Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 691: Mõ và chó.

.- Khốn khiếp! Không ngờ dám chơi chiêu này với ta, lão tử đã bị hù lớn đấy! Mịe! Cùng lắm ban ngày ta dẫn theo mấy trăm huynh đệ ra cửa, tối dẫn mấy trăm phụ nữ về ngủ, xem nàng làm gì được ta.
.Hàn Nghệ lẩm bẩm đi ra khỏi Nữ Nhân phường, đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi qua, nhìn trái nhìn phải,
.- Oa! Sao không ai hết!
.Thế là, hắn thần tốc rời khỏi đường chuyên dùng, chạy tới đường lớn.
.Nói không sợ là giả dối đấy, dù sao cái này ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của hắn, không để ý thế là cái mạng nhỏ mất luôn.
.Tuy hắn cho rằng chuyện này chưa tới mức ngươi chết ta sống, vì nếu Nguyên gia giết hắn thật, lợi ích có được không bằng nguy hiểm họ sẽ gặp phải, hắn cũng không ngu, ép Nguyên gia đến mức này, hắn đã dự tính hết rồi.
.Mấu chốt là lần này Nguyên Mẫu Đơn đích thân ra mặt, lại nói nghe ghê vậy, khiến Hàn Nghệ thật sự không xác định lắm, dù sao hắn không phải người của Nguyên gia, không rõ bọn trưởng lão Nguyên gia có phải ăn ấy mà lớn lên không, nếu họ nổi điên lên, vậy thì hắn được không bằng mất rồi. Chuyện ám sát lần trước còn chưa nguôi đi, lúc trước Trương gia không lên tiếng, vừa ra chính là chiêu giết người, loại người này khiến người ta khó lòng phòng bị thật.
.Thân là người trong Thiên môn, không sợ gì cả, chỉ sợ bị trăm mấy tám mươi người cầm súng AK dí theo thôi. Từng có một phú hào nói qua, kẻ lừa đảo dù lợi hại thế nào đều không thể lừa cho viên đạn chuyển hướng.
.Nói tóm lại, lần này Nguyên Mẫu Đơn tới đây một chuyến đã làm rối loạn tiết tấu của Hàn Nghệ. Nếu là Nguyên Triết đến đây, Hàn Nghệ ngược lại sẽ không sợ hãi.
.Hàn Nghệ cảm thấy mình cần đánh giá lại giới hạn của Nguyên gia, chí ít tạm thời không đi khiêu khích Nguyên gia nữa, để Nguyên gia hít thở không khí đã. Hoãn lại chút, để họ bình tĩnh lại, đừng ép họ đến bước đường cùng, đó là cái được không bù đắp đủ cái mất nha.
.- Hàn tiểu ca đến đây.
.- Hàn tiểu ca!
.Hàn Nghệ đi vào Dương Châu Đệ Nhất lâu, chỉ thấy bên trong ngồi đầy người, náo nhiệt vô cùng.
.Vì những thương nhân này ngồi tàu vận hàng, vô cùng mệt mỏi, vì thế Hàn Nghệ sắp xếp họ đến Dương Châu Đệ Nhất lâu nghỉ ngơi một chút.
.- Xin lỗi! Thật là có lỗi! Chỗ nào tiếp đón không chu đáo, còn mong các vị thứ lỗi.
.Hàn Nghệ liên tục chắp tay.
.Lục Giang cười nói:
.- Hàn tiểu ca nói quá rồi, một mình Hàn tiểu ca làm cái chợ lớn thế này, công chuyện phải xử lý hằng ngày nhất định không ít, chúng ta có thể hiểu mà.
.- Đúng thế! Đúng thế!
.Trương Phục gật đầu nói theo:
.- Ngược lại cái chợ của Hàn tiểu ca thật khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt, nếu tin tức này truyền đến Dương Châu, bá tánh Dương Châu nhất định vô cùng mừng rỡ.
.- Quá khen! Quá khen!
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:
.- Các vị, Hàn Nghệ ta là người lớn lên ở đất Dương Châu, cho nên ngõ Bắc đây cũng chảy dòng máu Dương Châu, ta hy vọng các vị xem ngõ Bắc như ngôi nhà thứ hai của mình, đừng cảm thấy gò bó, cũng đừng khách khí với Hàn mỗ, mọi người đều là người một nhà.
.Những lời này khiến thương nhân Giang Nam cảm thấy vô cùng cảm động.
.Lời này nghe có vẻ như mở miệng là nói ra được, nhưng không phải nói bậy. Vì hôm nay Hàn Nghệ đã làm rất nhiều bài tập rồi đấy, vì thương đội Giang Nam là sự bổ sung cần thiết đối với hắn, hắn khác với Nguyên gia và thương nhân ở hai chợ, hắn không có đất đai, cũng không có nguyên liệu, hắn cần mậu dịch để kích hoạt ngõ Bắc.
.Đối với buôn bán, một chữ hắn cũng không nhắc tới, thậm chí là tránh né, cứ nhấn mạnh chữ quê hương.
.Đây là bởi vì từ thời Tam Quốc Ngụy Thục Ngô tới nay, Hoa Hạ lấy Trường Giang làm biên giới, dẫn đến thế đối nghịch giữa nam và bắc, vào thời Nam Bắc triều còn đạt đến đỉnh cao, đến thời Tùy Đường thì lần nữa được thống nhất, mặc dù đối nghịch giảm xuống, mọi người đang dần hòa hợp nhau, nhưng ân oán tích lũy hơn mấy trăm năm, sao có thể nói hết là hết được.
.Vì thế khi thương đội Giang Nam đến Trường An, không có cảm giác thân thuộc, thậm chí có chút sợ hãi, cứ như là ra nước ngoài vậy đấy.
.Hàn Nghệ tinh thông tâm lý học, tìm hiểu tư liệu được ghi chép trong sử sách và nghe ngóng xung quanh một chút, đã có thể đoán được tiếng lòng của những thương đội Giang Nam rồi.
.Cái thương đội Giang Nam cần là một ngôi nhà.
.Đây là cái hắn có thể cho, mấu chốt hơn là, đây là cái mà Nguyên gia không thể cho.
.Hiển nhiên, bước cờ này của Hàn Nghệ rất chính xác.
.Những thương đội Giang Nam cùng Hàn Nghệ, Hùng Đệ bọn họ, những người Dương Châu bản địa này trao đổi một hồi, không khỏi nảy sinh cảm giác an toàn và thân thuộc, nói chung, đây chính là cảm giác của người nhà, vô cùng thân thiết, trừ phi ngõ Bắc không thể thu hút thương nhân Tây Vực, nếu không, ngõ Bắc chính là ngôi nhà thứ hai của họ, họ sẽ không đi nơi nào khác buôn bán.
.Trong lúc nói chuyện, Hàn Nghệ cũng hiểu được đại khái về những thương đội Giang Nam này, họ ít nhiều vẫn có hình bóng của quý tộc, cho dù hào tộc Giang Tả đã mất thế, nhưng đó chỉ là về mặt chính trị, nói về địa lý thì một số gia tộc trong số họ vẫn có tiềm lực kinh tế hùng hậu, cũng chỉ có những gia tộc như họ mới có tư cách dẫn đầu thương đội của mình đến Trường An.
.Người dẫn đầu tứ đại thương đội đều là quản gia của hào tộc Giang Tả, đứng đầu trong đó chính là Lan Lăng Tiêu thị đến từ Vũ Tiến Giang Tô. Nhớ ngày đó, Nam triều tứ đại kiều họ, Vương (Lang Gia Vương thị), Tạ, Viên, Tiêu. Phong quang biết mấy, nhưng sau khi bước vào thời Đường, Vương, Tạ, Viên có vẻ không còn cao quý, duy chỉ có Lan Lăng Tiêu thị vẫn giữ hào quang như xưa, nhưng đa phần là vì họ tham gia vào tập đoàn Quan Lũng, Hoàng Hậu của Tùy Dương Đế chính là xuất thân từ Lan Lăng Tiêu thị.
.Vũ Tiến Giang Tô chính là đại bản doanh của Tiêu gia, nhưng gia tộc bọn họ chỉ là một phòng trong đó, cũng chính là phòng Tề Lương của Tiêu Vô Y, vì lý do thương nghiệp nên di cư sang Tô Châu. Những người ở lại Vũ Tiến đa phần là một phòng khác Hoàng Cữu phòng.
.Ba nhà lớn còn lại đều là thế gia vọng tộc Ngô Quận, Viên, Lục, Trương.
.So sánh với nhau thì Tần gia không là gì cả.
.Vì sao lúc trước Tiêu Vô Y dám đánh Tần Vũ, cũng bởi vì Giang Nam là địa bàn của nàng, đánh Tần gia kia của ngươi coi như chơi đùa, thậm chí có thể nói, ở khu vực Giang Tả, ngay cả Dương Tư Nột nàng cũng chẳng xem là gì, chỉ vì nể mặt e dè Hàn Nghệ, và lúc đó nàng lại đắc tội với Trưởng Tôn Vô Kỵ, trong lòng có kiêng kỵ nên không ra mặt.
.Còn những thương nhân khác đều là tân quý ở Giang Tả, thực lực cũng không quá yếu, vì sau khi loạn lạc Hầu Cảnh, sĩ tộc Giang Nam chịu tổn thương nặng, chẳng khác nào phải tẩy bài, rất nhiều sĩ tộc địa chủ nổi lên, trở thành thân hào thân hương mới.
.Lúc nói chuyện phiếm thì món ăn được dọn lên.
.Hàn Nghệ cầm lấy chén rượu, cười bảo:
.- Hoan nghênh các vị đến ngõ Bắc, lúc này ta đại diện ngõ Bắc kính các vị một chén
.- Lý nên để chúng tôi kính Hàn tiểu ca một chén mới phải.
.Cả đám thương nhân lũ lượt đứng dậy, nâng chén lên, sau đó một hơi uống cạn.
.Hàn Nghệ đặt chén rượu xuống, cười ha hả nói:
.- Ta tin trong lòng các vị đều vô cùng hiếu kỳ, nhưng ngại không hỏi, Hàn Nghệ ta chỉ là tên tiểu tử hơn đôi mươi, có tài đức gì có thể mở chợ ở Trường An này?
.Về điểm này, địch thực mọi người rất hiếu kỳ, này quá mơ mộng huyền ảo đi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta cũng không giấu các vị, kỳ thực năng lực của Hàn Nghệ cũng không cao thế, chỉ là có chút thông minh nhỏ, đa phần đều nhờ vận may.
.Mọi người vừa nghe, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Đại Đường ta trải qua rối loạn vào thời kỳ sơ Trinh Quán, sau này vẫn luôn rất yên ổn, nhất là khi bước vào những năm Vĩnh Huy, thực lực quốc gia không ngừng tăng cường, quốc thái dân an, công thêm mấy năm nay mưa thuận gió hóa. Cuộc sống của bá tánh Đại Đường ta cũng tốt hơn, người giàu ngày càng nhiều, đây biểu thị nhu cầu của mọi người cũng ngày càng nhiều.
.Có câu nói rất hay, có cung thì có cầu, vậy thì cần thị trường lớn hơn để giao dịch, cũng dẫn đến tình trạng hai chợ quá tải không thể chứa hết khách hàng nhiều như vậy, vì thế ngõ Bắc được ra đời. Nói một cách đơn giản thì thương nghiệp Đại Đường ta đã dần phục hồi rồi, tương lai của thương nhân chúng ta là sáng lạng đấy, ta hy vọng tất cả mọi người cũng giống như ta, nắm lấy cơ hội ngàn năm khó gặp này.
.- Lời này của Hàn tiểu ca thật là sâu sắc, ta đây được lợi không nhỏ.
.- Đúng vậy! Đúng vậy! Nói thật hay.
.Thương nhân Giang Nam nghe xong, cảm thấy vô cùng có lý, khiến họ tràn ngập hy vọng đối với chuyến đi lần này đến Trường An để làm ăn.
.Đương nhiên, những thương nhân hai chợ như Ngụy Thanh bọn họ lại không thấy thế, họ cảm thấy thật ra hai chợ đủ để chứa chấp nhiều khách hàng hơn nữa, chỉ có thể nói Hàn Nghệ quá biết lừa người. Nhưng Hàn Nghệ nói vậy cũng là nể mặt họ rồi, chí ít hắn không nói thương nhân hai chợ quá vô dụng, ta đến cứu vớt thị trường Trường An đây.
.Hàn Nghệ nói như vậy, đơn giản chính là lót sẵn bước đệm cho con đường hành thương của Dương Châu.
.Đương nhiên, miệng nói thì đủ để người khác tin, mấu chốt là ngươi phải làm cho những thương nhân Giang Nam tin rằng trong chuyến này họ sẽ có được lợi ích, hơn nữa càng làm càng tốt, không có lợi ích ai quay lại.
.Cái này thì cần đến thương nhân Tây Vực rồi.
.Phải biết rằng thương nhân lớn nhất bây giờ là triều đình, chính phủ các nơi vận hàng hóa đến Trường An, triều đình lại lấy làm tiền lương hoặc phúc lợi phân phát cho quan viên, mậu dịch trên thị trường, vẫn là quan phủ đứng nhất. Hàng hóa là của thương nhân tư nhân, đối tượng họ bán cũng là thương nhân tư nhân, thương nhân Trường An dù có thể tiêu thụ hàng hóa của Giang Nam, nhưng sau khi họ tiêu thụ rồi cũng sẽ bán lại cho thương nhân Tây Vực, đồng nghĩa là cuối cùng vẫn là thương nhân Tây Vực tiêu thụ đống hàng.
.Bá tánh bình thường không có khả năng tiêu thụ đó.
.Hơn nữa hàng hóa của những thương nhân cũng là nhắm vào thương nhân Tây Vực đấy, lá trà, đồ sứ, tơ lụa, đây đều phù hợp với nhu cầu của thương nhân Tây Vực.
.Cho nên sau khi dàn xếp ổn thỏa những thương nhân Giang Nam này, Hàn Nghệ chỉ cần lặng yên đợi thương nhân Tây Vực đến.
.Đại Hưng Thiện Tự.
.Đông đông đông!
.- Ai?
.- Thôi tam thúc, là ta, Vô Y.
.Tiêu Vô Y đứng trước cửa viện của Thôi Bình Trọng, lời vừa dứt thì nghe tiếng két,
.- Vô Y, sao lại cháu đến đây?
.Chỉ thấy một đại thúc mặt cười xấu xa xuất hiện ở cửa.
.- Là ông?
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói.
.- Cái gì ông? Thúc thúc không kêu thúc thúc, đúng là không biết lễ phép.
.Người mở cửa không ai khác chính là Nguyên Ưng.
.Tên khốn này cũng ở đây, vậy——sao ta nói với Thôi tam thúc đây? Tiêu Vô Y lẩm bẩm một câu, hỏi:
.- Sao ông lại ở đây? Tam thúc đâu?
.Bên trong truyền đến giọng nói của Thôi Bình Trọng,
.- Là Vô Y à, vào đi.
.Tiêu Vô Y nghiêng mắt nhìn Nguyên Ưng, hừ nói:
.- Còn không tránh ra.
.Ngang muốn chết!
.Nguyên Ưng rất bất mãn hừ một tiếng, xoay người đi vào trong.
.Tiêu Vô Y đi vào trong viện, chỉ thấy Thôi Bình Trọng ngồi trước cây cầm, còn Nguyên Ưng lại nằm trên võng.
.- Vô Y, sao cháu lại đến đây?
.Thôi Bình Trọng cảm thấy có chút ngạc nhiên khi thấy Tiêu Vô Y đến đây.
.Tiêu Vô Y cười nói:
.- Đương nhiên ta đến thăm tam thúc rồi, nhân tiện còn mang hai bình rượu ngon của Phượng Phi lâu đến, rượu này là lúc trước Hàn Nghệ tặng ta đấy, ta vẫn chưa uống qua, để dành cho tam thúc đấy, ngay cả đến Dương Châu Đệ Nhất lâu cũng không mua được đấy.
.Thôi Bình Trọng vừa nghe, không khỏi phấn chấn hơn, vui mừng không thôi nói:
.- Tốt lắm! Tốt lắm! Ta sớm đã them rượu này thèm đến chảy cả nước miếng, còn suy nghĩ hôm nào đó đến ngõ Bắc xem thử.
.Nguyên Ưng không vui rồi, ngồi xuống đất, kích động nói:
.- Vô Y, cháu như thế thật không công bằng rồi, từ nhỏ Nguyên thúc thúc đối xử tốt với cháu như vậy, cháu chưa từng tặng rượu cho Nguyên thúc thúc uống, Lão Thôi không tình người như vậy, cháu lại tặng rượu cho lão ta uống, Nguyên thúc thúc giận đó.
.Tiêu Vô Y nghe xong nổi trận lôi đình nói:
.- Ông tốt với ta, ta nhớ rõ ràng đấy, còn nhớ năm ta năm tuổi, ông gạt ta, nói dùng mõ của cha ta nướng ngỗng có thể giảm bớt tội nghiệt sát sinh, ăn xong còn có thể tích thiện. Vậy cũng thôi đi, khiến ta tức hơn nữa là, ta lấy trộm mõ của cha ta đưa cho ông, còn ông ngay cả một miếng ngỗng nướng cũng không cho ta ăn, còn hại ta bị cha nhốt hết ba ngày, ta hận không thể tặng hai bình rượu độc cho ông đấy.
.Nguyên Ưng giận đến nhảy lên từ võng, khoa tay múa chân hét oa oa lên:
.- Sao cháu lại không báo đáp ta nhỉ, lúc trước là ai uy bức lợi dụ Tiểu Hổ dắt thú cưng ta ra ngoài, đợi khi ta đến đó, chỉ còn lại một đống xương thôi, lúc đó ta khóc muốn ngất đi luôn.
.Sao ——sao ông ta còn nhớ rõ hơn ta vậy. Tiêu Vô Y hừ nói:
.- Đó ——đó cũng là học ông thôi a, huống hồ ông có nhiều thú cưng như vậy, ít đi một con cũng chẳng sao, hơn nữa ít nhất là ta cho Tiểu Hổ ăn, nhưng cha ta chỉ có cái mõ đó, bị ông dùng làm củi đốt hết.
.Nguyên Ưng nói:
.- Nếu có thể ta thà lấy một trăm cái mõ đổi lại thú cưng của ta.
.Tiêu Vô Y hừ nói:
.- Ta cũng nguyện lấy một trăm con chó đổi lấy cái mõ mà cha ta yêu thích nhất.
.- Ngươi ——!
.- Hừ!
.Thôi Bình Trọng thấy hai người này lại lục lại chuyện cũ, nhất là thấy hai bình rượu đó, cứ lắc lư theo tâm tình cứ lên cao của Tiêu Vô Y, đây thật là quá kinh khủng, không khỏi kinh hồn táng đảm, run giọng nói:
.- Vô Y, cháu—— cháu hãy để rượu xuống trước đã, đừng——đừng làm bể đó, quá lãng phí rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận