Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1086.1: Cường đạo tỷ đệ

.Đối với một lão thiên mà nói, chạy trốn đúng là chuyện như cơm bữa, cho dù Hàn Nghệ không làm lão thiên n năm đi nữa, nhưng hắn vẫn không thể kháng cự sức mê hoặc của bất cứ lợi khí chạy trốn nào, thời đại này, đối với hắn mà nói, ngựa chính là thứ dùng để chạy trốn, nếu không thì nuôi làm gì.
.Vậy nhưng, đối với Nặc Hạt Bát mà nói, so với những gì nhận được hôm nay, chỉ năm con tuấn mã thôi thì có là gì.
.Sau khi tặng ngựa cho Hàn Nghệ liền thỏa lòng thỏa dạ đi về.
.Hàn Nghệ ngoài miệng nói muốn đưa ông ta đi dạo, nhưng hoàn toàn không có ý này, đạo lý rất đơn giản, ông ta cũng đâu phải mỹ nữ.
.Sau khi tiễn Nạc Hạt Bát, Hàn Nghệ liền quay về hậu viện, nhưng khi gần đến hoa viên, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một tràng tiếng hét.- Quận chúa, người phải cẩn thận a.
.- Quận chúa! Quận chúa! Người mau dừng lại.
.Tình huống gì đây? Hàn Nghệ nghe vậy mà tim muốn bật ra ngoài, lập tức chạy về phía hoa viên, nhưng vừa mới vào bên trong hoa viên, ngay cả tình hình gì cũng không nhìn rõ, đã thấy một con tuấn mã màu đỏ thẫm đang lao về phía hắn.
.- Á!
.Mấy tiếng thét chói tai vang lên.
.Hàn Nghệ đã sợ tới mức ngây ra như phỗng, ngay cả việc né tránh cơ bản nhất cũng quên mất.
.Mắt thấy một vụ tai nạn giao thông bi tráng sắp sửa xảy ra tại địa điểm không thể tin nổi.
.Một tiếng hí dài vang lên, con tuấn mã kia đột nhiên dựng đứng lên, hai vó trước đá đá trên không, nhưng thấy một vị đại mỹ nữ cưỡi trên ngựa, đó đúng là tư thê hiên ngang, soái đến mức hồ đồ!
.Không phải Tiêu Vô Y thì là ai.
.- Oa! Soái quá a!
.Hàn Nghệ nắm hai tay, kích động hô lớn, còn dễ thương hơn cả Tiểu Mập một chút.
.- Hì hì!
.Tiêu Vô Y trên ngựa lập tức cười ra tiếng, e thẹn nói: - Phu quân, chàng nói vớ vẩn gì vậy? Nhưng hai tay vẫn ra sức kéo dây cương, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đã ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy tình huống đột phát lúc nãy cũng đã khiến nàng sợ, chỉ là nàng tuyệt sẽ không thừa nhận, mà con tuấn mã kia vẫn một mực lắc cổ, không ngừng chuyển động.
.- A da! Bị nàng nhìn ra rồi, không sai, là ta nói vớ vẩn. Hàn Nghệ ra vẻ buồn bực, chợt mặt tối sầm, nói: - Ta nói phu nhân nha, đây là trong nhà, nàng đấu đá lung tung như vậy, nếu chẳng may đụng phải người thì phải làm sao. Hắn chỉ cảm thấy cả người toát mồ hôi lạnh, cô vợ này đúng là quá đáng sợ.
.Tiêu Vô Y dẩu môi nói: - Chàng tưởng ta là chàng sao, kỹ năng cưỡi ngựa của bổn quận chúa thống soái thiên quân vạn mã xung phong hãm trận cũng không phải nói chơi, đây có được coi là gì!
.- Quận chúa! Quận chúa!
.Mấy nữ tỳ chạy đến, thở gấp nói:
.- Quận chúa, cô gia, hai người không sao chứ!
.- Có thể có chuyện gì?
.Tiêu Vô Y liếc mắt lườm, nói: - Mấy người các ngươi đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, chút chuyện nhỏ xíu đã cuống cuồng cả lên, ra ngoài, ra ngoài.
.Mấy nữ tỳ thấy Tiêu Vô Y sắc mặt không vui, lại thấy Hàn Nghệ đã đến, vì thế trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài vườn, lại nghe thấy một giọng nói u ám truyền đến: - Chuyện hôm nay, nếu để cho cha ta biết được, hừ hừ!
.Mấy nữ tỳ giật bắn mình chạy ra ngoài.
.Nữ ma đầu này! Hàn Nghệ liếc mắt lườm Tiêu Vô Y, bỗng nhiên ánh mắt lại dừng trên con tuấn mã kia, ồ lên một tiếng.- Ngựa này sao nhìn rất quen mắt a!
.Tiêu Vô Y chớp đôi mắt quyến rũ, gắt giọng nói: - Phu quân, chàng thật ngốc, đây không phải lễ vật chàng tặng cho ta sao?
.- Hả? Ta tặng lễ vật này cho nàng khi nào?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, nói: - Lẽ nào chàng không có dự định tặng ngựa Thanh Hải cho ta sao?
.Đúng vậy! Đây là lễ vật Nặc Hạt Bát tặng cho ta lúc nãy, khi nào lại biến thành! Hàn Nghệ lại thấy hai luồng ánh mắt như đao như kiếm bắn ra trong mắt Tiêu Vô Y, dường như nếu mình không nhận lời, lập tức người ngựa đều chết, làm sao không biết suy tính trong lòng Tiêu Vô Y, hắn biết với tính cách của Tiêu Vô Y, con ngựa này là nàng phải có, dứt khoát nói: - Chuyện này còn phải nói sao, của ta thì là của nàng, của nàng vẫn là của nàng, đây là quy định giữa phu thê chúng ta a! Nàng đã chọn con này có đúng không?
.Tiêu Vô Y gật đầu thật mạnh.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy được! Bây giờ ta trịnh trọng tuyên bố, con ngựa này thuộc về Tiêu Vô Y. Chúc mừng, chúc mừng.
.Tiêu Vô Y vui vẻ nói: - Đa tạ phu quân.
.Năm giảm một còn bốn! Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh vừa mới toát ra lúc nãy, vẫn còn bốn con, lát nữa phải mau chóng chuyển đi, nếu không thì thế nào cũng bị nữ ma đầu này nuốt hết toàn bộ. Tiêu Vô Y đột nhiên nói: - Phu quân, ta chở chàng chạy mấy vòng thế nào?
.Chở ta? Hàn Nghệ nghĩ đến mình cao lớn uy mãnh, như con chim nhỏ nép trên lưng Tiêu Vô Y, hai tay ôm ở thì khỏi cần nói, quá là kích thích a! Mắt không khỏi sáng lên, vừa định gật đầu đồng ý, nhưng lại thấy con tuấn mã kia vẫn đang không ngừng lắc lư tại chỗ, lại có chút thấp thỏm, nói: - Nàng thuần phục nó trước đã rồi hãy nói!
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: - Phu quân, chàng bớt xem thường người khác đi, ngay cả mãng phu Nguyên Liệt Hổ đó ta còn có thể khuất phục, chỉ là súc sinh thôi, có là cái gì đâu.
.Câu này nếu để cho Nguyên Liệt Hổ biết được, tốt không? Hàn Nghệ nghe vậy dở khóc dở cười. Nhưng đúng lúc này, chợt nghe thấy ngoài vườn có người quát: - Súc sinh nhà ngươi, đúng là không biết nghe lời, lát nữa sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của tiểu gia, đi mau, đi mau.
.Phu thê hai người lần theo tiếng nói nhìn ra ngoài, chỉ thấy tiểu tử Tiêu Hiểu kia đang dùng sức lực bú sữa mẹ kéo một con tuấn mã màu đen đi đến cửa, dù sao thân thể cũng xiêu vẹo đủ kiểu.
.Nhưng chợt thấy Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ đứng trong cửa viện đang ngơ ngác nhìn gã, dọa gã vội vã đứng chắn trước mặt tuấn mã.- Tỷ tỷ phu, tỷ tỷ! Sao hai người lại ở đây, vậy vậy tiểu đệ không quấy rầy hai người nữa.
.- Đợi đã!
.Hàn Nghệ đi lên, quan sát con tuấn mã kia, nói: - Ngựa này!
.Tiêu Hiểu đảo mắt, cười nịnh nói: - Đây không phải là lễ vật tỷ phu định tặng cho đệ sao? Tiểu đệ cảm ơn tỷ phu trước.
.Hàn Nghệ quay đầu lại, vẻ mặt buồn bực nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y ra sức mím môi để mình không cười ra tiếng, chỉ lắc lắc đầu, biểu thị hoàn toàn không liên quan đến mình.
.Cặp tỷ đệ này! Ta cũng say rồi! Hàn Nghệ lại nhìn Tiêu Hiểu, nghiêm túc nói: - Tiêu Hiểu, con ngựa này ta không thể tặng cho đệ.
.Tiêu Hiểu kích động nói: - Tại sao? Đệ là tiểu cữu tử của huynh đấy nha!
.- Chính bởi vì đệ là tiểu cữu tử của ta, ta mới không thể tặng cho đệ. Hàn Nghệ nói: - Đệ có biết đây là ngựa gì không?
.- Ngựa Thanh Hải a! Nếu không thì đệ cũng sẽ không thích nó.
.Tiêu Hiểu lập tức nói.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy bây giờ đệ là thân phận gì?
.- Tiểu cữu tử của huynh a!
.- Hơ!
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt nói: - Ngoài ra, đệ cũng là cảnh sát hoàng gia, một cảnh sát hoàng gia cửu phẩm như đệ, cưỡi con ngựa quý giá như vậy, nếu để bách tính nhìn thấy, người ta sẽ nghĩ cảnh sát hoàng gia ra sao, thế nào cũng cho rằng cảnh sát hoàng gia tham ô nhận hối lộ, tỷ tỷ đệ quý vi quận chúa, lại là Tể tướng phu nhân, nàng ấy cưỡi ngựa này thích hợp, nếu đệ cưỡi thì không thích hợp, tỷ phu hứa với đệ, đợi khi đệ lên làm Tổng cảnh ti, tỷ phu sẽ tặng con ngựa này cho đệ.
.Tiêu Hiểu cũng không ngốc, lắc lư cái đầu nói: - Tỷ phu, huynh không nỡ thì cứ nói thẳng đi, đợi đệ lên làm Tổng cảnh ti, ngựa này cũng chết rồi.- Vậy ta sẽ mua một con khác tặng cho đệ. Hàn Nghệ nói: - Đệ bây giờ là cảnh sát hoàng gia, trong lòng đệ nên lấy bách tính là trọng, chứ không phải lấy tư dục bản thân làm trọng, phải biết khắc chế bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận