trên đài.
.- Rất tốt! Rất tốt! Đều đã đến a! Ha ha!
.Hàn Nghệ vô cùng tức giận cười to: - Xem ra các ngươi đều cho rằng những lời ta nói trước kia là đang phô trương thanh thế, nhưng các ngươi đều đã đoán sai rồi. Hôm đó những lời đó của ta là xuất phát từ tâm can, ta sẽ nói rõ với các ngươi nhé, vì ta biết với cái đức hạnh này, trí thông minh này, gần như không có cách nào tốt nghiệp được, miễn cho ta đến lúc đó còn phải đi giải thích cái này, giải thích cái kia với phụ thân các ngươi.
.Nói tới đây, hai tay hắn dang ra, lắc đầu thở dài: - Nhưng ta thật không ngờ các ngươi đều không coi ra gì, bây giờ ta có thể nói với các ngươi rất rõ ràng, nếu muốn tốt nghiệp ở đây, sẽ là một chiến dịch khó nhất trong đời các ngươi, các ngươi nhất định sẽ cảm thấy hối hận vì sự lựa chọn của ngày hôm nay. Ta chỉ có một yêu cầu, đến lúc đó, các ngươi không được kéo tay phụ thân các ngươi, chạy tới chỗ ta nịnh hót lấy lòng.
.Chín trăm học viên không nói một tiếng, nhưng ai ai cũng tức điên rồi, đây quả thực là sỉ nhục bọn họ a!
.Lần này nếu không tốt nghiệp nổi, vậy còn không bằng đi chết đi!
.Hàn Nghệ đột nhiên chỉ vào một tấm gỗ dựng đứng bên trái nói: - Sự sắp xếp huấn luyện cho các ngươi ba ngày tới, cùng với chương trình học tập trong một học kỳ của các ngươi đều ở bên trên, các ngươi xem xem, tìm hiểu một chút, giải tán!
.Chín trăm học viên cùng lúc kính một lễ với Hàn Nghệ, sau đó lập tức đến trước tấm bảng gỗ.
.Huấn luyện ba ngày tới so với trước kia không khác nhau là mấy, chính là ngày cuối cùng sắp xếp họ tổng vệ sinh, nhưng hiện giờ những việc nhà quét tước này thì đúng là bản lĩnh sở trường của họ. Phải biết ký túc xá không sạch sẽ thì thật đúng là muốn lấy mạng người.
.Nhưng chương trình học của kì đầu tiên khiến cho mọi người đều mở rộng tầm mắt, mỗi người đều xem đến trợn mắt há hốc mồm, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
.- Lịch sử?
.- Toán học?
.- Y học?
.- Công trình?
.- Nhân văn?
.- Quân chế?
.Mỗi mộtmột môn học báo ra, mỗi học viên đều chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, đây là Học viện quân sự gì a, ngoài môn học quân chế này ra, các môn còn lại có quan hệ khỉ gì với quân sự a! Hơn nữa, huấn luyện thân thể quan trọng nhất nhất nhất chỉ chiếm không đến một phần, chính là mỗi buổi sáng huấn luyện một canh giờ, cưỡi ngựa bắn tên gì đó, hoàn toàn không có.
.Lúc ban đầu bọn họ đều cho là huấn luyện là chủ yếu, nhưng loại huấn luyện cường độ cao này họ đều đã thích ứng rồi, vô cùng tự tin, kết quả vừa xem, tất cả đều là văn khoa, đây đúng là lừa gạt a!
.Sao ngươi có thể không làm theo khuôn sáo a!
.Nếu bọn họ thích đọc sách, sớm đã đi thi khoa cử rồi, việc gì phải tới đây chứ.
.Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao Hàn Nghệ dám tự tin như vậy nói với bọn họ, bọn họ rất khó tốt nghiệp.
.Quả thực rất khó!
.Lý Kính Nghiệp đột nhiên trừng mắt với Hàn Nghệ, nhưng miệng lại vô cùng cung kính nói: - Phó... Phó viện trưởng, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.
.- Vấn đề gì? Nhưng Hàn Nghệ lại là một vẻ mặt không kiên nhẫn.
.- Ở đây không phải Học viện quân sự sao, nhưng tại sao chương trình học không có liên quan gì đến quân sự.
.- Không có văn hóa, thật đáng sợ, môn học nào ở đây không có liên quan đến quân sự, ngươi hãy nói thử xem.
.- Lịch sử a! Lịch sử này có liên quan gì đến đánh trận?
.- Lịch sử bao gồm chiến tranh không?
.Lý Kính Nghiệp chớp chớp mắt.
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua "lấy sử làm gương, có thể biết hưng suy, mà trong lịch sử bao gồm chiến tranh, vậy thì cũng có thể nói là lấy sử làm gương, có thể biết thắng bại.
.Khế Bật Minh đột nhiên nói: - Coi như lịch sử có liên quan, nhưng toán học này có liên quan gì đến quân sự?
.Hàn Nghệ hừ nói: - Quan hệ rất lớn, đầu tiên, điểm danh cần toán học chứ. Tính toán lộ trình và tốc độ cần toán học chứ! Còn nữa, có lẽ các ngươi đã nghe qua lý luận suông, tại sao có cách nói lý luận suông, chính là vì có những người đã học binh pháp, lại không biết vận dụng linh hoạt, mà có một trí giả từng nói, tư tưởng toán học vẫn là thống trị trong tư tưởng, học biết nó, ngươi sẽ có thể biết được làm thế nào để vận dụng binh pháp.
.- Trí giả nào nói, sao ta chưa từng nghe qua.
.- Ta!
.Hàn Nghệ chỉ vào mình nói!
.- Cho dù như vậy, vậy y khoa kia, nhà ta đời đời đều là cảnh quân, nhưng chưa từng nghe nói quân nhân còn phải học y học cả.
.- Đánh giặc có thể bị thương không?
.- Nhưng... nhưng trong quân có lang trung a!
.- Trong quân có lang trung, nhưng trên chiến trường thì không nhất định, học y là chịu trách nhiệm với bản thân mình.
.- Nhân văn này là thứ gì?
.- Cái này giải thích quá uyên thâm, sợ các ngươi không hiểu nổi, các ngươi cứ hiểu là mối quan hệ giữa người và người, bao gồm văn minh văn hóa, cùng với phong thổ nhân tình của mỗi một dân tộc.
.- Chúng ta học cái này làm gì?
.- Tương lai các ngươi tốt nghiệp, đều là trực tiếp đảm nhiệm làm sỹ quan, đương nhiên cũng sẽ không quá cao cấp, như vậy thì động viên dân chúng, sẽ là quá trình các ngươi bắt buộc phải trải qua, mà nhân tình phong thổ các nơi của Đại Đường ta không giống nhau, nếu các ngươi không biết gì về việc này, các ngươi làm sao động viên, cái này gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, hiểu được bản thân và kẻ địch, là bí quyết thường thắng có một không hai.
.- Môn học công trình kia có phải có liên quan đến vũ khí hay không?
.- Thông minh!
.Hàn Nghệ đưa ánh mắt tán thưởng về phía Tần Tiếu, nói: - Những thứ này đều là môn học nền tảng, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn, nếu không không thể tốt nghiệp.
.Trình Bá Hiến phẫn nộ nói:
.- Có vài Tể tướng đều chỉ là học Nho học, chúng ta lại phải học nhiều như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Đó là vì kỳ vọng của chúng ta đối với các ngươi, là tương lai có thể ra làm tướng quân vào làm tể tướng.
.Lý Kính Nghiệp nói: - Nhưng ta nghĩ binh pháp vẫn là quan trọng nhất.
.- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
.- Binh... Binh pháp?
.Hàn Nghệ nghe vậy bật cười ha ha.
.Lý Kính Nghiệp nói: - Ngài cười gì vậy?
.- Ta cười ngươi cũng quá hài hước rồi! Hàn Nghệ nói: - Binh pháp Tôn Tử kia cũng chỉ là một chút như vậy, cho ta ba ngày ta cũng có thể thuộc nằm lòng, vậy lẽ nào nói ta có thể thành thống soái, đừng có làm trò cười nữa. Các ngươi ngay cả tri thức cơ bản cũng không hiểu, đã muốn học binh pháp, các ngươi đây không phải đang làm hại bản thân, mà là đang làm hại hàng ngàn vạn tướng sĩ của Đại Đường ta, đợi sau khi các ngươi học xong những kiến thức cơ bản này hãy tới bàn binh pháp với ta. Tất nhiên, các ngươi vẫn còn một lựa chọn, cửa chính ở bên kia.
.Nói rồi, tay hắn chỉ về phía cửa chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận