Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 537: Còn phải lừa

.Tử đảng của Hàn Nghệ đã từng phân tích, tại sao con gái châu Á thích cấu, mà hơn nữa là chuyên thích cấu eo, đó là bởi vì con gái châu Á tương đối hàm súc, nếu cấu eo tính ẩn chứa rất cao, còn tư thế tát tai này thì quá dâng trào, thích hợp với phụ nữ Âu Mĩ.
.Nhưng đối với Tiêu Vô Y mà nói, cấu chỉ là một thủ đoạn thể hiện tình ý, đây đã là ôn nhu nhất rồi, nếu đổi lại là nam nhân khác, sớm đã bị đánh cho lăn xuống núi rồi.
.- Còn đau không?
.Tiêu Vô Y một tay nhẹ nhàng xoa eo Hàn Nghệ, hỏi với vẻ hơi áy náy.
.Hàn Nghệ rưng rưng gật đầu.
.- Đáng đời!
.Tiêu Vô Y oán trách nói: - Ai bảo chàng cứ nói những chuyện hạ lưu đó để ức hiếp ta.
.- Ta đã bầm tím thành như thế này rồi, còn dám nói là ta ức hiếp nàng à!
.Hàn Nghệ kích động nói.
.Tiêu Vô Y đáng thương nói: - Đây chỉ là sự cố mà, ta rất ít cấu người khác, nhất thời không khống chế được lực đạo, lần sau sẽ không vậy nữa.
.- Nói bậy!
.Hàn Nghệ nói: - Nàng là một người tập võ mà lại không khống chế được lực đạo, rõ ràng chính là nàng cố ý, còn nghĩ có lần sau, nàng... nàng... thật tức chết ta mất.
.Tiêu Vô Y mở to hai mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng nhìn ta như vậy làm gì?
.Đôi môi đỏ tươi mềm mại của Tiêu Vô Y đột nhiên khóe miệng từ từ di động sang hai bên, phụt một tiếng, nàng che miệng cười khanh khách.
.Hàn Nghệ cả giận nói: - Nàng còn cười được nữa.
.- Xin... xin lỗi, ta... ta không cố ý.
.- Wow! Nàng cười đến nỗi nói còn khó khăn, còn không phải là cố ý.
.Tiêu Vô Y ra sức lắc đầu, qua một lát sau, mới nhịn cười nói: - Ta đây không phải là cố ý, chỉ là đột nhiên ta nhớ lại lúc ở Dương Châu, chàng đứng trước cửa nhìn trộm, sau khi ta một cước đá bay, cũng là vẻ mặt như vậy... ha ha... !
.Nói xong, nàng lại không nhịn được, bật cười.
.Hàn Nghệ sửng sốt, bất giác nhớ lại quãng thời gian tăm tối đó, nhớ mình bị Tiêu Vô Y bị đá nằm sấp trên mặt đất, đến bản thân mình cũng suýt nữa bật cười, bất luận lúc đó hắn phẫn nộ cỡ nào, nhưng bây giờ nhớ lại, chỉ là một hồi ức đẹp. Thầm nói, không được cười, ta mà cười, nàng mà không cho rằng ta thích cảm giác bay như vậy không được, vậy còn được a! Sa sầm mặt nói: - Nàng từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến mấy chuyện này, nàng nói tiệm của nàng có thể không đóng cửa sao?
.Tiêu Vô Y lập tức vẻ mặt xấu hổ, đâu còn vui vẻ cười được nữa, thật là mất hứng, nhưng nghĩ đến tiệm đàn đã đóng cửa của mình, lại vội vàng hỏi:
.- Đúng rồi, chàng nghĩ được cách chưa, tiệm đàn của ta khi nào có thể khai trương?
.Hàn Nghệ không vui nói: - Khi nào nàng quên chuyện mất mặt của ta rồi, thì lúc đó ta có thể nghĩ được cách.
.Tiêu Vô Y bĩu môi nói: - Làm sao quên được, cùng lắm thì ta đảm bảo sau này sẽ không nói nữa.
.Như vậy là hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi. Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: - Thật sự?
.Tiêu Vô Y gật đầu vô cùng thành khẩn.
.- Xin lỗi.
.- Rất xin lỗi.
.Sảng khoái như vậy? Hàn Nghệ sửng sốt, ngó nhìn chung quanh, nói: - Về nhà nói đi.
.Nói xong hắn liền đứng lên.
.Tiêu Vô Y ngạc nhiên vui mừng nói: - Chàng thật sự nghĩ được cách rồi?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không thì sao? Trong đầu ta không có cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện vô nghĩa như nàng.
.Còn nói không nhớ, còn nhớ rõ hơn cả ta nữa, thật là có thù tất báo.
.Tiêu Vô Y bĩu môi, nhưng vẫn đi theo Hàn Nghệ về hướng nhà gỗ, có cách nào, bây giờ có việc cầu người a.
.Hai người vào đến trong nhà, Tiêu Vô Y đột nhiên nói: - Ở đây cũng không có người, tại sao phải vào nhà này nói?
.Nàng còn chưa dứt lời, đã bị Hàn Nghệ thò tay kéo tới. Không hay! Bị lừa rồi!
.Nhưng đã quá muộn, Hàn Nghệ không cho nàng cơ hội phản ứng, liền trực tiếp hôn lên trên môi đỏ tươi mềm mại của nàng.
.Mỗi lần đi đến bước này, Tiêu Vô Y liền lập tức biến thành một con cừu nhỏ, căn bản không có sức trả đòn, giãy giụa tượng trưng một lát liền bị tước vũ khí rồi.
.Cứ phải ép ta xuất nghề cũ ra mới chịu bó tay chịu trói.
.Hàn Nghệ khát khao nhiều ngày hôn lên đôi môi thơm tho của Tiêu Vô Y, vừa mút vừa đặt tay lên... (tỉnh lược mười ngàn chữ, tại hạ viết không nổi, các vị hãy tự tưởng tượng đi)
.Cùng với một tiếng gầm nhẹ và một tiếng đáp lại ngân vang, căn nhà gỗ nhỏ lung lay sắp đổ cuối cùng cùng đã yên tĩnh trở lại.
.Thật là thoải mái! Xem ra tay không tấc sắt không phải điểm mạnh của ta, vẫn là cầm thương mới được a!
.Hàn Nghệ ôm giai nhân trong lòng, khóe miệng mang theo nụ cười thắng lợi, bỗng nhiên, hắn sắc mặt nghiêm lại vội vàng nói: - Nếu nàng muốn sớm ngày mở cửa buôn bán, vậy thì đừng cấu.
.Giai nhân trong lòng trầm mặt, lườm hắn: - Còn không nói mau.
.Phù... May mà ta nhanh trí, nếu không thì lại bị một mảng thâm tím nữa rồi. Mồ hôi to như hạt đậu lặng lẽ chảy xuống từ tóc mai của Hàn Nghệ, nhưng vừa nhìn Tiêu Vô Y mặt hoa da phấn, hai mắt long lanh nước, mềm mại đến nỗi có thể vắt ra nước, cho dù là tức giận cũng không giấu nổi cử chỉ của một thiếu phụ quyến rũ, ngược lại còn tăng thêm một phần mị hoặc khiến người ta muốn chinh phục, thật sự là cực kỳ mê người, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng, ham muốn lại xông lên não, không kìm lòng được cúi đầu xuống hôn lên môi Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y không biết lúc này mình mê người đến mức nào, nàng vẫn cho rằng mình là phong phạm nữ vương, nhưng nàng cũng không suy nghĩ, đã dựa vào nhau như vậy, uy nghiêm của nữ vương cũng sẽ biến thành sự hấp dẫn của nữ vương a, việc này cứng rắn không được, vậy chỉ có thể mềm mỏng, nói:
.- May chàng còn có tâm tư này, ta đã sắp bị người ta cười chết rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Lần đầu tiên nàng buôn bán, đóng cửa cũng là chuyện thường tình của con người, đây có gì đáng cười.
.Tiêu Vô Y đột nhiên cử động cánh tay, điều chỉnh tư thế, ngoài miệng nói: - Chuyện không đơn giản như vậy.
.Cũng không biết nàng vừa cử động, ngực rung lên hoàn toàn không có trói buộc, Hàn Nghệ nhìn lại có chút sung huyết, nuốt nước miếng, thầm nghĩ, không vội, dù sao đêm còn dài, không, bây giờ cũng vẫn là ban ngày, vậy thì càng không nên vội, nói: - Có thể phức tạp đến đâu.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng nói: - Ta tra được chuyện này có người giở trò quỷ sau lưng.
.- Ai?
.- Bùi Thanh Phong.
.- Gã?
.Hàn Nghệ giật mình.
.Tiêu Vô Y ừ một tiếng, nói: - Là gã ở trong cản trở, khiến các công tử ca đó không đến tiệm của ta.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Nhưng tại sao gã làm như vậy?
.Tiêu Vô Y trợn trắng mắt nói: - Còn có thể tại sao nữa, không phải chính là trả thù năm đó ta úp thùng phân lên người gã sao.
.- Vậy cũng là chuyện có nguồn gốc của nó.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nhỏ giọng thầm thì, đổi lại là hắn, chỉ sợ hắn sẽ trả thù kịch liệt hơn nữa a!
.- Chàng nói cái gì?
.- Không có gì.
.Hàn Nghệ lắc đầu, lại rầu rĩ nói: - Không ngờ Bùi Thanh Phong lại sức kêu gọi như vậy, các công tử ca đó đều nghe gã.
.Tiêu Vô Y lúng túng nói: - Đó... đó cũng không hẳn, chủ yếu là... là bởi vì... bởi vì...
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Là bởi vì đều từng có mâu thuẫn với nàng.
.Tiêu Vô Y ấp úng ừ một tiếng.
.Khi nàng ở cái tuổi mười ba, đó chính là nữ nhân đắt hàng nhất Trường An, nhưng chính bởi vì như thế, gần như con cháu của tất cả đại gia tộc đều từng bị nàng hung hăng sửa chữa.
.Hàn Nghệ không nỡ tiếp tục trêu chọc nàng, vì thế nói: - Nhưng mà Bùi Thanh Phong đó cũng không khỏi quá nhỏ mọn rồi, đã qua nhiều năm như vậy rồi, gã vẫn còn tính toán chi li.
.Tiêu Vô Y nói: - Người này tự xưng là quân tử, nhưng chỉ với lòng dạ hẹp hòi đó của gã, nhiều nhất cũng chỉ là một tên ngụy quân tử.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng nàng yên tâm, chúng ta phu thê liên thủ, đám ô hợp chi chúng bọn họ không chịu nổi một đòn.
.Tiêu Vô Y mừng rỡ gật đầu cái rụp, nói: - Vậy chàng có cách gì?
.Hàn Nghệ nói: - Nàng còn nhớ lần đầu tiên nàng nhìn thấy chuyện của Vô Y Cầm không?
.Tiêu Vô Y suy nghĩ, nói: - Lúc đó ta cảm thấy có chút giống Không Hầu (đàn Không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây), vì vậy không có cảm giác gì.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy còn sau khi nghe ta gảy đàn?
.- Ta... !
.Tiêu Vô Y trong mắt lóe sáng, nói: - Ta hiểu rồi, chàng nói sở dĩ Vô Y Cầm của ta không có người mua, là bởi vì bọn họ không biết điểm tốt của Vô Y Cầm.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Đúng vậy, cho nên bước đầu tiên chúng ta phải làm chính là khiến cho mọi người hiểu được điểm tốt củ Vô Y Cầm này.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói: - Chúng ta phải làm gì?
.Hàn Nghệ khóe miệng cong lên, nói: - Vậy thì phải dựa vào Giọng hát hay của ta.
.- Giọng hát hay?
.Tiêu Vô Y chớp mắt, vui vẻ nói: - Ý của chàng là cho người cầm Vô Y Cầm của ta lên biểu diễn?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đúng là như thế. Vừa hay, Thảo Nhi của Phượng Phi Lâu chúng ta tham gia Giọng hát hay, hơn nữa ta thấy cô ấy bản chất không tồi, định giúp cô ấy giành được giải nhất, giúp cô ấy nổi tiếng, nếu như phối hợp Vô Y Cầm của nàng cho cô ấy, đó cũng được coi như hổ thêm cánh, cô ấy có thể mượn Vô Y Cầm của nàng để kỹ kinh bốn bề, Vô Y Cầm của nàng cũng có thể mượn cô ấy để nổi danh Trường An, hỗ trợ lẫn nhau, một công đôi việc.
.Tiêu Vô Y nghe vậy mừng rỡ, cười hì hì nói: - Chủ ý này đúng là cực hay.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đến lúc đó ta sẽ dạy nàng mấy khúc nhạc mới, sau đó phối thêm lời, nàng lại truyền thụ cho Thảo Nhi, bảo đảm Vô Y Cầm của nàng bán đến nỗi cung không đủ cầu, hừ, chỉ với Bùi Thanh Phong, gã cũng dám đấu với ta. Nghĩ thầm rằng, thứ không biết đông tây nam bắc đến ngay cả Cố Kchàng Thành cũng bỡn cợt gã, hắn còn không thèm đấu với gã một trận.
.Tiêu Vô Y nghe vậy lại mở cờ trong bụng, nghiêng đầu qua hôn một cái lên môi Hàn Nghệ, cười nói: - Thưởng cho chàng.
.Thưởng? Hàn Nghệ rầu rĩ nói: - Đừng nói đùa được không, nàng đây là bố thí a.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng đừng có đòi hỏi.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Vô Y, là một thương nhân, nếu như dễ dàng thỏa mãn thì hắn không thể kiếm đủ tiền được. Tay hắn đã đặt lên một đỉnh cao nhô lên bên phải, xoa nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại.
.Tiêu Vô Y khẽ rên một tiếng, một hơi thở thơm nhẹ bay ra từ trong miệng nàng, một tay ấn vào bàn tay lớn tác quái kia, vừa thẹn vừa bất đắc dĩ nói: - Không phải lúc nãy mới... Nàng muốn nói lại thôi, mặt đỏ như gấc, thẹn thùng vô hạn.
.Tay nhẹ nhàng xoa nắn, Hàn Nghệ cười xấu xa nói: - Ai bảo nhìn nàng mê người như vậy, chuyện này không thể trách ta.
.Nói xong, hắn một xoay người đè nữ vương xuống dưới, cảm giác trên cao nhìn xuống chính là một chữ... Đã!
.------------
.Chuyện này cũng thật không trách Hàn Nghệ háo sắc, thật sự là vợ chồng họ khó được gặp nhau, người bình thường cũng sẽ không giống như Dương Quá, Tiểu Long Nữ, mười sáu năm không gặp, vừa gặp mặt đã ngồi trên bàn đu nói một ngày một đêm, mỗi một lần gặp nhau đối với Hàn Nghệ mà nói, đều là tân hôn yến, đều nhất định phải như keo như sơn, nước sữa hòa nhau, kích tình tứ xạ.
.Một ngày triền miên, Hàn Nghệ gần như luôn ôm lấy Tiêu Vô Y, bất kể là khi ngủ, khi ngồi, hay là khi đứng, Tiêu Vô Y cũng cảm nhận được tình ý mãnh liệt của Hàn Nghệ, đã dứt bỏ sự kiêu ngạo vô vị kia, mặc sức hưởng thụ niềm vui do tình yêu mang đến.
.Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, hai người mới định ra ngoài đi dạo, thưởng thức cảnh đẹp trên núi.
.Nhưng khi Hàn Nghệ cần bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Vô Y mở cửa ra, bỗng nhiên sắc mặt cả kinh, hai mắt trợn tròn, chỉ thấy nam tử áo trắng đứng ở sườn núi phía trước cửa, quay lưng về phía bọn họ.
.- A!
.Tiêu Vô Y che miệng kinh sợ kêu một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận