Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 526: Thống nhất chiến tuyến

.ây tuyệt đối là buổi sớm khiến người ta mong đợi.
.Chỉ là trước mặt, trong màn sương mông lung vẫn ngập tràn bầu không khí hài hòa, tĩnh lặng.
.Trong ngày đông giá rét này, không ai nguyện ý nhảy vào nước lạnh tắm rửa khi đang ngủ trong ổ chăn, nhưng có những người lại không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào của buổi sớm hôm nay, rất nhiều người đều bị đồng hồ sinh học của mình làm tỉnh giấc trước khi chiêng trống chưa gõ vang.
.Chạy vòng.
.Vẫn là chạy vòng.
.Nhưng hạng mục huấn luyện cơ bản này dần dần trở nên nhẹ nhàng, cho dù tăng thêm hai vòng thì các học viên cũng không tranh cường háo thắng, mà lại không nhanh không chậm mà chạy, bọn họ cuối cùng cũng lĩnh hội được tinh túy của việc chạy buổi sớm.
.Sau khi chạy buổi sớm, bọn họ liền kết thành nhóm đi đến nhà ăn.
.- Bọn nhóc này càng ngày càng nghe lời.
.Trình Xử Lượng nhìn đám học viên phía trước mà cười ha ha.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Từ sau lần ầm ĩ trước, bọn họ cho dù muốn đi cũng không đi được, nếu bọn họ còn dám làm loạn, người chịu thiệt là bản thân bọn họ.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Đêm hôm trước, Uất Trì Tu Tịch mới dùng cung đạn tập kích Phó Đốc Sát.
.Trình Xử Lượng ngẩn ra, nói: - Đó không phải là trò mà Hàn Nghệ và Uất Trì Tu Tịch diễn sao?
.Lúc đó y cũng không ở đó, hơn nữa bây giờ y cũng không còn ngày ngày làm ổ ở đây nữa.
.Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên đều mỉm cười.
.Trình Xử Lượng nói: - Thế nào? Không phải như thế sao? Hàn Nghệ, ngươi thật sự lấy cung tiễn hù Tu Tịch à! Nếu để Uất Trì bá bá biết, thì ngươi chịu đủ đó.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Chuyện này lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói.
.Mấy người vừa nói vừa đến thực đường, bởi vì những học viên kia tranh thủ thời gian, do vậy đi rất nhanh, đợi khi bọn họ đến nhà ăn, trước cửa sổ nhà ăn đã xếp một hàng thật dài.
.- Bọn họ đến rồi.
.Ánh mắt Nguyễn Văn Quý xếp hàng đầu tiên liếc ra sau, nhỏ giọng nói.
.Tiêu Hiểu nhìn thoáng qua, lóe lên vẻ giảo hoạt, nói: - Mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn của chúng ta, đến lúc đó coi trò hay là được. Tiến lên trước chuẩn bị lấy cơm.
.- Tiểu Hiên, ngươi còn đứng đó ngây người cái gì, còn không mau qua giúp đỡ.
.Chợt nghe thấy Chu Đại Đồng quát lên một tiếng.
.Một người hầu vội vàng nói: - Đến đây, đến đây.
.Cũng không biết có phải y quá vội hay không, vừa xoay người, khuỷu tay vừa hay đụng vào chồng bát, chỉ nghe choang choang choang mấy tiếng vang lên.
.- Tiểu Hiên
.Một tiếng rít gào, Chu Đại Đồng đã xông lên trước tiểu tử kia như cơn lốc.
.- Chủ quản, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không cố ý.
.Người hầu tên Tiểu Hiên này cả người đều run rẩy.
.Tiêu Hiểu cau mày nói: - Lão Chu, ông thôi đi, luôn khi dễ tiểu hài tử người ta, nhanh mang chén qua đây.
.Mưa dầm thấm đất, y cũng giống như Tiêu Vô Y, thích lo chuyện bất bình của thiên hạ.
.- Lát nữa ta thu thập ngươi, còn không nhanh mang chén qua.
.- Dạ dạ dạ!
.Tiểu Hiên vội lấy một ít chén dưới đáy bàn ra.
.Tiêu Hiểu hơi liếc mắt nhìn Chu Đại Đồng, sau đó lấy một cái chén, bắt đầu múc cháo.
.Chu Đại Đồng nhìn thấy, ngươi còn trừng ta nữa, lát nữa ngươi tự mình chịu lấy đi.
.Đám người Tiêu Hiểu, Nguyễn Văn Quý lấy bữa sáng xong thì ngồi xuống cái bàn gần phòng trong nhất, vừa chậm rãi ăn, dù sao thì hôm nay Hàn Nghệ không làm mất quá nhiều thời gian của họ, ánh mắt lại nhìn vào trong phòng.
.Chỉ một lát sau, chỉ thấy mấy hạ nhân bưng từng lồng từng lồng sủi cảo đi vào.
.Mấy người Tiêu Hiểu nhìn nhau, đều nở nụ cười gian.
.Đám người Thôi Hữu Du cách bọn họ không xa vẫn luôn nhìn chăm chú vào bọn họ.
.Vương Côn nói: - Thôi huynh, xem ra bọn Tiêu Hiểu làm được rồi.
.Thôi Hữu Du khẽ cười nói: - Lúc này có trò hay để nhìn rồi.
.Bên trong phòng.
.- Sủi cảo này thơm quá nha!
.Sủi cảo vừa bưng lên bàn, Trình Xử Lượng ỷ vào cái miệng to của mình mà nháy mắt quét sạch một lồng, đang chuẩn bị lấy cái lồng thứ hai thì chợt thấy Hàn Nghệ ngồi đó không hề động đậy, nói: - Hàn Nghệ, sao ngươi không ăn.
.Sắc mặt Hàn Nghệ ngưng trọng nói: - Ta có một tin tốt và một tin xấu nói cho các ngươi biết. Không biết các ngươi muốn nghe cái nào?
.Độc Cô Vô Nguyệt uống miếng trà, nói: - Tin xấu.
.Y không có hứng thú lắm với tin tốt, dù sao thì có tốt được tới đâu chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Tin xấu chính là trong số sủi cảo này đã bị bỏ thuốc xổ.
.- Cái gì? Trình Xử Lượng trợn mắt hổ, vô cùng dọa người, kinh ngạc đến quên vỗ án.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu, tiếp tục ăn.
.Hàn Nghệ sửng sốt nói: - Độc Cô công tử, ta vừa mới nói trong sủi cảo có bỏ thuốc xổ.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Vậy thì ta cũng đã ăn rồi, bây giờ ngươi nói gì cũng muộn rồi, có điều trước khi ta đi nhà xí, cũng sẽ nhét một lồng sủi cảo vào miệng của ngươi.
.Có cần chơi vậy không nha! Suýt chút quên mất thằng nhãi này là tên cuồng bạo lực.
.Hàn Nghệ lập tức tỏ vẻ xấu hổ.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Vậy tin tức tốt.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không còn hứng chơi đùa bọn họ nữa, buồn bực nói: - Tin tốt chính là sủi cảo bỏ thuốc sổ đều bị ta tiêu hủy rồi.
.Trình Xử Lượng sửng sốt hồi lâu, nói: - Ngươi đang trêu đùa chúng ta sao.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải, ta chỉ muốn trần thuật một sự thật, chính là sủi cảo đích thực bị người ta bỏ thuốc.
.Ba người không khỏi nhìn nhau.
.Ngoài phòng, Nguyễn Văn Quý nói: - Sao còn chưa có phản ứng?
.Tiêu Hiểu nói: - Ngươi gấp cái gì, lúc này mới bao lâu chứ này này này, ra rồi.
.Chỉ thấy bốn người Trình Xử Lượng vội vàng đi ra khỏi gian phòng, sau đó Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt lần lượt bước nhanh ra khỏi gian phòng, gần như là trong chớp mắt thì biến mất ở khúc quẹo ở cửa sau.
.Tiêu Hiểu vui vẻ, ha ha nói: - Quả nhiên là dưới chân như gió nha! Lần này bọn họ thảm rồi. Tâm tình tốt nha, khẩu vị không khỏi cũng tốt lên, cắn miếng bánh mì, ăn miếng cháo, ăn rất vui thích nha.
.Đôi mắt Nguyễn Văn Quý đảo vòng nói: - Đi đi đi, chúng ta đi nhìn đi.
.Tiêu Hiểu cười xấu xa nói: - Có cái gì để nhìn chứ, thuốc xổ chỉ là thứ yếu, quan trọng là số phấn ngứa kia, trò hay còn ở phía sau nha.
.Vừa dứt lời, y đột nhiên nhíu mày, một tay ôm bụng, đột nhiên hai mắt trừng lên: - Ai nha, ta cũng muốn đi nhà xí.
.Y hít sâu một hơi, vút một tiếng thì không thấy đâu, người bên cạnh chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua.
.- Hừ! Tiểu tử này không cho ta coi kịch hay, bản thân mình lại chạy trước.
.Nguyễn Văn Quý hừ một tiếng, đột nhiên cũng ôm bụng, nói: - Ai ôi, ai ôi, ta cũng không được rồi.
.Vừa nói xong thì y cũng xoay người chạy về phía nhà xí.
.Ba người còn lại thấy thế, thầm nghĩ, Nguyễn Tam này thật lười mà, lấy cớ cũng giống nhau nữa.
.Nhưng rất nhanh, bọn họ lục tục mượn "cái cớ" này mà chạy ra ngoài.
.Thế nhưng, bọn người Thôi Hữu Du đều cho rằng bọn họ đi coi náo nhiệt, lần lượt đứng lên đi qua đó, bởi vì bọn họ không biết cụ thể Tiêu Hiểu giở trò gì, cho rằng có náo nhiệt để coi.
.Nhưng đợi khi bọn họ đến nhà xí, một dãy nhà xí chỉnh tề thẳng tắp đều đóng chặt cửa gỗ, không có náo nhiệt gì để xem.
.- Bọn Tiêu Hiểu đi đâu vậy?
.Bọn họ nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy một bóng người, mà không hề biết người ngồi trong nhà xí là bọn Tiêu Hiểu.
.- Chẳng lẽ không phải coi náo nhiệt ở đây sao?
.Thật sự tiểu tử Tiêu Hiểu này có rất nhiều mưu ma chước quỷ, bọn họ cho rằng trong đó nhất định có mờ ám, lại nhìn quanh bốn phía, thấy không có phát hiện gì, thế là quay về.
.Bọn họ vừa đi, chỉ thấy trong một gian phòng phía sau có bốn người đi ra, chính là bọn Hàn Nghệ.
.Trình Xử Lượng hung hăng mắng: - Mấy tên tiểu tử này lại dám chỉnh ta, xem ra lão tử phải ra tay cho bọn chúng xem mới được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Được rồi! Tướng quân cứ việc trả thù là được, ta tuyệt đối coi như không thấy.
.Trình Xử Lượng liếc nhìn Hàn Nghệ, đây là tiết tấu muốn kéo y xuống nước nha, lập tức nói: - Đi đi đi, ta mới không mắc lừa ngươi. Hơn nữa, bọn họ còn chưa chắc chống được trừng phạt của ngươi, không cần ta ra tay.
.Đối với lời lẽ vô sỉ của Trình Xử Lượng, Hàn Nghệ tỏ ra vô cùng khinh bỉ.
.Trưởng Tôn Diên cau mày nói: - Hàn Nghệ, ngươi định trừng phạt bọn họ thế nào?
.Hàn Nghệ đảo mắt một lát, nói:
.- Việc này ta vẫn đang suy nghĩ, dù sao thì bọn họ không phải nhắm vào một mình ta, nếu chỉ báo thù cho phần ta, thì chỉ trừng phạt bọn họ một chút là được.
.- Nhưng nếu là bốn người thì sao?
.Hai mắt Độc Cô Vô Nguyệt đã tràn ngập lửa giận, lần này nếu là ở ngoài, y đã đánh từ lâu rồi.
.Hàn Nghệ hơi xấu hổ nói: - Vậy thì từ từ chơi đi.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Hàn Nghệ, chuyện gì cũng phải từ từ chậm rãi, không nên nóng vội, dục tốc bất đạt.
.Sau khi bọn họ biết được kế hoạch của Tiêu Hiểu từ miệng của Hàn Nghệ, tuy đều khá bình tĩnh, nhưng trong lòng đều giận dữ không thôi. Lần này nếu trúng chiêu, thì thật sự là xót nha, cúc hoa đều gãi thành bột.
.Quả nhiên là người có văn hóa, nói chuyện đến mức ta phục rồi. Hàn Nghệ ha ha nói: - Hiểu rồi, hiểu rồi. Trong lòng thầm thoải mái, không hổ là tiểu cữu tử của ta, thật sự được việc mà, bây giờ bốn người chúng ta thống nhất chiến tuyến, sau này nếu ai còn có thể sống trở ra, thì tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh.
.Một cơn gió lạnh thổi qua, năm cánh cửa gỗ ở nhà xí đồng thời mở ra. Thật ra năm cánh cửa gỗ này đã đóng mở ba lần rồi, chỉ là lần này như có hẹn trước, đồng thời mở ra.
.- Phù phù!
.Sao thở mà cũng có hồi âm chứ.
.Năm người ăn ý nhìn quanh, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt nhau.
.Hóa ra các ngươi đều không phải là kiếm cớ đến đây coi náo nhiệt nha!
.Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chiêng thúc giục, tiếng chiêng này chính là phải tập hợp.
.Tiêu Hiểu nhướng mày, nói: - Ta thấy việc này không đúng lắm, lát nữa nhất định phải cẩn thận.
.Mấy người vội vàng chạy lên phía thao trường.
.- Phù phù!
.- Ta nói này Hàn Nghệ, lại làm gì vậy?
.Trình Xử Lượng nhìn Hàn Nghệ đang chạy nhanh đến trong viện, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
.Hàn Nghệ ngừng lại, thở dốc nói: - Không phải các ngươi nói phải từ từ chơi sao, ta chỉ làm theo lời các ngươi dặn thôi nha!
.Lại chạy thêm mấy lần, Hàn Nghệ mới ngừng lại, khẽ thở dốc nói:
.- Các ngươi trước tiên đừng ra vội. Nói đoạn, hắn lại há miệng thở dốc đi ra ngoài.
.Lúc này đã tập hợp xong được một lúc rồi, học viên đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề dưới sự chỉ huy của giáo quan mình rồi.
.Hàn Nghệ đứng trước mặt học viên, thở dốc nói: - Xin xin lỗi, ta đến trễ.
.Bùi Thiếu Phong cười nói: - Phó Đốc Sát, sao ngươi lại thở thành như vậy chứ?
.Hàn Nghệ khép miệng lại, miễn cưỡng điều chỉnh hơi thở, nói: - Đa tạ sự quan tâm của ngươi, sáng nay bụng ta hơi không khỏe, vừa nãy chạy từ nhà xí qua, do vậy có hơi gấp.
.Không ít người đều nhìn về phía bọn Tiêu Hiểu, chỉ thấy mấy người bọn họ ai cũng căng thẳng, cho rằng bọn họ đang nhịn không cười, mà không biết là bọn họ sĩ diện, thật ra bọn họ cũng muốn thở dốc thoải mái như thế.
.Có điều bọn họ nhìn thấy Hàn Nghệ như vậy, trong lòng cũng khá hơn không ít, lòng phòng bị cũng thả lỏng mấy phần.
.Hàn Nghệ thở một lát, nói: - Hai ngày nay nghe không ít học viên oán giận gần đây huấn luyện hơi nhiều, đây là cảm xúc tiêu cực, ta không hi vọng trại huấn luyện chúng ta xuất hiện cảm xúc này, do vậy ta quyết định trưa hôm nay không huấn luyện bước đều, đổi thành bài huấn luyện suy ngẫm. À, cái gọi là suy ngẫm xuất phát từ tâm lý học của ta, nói một cách đơn giản là nhắm mắt tĩnh tọa, thả lỏng bản thân, tạm thời quên đi tất cả cảm xúc tiêu cực, sau đó dùng trí tuệ của mình hóa giải cảm xúc tiêu cực này khi tĩnh tọa.
.Quả thật là ban ân nha!
.Huấn luyện bước đều hai ngày nay đã khiến hai chân của bọn họ luôn đau nhức, nếu có thể nghỉ ngơi nửa ngày thì thật sự còn hơn mười chuyến đi Bình Khang Lý nha.
.Nhưng đây không phải là tác phong trước nay của Hàn Nghệ, bởi vậy rất nhiều học viên đều cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, bọn họ có chút không tiếp nhận nổi.
.Dương Mông Hạo nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đương nhiên là thật.
.Uất Trì Tu Tịch vội nói: - Phó Đốc Sát, ngươi nói thật sự rất đúng, mấy ngày nay ngực ta giống như bị nghẹn khí vậy, thật sự rất khó chịu, bài suy ngẫm này rất tốt nha, ta thích vô cùng.
.Các ngươi đều nhờ phúc của bọn Tiêu Hiểu. Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta nói lời không hay trước, ta bảo các ngươi suy ngẫm, không phải bảo các ngươi chơi đùa, nhất định phải tĩnh tọa cho ta. Nếu ta phát hiện có ai không nghiêm túc suy ngẫm, vậy thì tổ của người đó phải phụ trách quét thao trường.
.Uất Trì Tu Tịch thầm nghĩ không phải tĩnh tọa sao, ai mà không biết, vỗ ngực nói:
.- Phó Đốc Sát, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định nghiêm túc suy ngẫm.
.Ngươi đợi lát nữa quét thao trường đi! Hàn Nghệ cười thầm, ngoài miệng lại nói: - Như vậy là tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận