Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1313: Mượn đao giết người

.Lẽ nào lão muốn mượn việc này để triển khai phản kích toàn diện?
.Trán Hàn Nghệ hơi toát mồ hôi, bởi vì hiện giờ kế hoạch của hắn mới vừa đi vào quỹ đạo, hắn cũng không hy vọng có chuyện gì phá vỡ cục diện hiện có, khiến cho tất cả lại tràn ngập biến số, cẩn thận nói: - Lẽ nào Thái úy cho rằng chuyện này có thể lật đổ Lý Nghĩa Phủ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nếu nhìn từ luật pháp Đại Đường ta, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
.Hoàng đế muốn thả một tù nhân cũng phải đưa ra lý do đầy đủ, thậm chí là đại xá thiên hạ, Trung thư lệnh ngươi dựa vào một câu nói gì đấy là có thể thả phạm nhân trong ngục ra, đây quả thực là coi trời bằng vung.
.Chuyện này nếu làm ầm ì, tuyệt đối có thể làm lớn lên.
.Hàn Nghệ nhíu mày suy ngẫm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nóng vội, thần sắc bình thản ngồi ở đối diện, lẳng lặng chờ đợi.
.Hàn Nghệ cũng không nhìn ra lão hồ ly này trong lòng đang tính toán gì, trong lòng sớm đã hận Lý Nghĩa Phủ muốn chết, loại chuyện ngu xuẩn này cũng làm ra được, đúng là khiến người thông minh trong thiên hạ đều cảm thấy không biết theo ai, bởi vì chuyện này quá là không thể tin nổi, hoàn toàn không theo khuôn sáo, khiến Hàn Nghệ cũng không biết nên phản ứng thế nào. Sau khi cân nhắc một phen, hắn mới nói: - Thái úy, nếu theo ta thấy, việc này quá mạo hiểm, nếu như chúng ta lại gây sóng gió, trong lòng bệ hạ sẽ nghĩ thế nào? Trong lòng đại thần trong triều sẽ nghĩ thế nào? Điều này cũng không thể đoán nổi, có lẽ bọn họ sẽ còn cho rằng Thái úy muốn mượn cơ hội này quay lại triều đình, nhưng ta nghĩ bệ hạ sẽ không muốn nhìn thấy Thái úy ông trở lại triều đình nữa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu nói: - Điều ngươi băn khoăn lão phu đều hiểu, nhưng đám người Đường Lâm, Trương Duệ Sách ở trong triều vẫn luôn bị Lý Nghĩa Phủ chèn ép, hơn nữa chắc hẳn ngươi cũng rõ, bọn họ đều cảm thấy bất mãn sâu sắc đối với sách lược ẩn nhẫn trước đây của lão phu, bởi vậy Đường Lâm bọn họ mới vội vã tìm đến lão phu, hy vọng có thể làm ra phản kích, cứ một mực nhường nhịn cũng không đổi lại được sự thông cảm của bọn Lý Nghĩa Phủ, bởi vậy nếu tiếp tục nhẫn nhịn nữa, chỉ sợ nội bộ cũng sẽ phân tách sụp đổ.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, cũng hiểu được nỗi khổ của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Mặc dù hắn đã tiếp quản tập đoàn Quan Lũng, nhưng hắn và Võ Mị Nương vẫn có một tầng quan hệ, thành viên tập đoàn Quan Lũng cũng không biết nội dung trong này, bọn họ chỉ là phối hợp với Hàn Nghệ trong công vụ, đổi lấy sự bảo vệ của Hàn Nghệ với bọn họ, nhưng trong đấu tranh, đặc biệt là trong đấu tranh với Lý Nghĩa Phủ, bọn họ cũng không dám dựa dẫm vào Hàn Nghệ lắm.
.Hơn nữa từ sau khi phế Vương lập Võ, tập đoàn Quan Lũng sĩ khí giảm thấp vô cùng, đây cũng là bởi vì chính sách ẩn nhẫn của Trưởng Tôn Vô Kỵ trước đây, không ngừng áp dụng nhượng bộ đối với Lý Trị, dẫn đến chôn vùi mất một mảng thế cục cực tốt kia. Nội bộ vốn đã có người bất mãn với Trưởng Tôn Vô Kỵ rồi, hiện giờ cơ hội cực tốt này lại bày ra trước mặt, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngươi nếu lại không làm ra phản kích, vậy chúng ta còn đuổi theo ngươi làm cái gì, ngươi lại chẳng bảo vệ nổi chúng ta, lại không thể dẫn dắt chúng ta giành lại quyền lực, nếu làm chó, tự chúng ta cũng có thể làm a.
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên xuất chiêu như vậy, thật sự khiến rất nhiều người gặp vấn đề khó khăn không nhỏ.
.Hàn Nghệ suy tư hồi lâu, nói: - Nếu Thái úy muốn hỏi kiến nghị của ta, ta kiên quyết phản đối các ông có phản ứng kịch liệt đối với chuyện này. Nếu như Thái úy mượn chuyện này triển khai phản kích toàn diện, nhưng chuyện này vốn đã vượt ra khỏi bản thân của vụ án này, vậy thì bệ hạ cho dù có phải chống lại thiên hạ, cũng sẽ cực lực bảo vệ Lý Nghĩa Phủ, đây ngược lại còn là đang giúp đỡ Lý Nghĩa Phủ.
.- Đây cũng là điểm mà lão phu băn khoăn nhất.
.Nói đến tận đây, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không che giấu suy nghĩ trong lòng, lão cũng biết, nếu như lão ra mặt, đây quả thực là lợi người hại mình, nói: - Nhưng lão phu cũng không thể không chú ý cảm nhận của Đường Lâm bọn họ, ngươi cũng biết gần đây Lý Nghĩa Phủ làm những chuyện gì ở Lại Bộ.
.Hàn Nghệ cau mày, hắn nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn tất cả những chuyện này phát sinh. Nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn phản kích, vậy thì hắn nhất định phải đứng ra chọn bên đứng, lỡ như Trưởng Tôn Vô Kỵ thua, vậy mức độ ủng hộ hắn ở trong triều sẽ giảm mạnh, nhất là ở địa phương, đây là việc hắn không muốn thấy nhất. Ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: - Thái úy, thật ra có những việc không đáng để chúng ta tự ra tay, cũng có thể mượn đao giết người.
.- Mượn đao giết người?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu nhíu mày.
.Hàn Nghệ vừa thấy vẻ mặt này của Trưởng Tôn Vô Kỵ, biết nhất định lão cũng đang nghĩ đến chiêu này, ngược lại trong lòng cũng thở phào một hơi. So với đám người Đường Lâm, hắn sợ Trưởng Tôn Vô Kỵ bất ngờ nổi tính ngựa non háu đá hơn, bởi vì hắn không thể ngăn cản Trưởng Tôn Vô Kỵ, vội nói: - Không sai, như vậy thì chúng ta vừa có thể bảo vệ thế lực của mình, lại có thể khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vậy mượn đao của ai?
.Hàn Nghệ nói: - Nhìn chung trong triều, người có thể có khả năng đối kháng với Lý Nghĩa Phủ, cũng chỉ có một người, chính là Đỗ Chính Luân thân cũng là Trung thư lệnh. Đỗ Chính Luân vẫn luôn cho rằng Lý Nghĩa Phủ chẳng qua chỉ là hậu bối dựa vào bàng môn tả đạo đi lên, nhưng Lý Nghĩa Phủ lại cho rằng Đỗ Chính Luân mượn hơi thế lực của bọn họ, bởi vậy hai người này đều không phục lẫn nhau, trong triều cũng thường xuyên cản đường đối phương, ta tin rằng Đỗ Chính Luân tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội cực tốt như vậy, hơn nữa thế lực của Đỗ Chính Luân liên quan đến thế lực của Lý Tích ở trong triều, bọn họ va chạm với nhau nhất định sẽ vô cùng kịch liệt, chúng ta chỉ cần ngồi một bên xem hổ đấu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nheo nheo mắt, đột nhiên nói: - Vậy ngươi cho rằng cây đao này có thể giết chết Lý Nghĩa Phủ?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Cái này ta cũng thật sự không rõ, dù sao ta kinh nghiệm còn thấp, đối với chuyện này rốt cuộc có thể tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào, không dám ngông cuồng phán đoán. Nhưng có một điểm, ngược lại nhất định phải chú ý, đó là quyết không thể để người khác phát giác được là người của chúng ta giở trò ở trong, nếu như để hoàng hậu phát hiện, cô ta nhất định sẽ lập tức phản kích lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, kỳ thật lúc đó lão đã nghĩ đến điểm này, vì vậy mới bảo Đường Lâm bọn họ án binh bất động.
.Hàn Nghệ Trưởng Tôn Vô Kỵ thần sắc bình tĩnh, cũng biết nhất định lão cũng phòng ngừa điểm này.
.- Bất kể như thế nào, lần này cũng phải làm ra một vài động tác.
.Có thể thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn có bảo lưu đối với kết quả này, nhưng nếu là lão ra mặt, như vậy thì không phải ngươi chết, thì là ta chết, không ai có đường lui cả.
.- Ồ, nghe nói gần đây ngươi định để Học viện Chiêu Nghi tuyển nhận con mồ côi của binh sĩ chết trận. Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Có chuyện này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vậy không biết chuyện này là ngươi nghĩ ra, hay là hoàng hậu?
.- Là ta.
.- Chẳng lẽ ngươi không biết, nếu lại khiến hoàng hậu nhận được sự ủng hộ của quân đội, điều này là vô cùng bất lợi đối với chúng ta sao? Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm thấy Hàn Nghệ làm việc này hơi quá, bởi vì ngươi không làm việc này, thật ra cũng chẳng có quan hệ gì, những tướng sĩ đó cũng tuyệt không dám yêu cầu xa vời cho con trai của mình đi học, hiện giờ muốn đi học là việc tương đối khó, hơn nữa trước đây cũng chưa từng có ví dụ này.
.Hàn Nghệ nói: - Thái úy, với Chiết Xung phủ của cả nước mà nói, chỉ riêng địa khu Quan Trung đã chiếm hữu hơn bốn phần, có thể nói trong nặng ngoài nhẹ, đây cũng là một nhân tố lớn khiến Thái Tông Thánh Thượng kiên định lấy địa khu Quan Trung làm trung tâm, bởi vậy một khi Học viện Chiêu Nghi bắt đầu chiêu nạp con tướng sĩ mồ côi, tướng sĩ của địa khu Quan Trung sẽ có lợi rất nhiều. Mà người của chúng ta đa phần đều là xuất thân từ địa khu Quan Trung, thế lực trong đó cũng rắc rối phức tạp. Bởi vậy chỉ cần giữ vững đại chiến lược lấy địa khu Quan Trung làm trung tâm, chúng ta mới có thể đứng ở thế bất bại.
.Đây cũng không phải lừa dối, bởi vì bên phía Võ Mị Nương thật sự có tính toán đông di, di chuyển trung tâm quốc gia lệch về phía địa khu Sơn Đông, nhưng Hàn Nghệ khó khăn lắm mới có được sự ủng hộ của tập đoàn Quan Lũng, hắn không thể nào hy vọng nhìn thấy chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Võ Mị Nương có thể thành công, trung tâm kinh thế thì có thể chuyển rời, nhưng trung tâm quân sự, Hàn Nghệ không hy vọng chuyển rời.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngược lại không ngờ rằng Hàn Nghệ suy tính lâu dài như vậy, thế mà lại nâng chuyện này lên đến tầng trung tâm quốc gia. Nhớ trươc đây Tùy Dạng Đế xuống phía nam, cũng là hy vọng chuyển trung tâm chính trị xuống phía nam, mà mục đích chính là né tránh tập đoàn Quan Lũng, ta không đánh được các ngươi, ta chạy còn không được sao, mắt không thấy tâm không phiền, kết quả là may áo cưới cho Lý Uyên. Lúc đầu tại sao Lý Uyên ở Thái Nguyên hô hào một tí đã thành công, chính là bởi vì có một loạt quý tộc quân sự ở phía sau ủng hộ ông ta, bởi vì Lý Uyên, Tùy Dạng Đế đều là thành viên trong quý tộc quân sự này, nếu Tùy Dạng Đế đã phản biến rồi, vậy thì đương nhiên phải lựa chọn bên còn lại. Nhưng sau này đến thời đại Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lại có sự điều chỉnh đối với vấn đề này, tuy ông ta kiên định chính sách Quan Trung bản vị, nhưng ở phương diện dùng người, ông ta vẫn làm cân bằng, chỉ là trước khi chết không có cách nào, vẫn giao toàn bộ cho tập đoàn Quan Lũng.
.Võ Mị Nương trải qua mấy phen đấu tranh, phát hiện địa khu Quan Trung cho đến nay đều là trung tâm chính trị, sự kết động trên trăm năm dẫn đến thế lực quá phức tạp, mà còn căn thâm đế cố, cắt không đứt mà còn thêm loạn, liền hy vọng có thể di chuyển sang phía Sơn Đông, thật ra cũng chính là đi theo đường tuyến của Tùy Dạng Đế, chẳng qua là so với vị mãnh nhân Tùy Dạng Đế này, nàng ta âm nhu hơn, trước mắt nàng ta cũng đang chờ đợi cơ hội đến.
.Nếu quân đội vẫn lấy Quan Trung làm trọng, và còn hết sức ổn định, như vậy hoàng đế tất nhiên là kiên định Quan Trung bản vị, nếu ngươi muốn đi xa, thoát khỏi sức khống chế của địa khu Quan Trung, vậy thì kết cục cũng sẽ giống như Tùy Dạng Đế.
.Như vậy nếu so sánh với nhau, chỉ có thể nói là mọi người đều có nhu cầu của mình.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, kỳ thật đây cũng không phải là chuyện quá lớn, lão chỉ muốn nhắc nhở Hàn Nghệ, ngươi đừng có làm chuyện bắt cá hai tay, ngươi đã gia nhập trận doanh của chúng ta, ngươi đừng có quên thân phận của mình. Lại nói:
.- Còn có một chuyện, lão phu hy vọng ngươi có thể chú ý một chút.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện gì?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Chính là liên quan đến chuyện kỳ thi lớn lần này tuyển dụng.
.Hàn Nghệ đang định giải thích, Trưởng Tôn Vô Kỵ giơ tay ngăn hắn lại, nói: - Ta biết chỗ khó của ngươi, nhưng lão phu cũng cảm thấy chuyện này có chút không đơn giản, nói không chừng các ngươi đều chỉ là bị người khác lợi dụng, chuyện này ngươi nhất định phải lưu tâm, không thể sơ suất.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi hoang mang, việc này rất rõ ràng, Lý Nghĩa Phủ muốn xây dựng thế lực của mình ở trong triều, hắn cũng như thế, mọi người cùng cấu kết với nhau làm việc xấu, ai cũng đừng nói ai, có thể thấy dường như Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải tự dưng nói ra như thế, vì thế gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Sau đó, hai người lại bàn bạc mượn đao giết người như thế nào, việc này không cần Hàn Nghệ ra mặt, Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể nhẹ nhàng xử lý, dù sao thì lão cũng đã làm Tể tướng ba mươi năm, muốn truyền một tin tức đến tai một người, đó thật sự chẳng qua chỉ là việc làm tiện tay mà thôi.
.Sau khi bàn xong, Hàn Nghệ liền về bên hầm trú ẩn, nhưng sáng sớm ngày hôm sau đã trở về rồi, dù sao hắn cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận