Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1130: Ta bị ép buộc

.Đối mặt với sự quở trách của Lý Trị, Hàn Nghệ vẻ mặt kinh ngạc nói: - Vi thần... Vi thần cho rằng.... cho rằng bệ hạ sẽ khen thưởng thần nữa.
.- Khen thưởng khanh?
.Lý Trị hai mắt bắn ra ánh lửa, nổi giận nói với Hàn Nghệ:
.- Khanh có biết ngay cả Lại Bộ tuyển chọn quan viên, hạng mục khảo hạch đầu tiên chính là thân hình tướng mạo, lời nói cử chỉ, chứ không phải trẫm trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là dù sao thì quan viên cũng là bộ mặt của triều đình, lời nói cử chỉ cũng là vô cùng quan trọng. Thế nhưng khanh xem, viện sĩ cửu phẩm mà khanh chọn tới, từ đầu tới chân có một điểm nào giống một quan viên, nếu để bách tính nhìn thấy mấy người này mặc quan phục, khanh cho là bách tính sẽ còn có lòng tin với triều đình sao? Đến lúc đó, sợ sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Còn nữa, khanh cho rằng trẫm không để mắt tới sĩ lâm sao, trẫm vẫn phải dựa vào họ, rốt cuộc khanh có nghĩ đến chỗ khó xử của trẫm không, khanh như vậy là vì quân phân ưu hay là vì quân thêm họa đây.
.Trong lòng y đương nhiên là phản đối mấy người nông phu, công tượng đó đảm nhiệm chức viện sĩ, trăm phần vạn phản đối, bởi vì triều đình cũng có quy chế, nghi thức riêng của triều đình, mấy người đó một chữ bẻ đôi không biết, bộ dáng lại cù lần như vậy, điều cơ bản của quan viên vẫn là phải thỏa đáng, nếu cần dùng bọn họ, ngươi cho bọn họ làm viên quan nhỏ là được, ngươi lại lấy làm viện sĩ, ngươi như vậy không phải đánh vào mặt sĩ lâm trong khắp thiên hạ sao. Sở dĩ lúc đó y không nổi giận là bởi vì khi ấy y vẫn nghiêng về phía bách tính. Y thân là hoàng đế sao có thể nói dân là nhục, chỉ có thể nói một phen đạo lý lớn làm mấy đại học sĩ kia kinh hãi, nhưng trong lòng y cũng biết đây là Hàn Nghệ chụp xuống cho y.
.Y tuyệt đối không nghĩ đến những kỳ nhân dị sĩ mà Hàn Nghệ luôn miệng nói đến lại là những nông phu, công tượng này, bây giờ trong ruột đều là hối hận.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Về điểm này vi thần biết tội, nếu không có những lời này của bệ hạ, vi thần cũng biết bệ hạ nhất định sẽ khiển trách vi thần, thế nhưng bệ hạ, vừa rồi người có nhìn thấy vẻ mặt của mấy vị học sĩ kia không?
.Lý Trị có chút buồn bực, cảm thấy mình đang nói gà nói vịt bèn hỏi: - Vẻ mặt gì của đại học sĩ?
.Hàn Nghệ nuốt một hơi nói: - Chính là vẻ mặt sùng bái a! Oa! Lẽ nào bệ hạ không biết vừa rồi người đã nói một phen chính là những lời bàn luận hùng hồn, như "sĩ, nông, công, thương tuyệt không thể thiếu một", nhất là câu " tinh túy của văn hóa Đại Đường ta chính là nằm tại " bao dung", vi thần nghe xong, giống như thấm đẫm xuân phong, ấm áp đến trong tâm khảm.
.Cho tới nay, giai cấp công thương địa vị thấp kém, bị người khác xem thường, nhưng một câu "không thể thiếu một" của bệ hạ đủ thấy bệ hạ xem bọn họ bình đẳng, nếu bọn họ nghe được lời này của bệ hạ, trong lòng tự nhiên vô cùng tôn kính bệ hạ, chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp làm con dân của bệ hạ. Đừng nói giai cấp công thương, trong số các đại học sĩ đó cũng không thiếu người xuất thân hàn môn, Lý Thái sử cũng vậy, ông ta nghe được câu nói này vô cùng cảm động, vừa rồi vi thần đã phát hiện trong mắt ông ấy có lệ quang.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Phải không?
.- Tuyệt đối đúng!
.Hàn Nghệ giơ ba ngón tay lên nói: - Vi thần dám thề với trời, những lời này của bệ hạ đã trực tiếp đặt cơ sở cho sự nghiệp vĩ đại sáng chói chưa từng thấy của Đại Đường ta, chỉ là bệ hạ mang trong lòng sự bao dung to lớn, đây mới là lấy đức phục nhân chân chính. Chẳng lẽ bệ hạ chưa từng phát hiện sao? Ôi, như vậy càng xứng đáng được người kính trọng, ngưỡng mộ rồi. Như vậy có thể thấy, bệ hạ thật không phải cố ý mà là xuất phát từ trong lòng, có thể thấy bệ hạ đều coi mỗi người là con dân không kể tập tục, không kể giai cấp, không kể nam nữ, không kể tư tưởng, oa... đây là tình cảm lớn lao thế nào a!
.Lý Trị nói những lời này, chủ yếu là lo lắng lại dẫn đến sự tranh đấu của sĩ thứ, không muốn sự tình trở nên nghiêm trọng, chứ thật không nghĩ quá nhiều, bây giờ lại nhớ lại vẻ mặt của quần thần lúc nãy cùng những lời y nói, đột nhiên thấy cảm động trước sự thông tuệ và tình cảm lớn lao của chính mình, vẻ mặt bừng bừng đắc ý. Y nhướn mày khẽ nói: - Khanh đừng ở đây lừa gạt trẫm, khanh trước tiên đem chuyện của viện sĩ này nói rõ ràng cho trẫm, đừng nghĩ rằng trẫm không biết gì cả. Rõ ràng khanh cố ý bày ra một cái bẫy để trẫm rơi vào.
.Khốn kiếp, vậy còn không có lung lạc được y, thật là thất bại! Hàn Nghệ cười ngượng ngùng: - Bệ hạ giáo huấn thật đúng, thực ra thần cũng không định giấu giếm bệ hạ là vi thần cản trở bên trong, nhưng xin bệ hạ thứ tội, vi thần cũng là bất đắc dĩ.
.- Bất đắc dĩ?
.Lý Trị hừ một tiếng: - Bị buộc bất đắc dĩ cái gì, trẫm thấy là rắm chó không kêu, khanh chọn bọn họ tới Hiền giả lục viện thì thôi, không có ai ngăn trở khanh, nhưng vấn đề là tại sao khanh nhất quyết phải đem bọn họ lên làm viện sĩ cửu phẩm? Khanh cho họ thêm một chút tiền, họ cũng sẽ tận tâm tận lực. Có lẽ ngay cả viện sĩ cửu phẩm có ý nghĩa gì họ còn không hiểu, ai lại đi ép khanh.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Dạ dạ dạ, bệ hạ nói rất đúng, nguyên nhân trong đó, thần tất nhiên sẽ giải thích rõ ràng với bệ hạ, nhưng trước đó, vi thần muốn hỏi bệ hạ một câu, bệ hạ có tán thành Hiền giả lục viện không?
.Lý Trị nói: - Nếu không tán thành, sao trẫm có thể cho phép khanh xây dựng Hiền giả lục viện, khanh tưởng trẫm xem quốc sự như trò đùa sao.
.Y cũng không ngốc, Hiền giả lục viện chỉ nghiên cứu ruộng đồng, đất trồng dâu, nông cụ, cho dù có thất bại, như vậy cũng chẳng có quan hệ gì, nếu thành công thì sao? Vậy thì có thể nói là trả giá thấp nhất đổi lại hồi báo cao.
.- Vi thần không dám!
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Bệ hạ, có câu thường nói, thiên hạ rộn ràng đến đều vì lợi, thiên hạ vì lợi nhốn nháo đi. Nhiệm vụ duy nhất của Hiền giả lục viện là nghiên cứu những gì trong giới hạn về đất đai và nhân lực, sao cho trồng trọt được càng nhiều lương thực, đồng thời tìm kiếm thêm nhiều nguồn lương thực, dù sao thì nhân khẩu đang tăng lên, nhưng đất đai sẽ không tăng lên.
.Nhưng cũng chính vì như vậy, Hiền giả lục viện chúng thần sẽ không liên quan đến một chút quyền lực nào, bởi vì không có giao thoa một chút nào với quyền lực. Chúng thần chỉ nghiên cứu những học thức có ích cho sự phát triển của quốc gia là nông học, y học, công học mà thôi. Nhưng Hiền giả lục viện cần thiên tài trong các phương diện này, làm sao để thu hút thiên tài trong phương diện này, không có gì khác ngoài ba thứ quyền lực, tiền bạc, vinh dự. Hiền giả lục viện không có một chút quan hệ đến quyền lực, tiền tài có thể thu hút những người bình thường, nhưng không thể thu hút những người thực sự có thiên phú, những người này chắc chắn là muốn tới Hoằng Văn Quán, hơn nữa, vi thần thân là Hộ Bộ Thị lang, nếu cho các quan viên của Hiền giả lục viện bổng lộc quá cao thì sẽ càng có nhiều người bất mãn, bởi vậy còn lại chỉ còn vinh dự thôi.
.Vi thần làm như vậy, chỉ là muốn đem vinh dự ra thu hút nhân tài tới Hiền giả lục viện, vì vậy thần mới chọn quan viên của Hiền giả lục viện làm viện sĩ. Còn về phần tại sao mời những nông phu, công tượng này, cũng không phải để lấy lòng thiên hạ, chỉ vì Hiền giả lục viện chúng thần thật sự rất cần kinh nghiệm của họ. Họ chính là nền tảng của Hiền giả lục viện chúng thần. Vi thần là một thương nhân, lại là Hộ Bộ Thị lang, thần tuyệt đối sẽ không lãng phí một văn tiền.
.Lý Trị nghe xong, sắc mặt dịu lại một chút, Hàn Nghệ nói cũng không phải không có đạo lý, Hiền giả lục viện so với Hoằng Văn Quán vẫn đơn thuần hơn một chút, không thể dính dáng đến tầng lớp quyền lực, trừ khi thăng lên Hộ Bộ, Công Bộ, vậy thì đừng nói nữa, nhưng ở Hiền giả lục viện là chắc chắn không có quyền lực. Nếu như ngươi không cho họ quyền lực, cũng không cho vinh dự, vậy quỷ mới tới đây làm nha, hơn nữa, từ hành vi của Hàn Nghệ cũng có thể thấy, những nông phu này tuổi tác không nhỏ, ngươi có cho họ dính dáng tới quyền lực, họ cũng không có năng lực này, bèn nói: - Nếu đã như vậy, vì sao khanh không nói trước chuyện này với trẫm?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, đây là vì vi thần biết bệ hạ có chỗ khó của bệ hạ, nếu lúc ấy vi thần nói với bệ hạ, như vậy nếu bệ hạ đồng ý, sĩ lâm thiên hạ sẽ đều cảm thấy bất mãn với bệ hạ, vi thần thì không sao, dù sao cũng đã vỡ bình rồi... đây cũng chẳng phải là là sớm đã đắc tội với sĩ lâm thiên hạ rồi sao, như vậy thì bệ hạ chính là người vô tội, lỗi đều ở vi thần, cuối cùng vẫn là kéo bệ hạ vào, vi thần vì chuyện này cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
.Mặt khác, nếu như Lý Trị không đáp ứng, vậy thì Hiền giả lục viện sẽ không thể lớn mạnh, càng không thể thành công.
.Nói đi nói lại, Hàn Nghệ vẫn thật có chút bất đắc dĩ.
.Lý Trị nghe xong có chút cảm động, thật không thể tiếp tục trách tội Hàn Nghệ, bèn thở dài nói: - Thực ra mỗi lần tranh luận với người khác, khanh đều có lí lẽ của khanh, nếu không thì sao trẫm có thể ủng hộ khanh, nhưng chuyện trong triều, sao lại có thể chỉ dùng lý lẽ để quyết định.
.Nói đến đây, y lắc lắc đầu nói tiếp: - Bỏ đi! Khanh cũng chỉ là một lòng nghĩ cho bách tính, nhưng trẫm cũng có một yêu cầu, chính là không được gây nên tranh chấp giữa sĩ thứ nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Xin bệ hạ yên tâm, vi thần cam đoan, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như trước kia nữa.
.Lý Trị buồn bực hỏi: - Khanh dựa vào cái gì mà cam đoan?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là dựa vào những lời nói vừa rồi của bệ hạ thôi!
.Lý Trị có chút sửng sốt, chỉ chỉ vào Hàn Nghệ, đi về hướng Hoàng gia đồ thư các.
.- Phù!
.Hàn Nghệ thở phào, vội vàng lau mồ hôi rồi đi theo.
.Đi vào Hoàng gia đồ thư các, ngay lập tức Lý Trị bị không khí tại đây làm cho ngây người, tại đây tuyệt nhiên không giống kiểu không khí giương cung bạt kiếm, tuốt gươm thấy máu vừa rồi. Tất cả mọi người đều đang cúi đầu xem sách trong tay, hết sức nhậpthần, dù Lý Trị và Hàn Nghệ đã tới mà cũng không bất cứ ai chú ý đến họ. Đương nhiên cũng là do Lý Trị mặc thường phục, nếu như long bào, chắc chắn sẽ khác rồi.
.Lý Trị cũng là một người yêu sách, rất yêu thích không khí nơi này hơi nhấc tay lên, ra hiệu cho các cận vệ tùy tùng nhẹ tiếng một chút, sau đó nháy mắt với Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ thầm hiểu ngay lập tức, dẫn Lý Trị đi vào trong viện, lúc đi qua hành lang, người đọc sách trên hành lang thực sự không có ai ngẩng đầu lên, Lý Trị không khỏi lộ ra nụ cười thầm vui vẻ. Đi vào nội các, phát hiện cũng có không ít người đứng bên cửa sổ, thậm chí có mấy người cầm sách ngồi trong góc tường.
.Lý Trị chợt nhìn thấy một người, cười một cái, đi qua, trực tiếp lấy đi quyển sách trên tay người ấy. Chính là Thôi Tập Nhận!
.Thôi Tập Nhân đang xem đến nhập thần lại có người cướp sách từ tay gã, lập tức quay đầu lại trừng mắt, thấy là Lý trị, lập tức cả kinh, đang định hành lễ, Lý Trị đã giơ tay ngăn gã lại, lật trang bìa nhìn một cái, khẽ đọc: - Số học nhập môn, Không khỏi hứng thú nhìn về phía Hàn Nghệ, bởi vì tác giả chính là hàn Nghệ. Cái này thú vị rồi, không ngờ Thôi Tập Nhận lại xem sách của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ không hề kiêng dè nói: - Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, điều này vi thần sớm đã lĩnh giáo qua, bệ hạ không cần cảm thấy ngạc nhiên.
.Thôi Tập Nhận chỉ cười nhạt, cũng không lên tiếng, bởi vì Hàn Nghệ nói rất đúng, gã học từ Hàn Nghệ không ít chiêu số, tuy gã trời sinh tính ngạo mạn, nhưng trên phương diện học tập, gã có thể không ngại học hỏi kẻ dưới. Gã sẽ không cảm thấy học tập Hàn Nghệ là việc mất mặt, gã chỉ cảm thấy nếu bại dưới tay Hàn Nghệ mới là việc rất mất mặt.
.Lý Trị cười cười, tùy tiện lật giở, chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, bởi vì tri thức trong sách đều là kết hợp tất cả những việc gặp trong cuộc sống, nói nhỏ với Hàn Nghệ: - Đưa một ít sách này vào trong cung.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị lại đem sách trả lại cho Thôi Tập Nhận, ánh mắt chợt liếc về phía Trịnh Thiện Hành đang nghiêng người dựa vào bên cửa sổ đọc sách, nói: - Mấy người các ngươi đều đến đây.
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu.
.Lý Trị biết học vấn của mấy người bọn họ, trong lòng hết sức tò mò, sách trong Đồ thư các này lạit có thể làm cho họ chuyên tâm như vậy, vì thế tự mình xem lại thì phát hiện có rất nhiều sách mà y cũng chưa nghe qua bao giờ, y cũng muốn xem một lần, nhưng thời gian của y có hạn, vì thế mỗi cuốn chỉ là tùy tiện lật xem, về sau sẽ cho Hàn Nghệ mang một ít vào trong cung.
.Sau khi dạo một vòng, Hàn Nghệ là xuất bao nhiêu máu a!
.Nhưng Lý Trị vẫn chưa thỏa mãn, không khí nơi này thật tốt, tới đây chỉ muốn xem sách, bèn nói nhỏ: - Nếu trẫm nhớ không nhầm, thư các này phân thành bậc loại, có một thư các chuyên môn chuẩn bị cho thí sinh.
.Hàn Nghệ nói: - Đúng vậy, ở Nam Viện, bây giờ thần đưa bệ hạ đi.
.- Ừ!
.Hai người vừa đi đến cửa, Thôi Tập Nhận bọn họ đã đột nhiên đi tới, Trịnh Thiện Hành cười nói: - Xin hỏi bệ hạ có phải muốn đi Nam Viện?
.Lý Trị gật gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Chúng thần cũng muốn đi xem xem.
.Lý Trị sửng sốt, đột nhiên kịp phản ứng, bọn họ không có tư cách đến chỗ đó, cười nói: - Vậy cùng đi thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận