Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 582.1: Lên chức bị ngăn trở

.Ngoài cửa lớn của Hoàng cung.
.- Hàn tiểu ca, mới vừa rồi ngươi nói những lời đó, thật sự là khiến ta sợ muốn chết.
.Trịnh Thiện Hành đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi.
.Hàn Nghệ cười bảo: - Là do bệ hạ đùa bỡn lừa gạt trước đấy, ta cũng là không có cách nào, nếu không nói như vậy, thì chúng ta buộc phải khóc lóc cầu xin, rồi lại nói biện pháp kia ra, mà đó cũng không phải là phong cách của ta đâu.
.Vương Huyền Đạo nói: - Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a!
.Hàn Nghệ cười ha ha bảo: - Chỉ là chút việc nhỏ thôi, bệ hạ sẽ không tức giận đâu.
.Trịnh Thiện Hành lo lắng hỏi: - Hiện tại ta lo nhất vẫn là an nguy của Lư huynh, phép khích tướng kia của ngươi thật sự sẽ có hiệu quả sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lư công tử là một người thấu hiểu đạo lý, cho nên ngươi nhất định phải dùng đạo lý để thuyết phục y, nếu ngươi không có đứng trên đạo lý, thì ngươi rất khó để thuyết phục được y đấy, phán đoán này của y vốn là khuyết thiếu tính thực tiễn, cho nên chỉ cần dùng nguyên nhân này để châm chọc y, thì y nhất định sẽ trúng kế đấy, ngươi cứ yên tâm đi. Nói xong, hắn lại khe khẽ thở dài: - Cũng may Lư công tử còn có chút lý trí, lựa chọn một mình gặp riêng bệ hạ, nếu như y mà chọn công khai những chứng cứ này trước tiên ấy mà, thì không ai có thể bảo vệ được y nữa rồi.
.Trịnh Thiện Hành thở dài: - Y là quá cố chấp, nhận định chuyện gì là đúng, thì dù ai cũng không có cách nào thay đổi cả, kỳ thật đến hôm nay y mới phát tác, đã là cực kỳ khó được rồi đấy.
.- Lư huynh đi ra rồi.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nhìn cửa nói.
.- Lư huynh!
.Ba người vội vàng đi tới.
.Lư Sư Quái chắp tay, đầy mặt xin lỗi bảo: - Để các ngươi lo lắng rồi, tại hạ thật sự quá áy náy.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Còn nói những lời này làm gì, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
.Lư Sư Quái cười cười, giữa bọn họ không cần nói quá nhiều nữa rồi, y lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn tiểu ca, đa tạ phép khích tướng của ngươi đã cứu ta một mạng.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc hỏi:
.- Chẳng lẽ bệ hạ nói cho ngươi biết những điều này sao?
.Lư Sư Quái nói: - Lúc bắt đầu ta cũng không biết đâu, đến tận khi bệ hạ bảo để cho ta tới Dân an cục, ta mới đoán được đây nhất định là biện pháp của Hàn tiểu ca đấy.
.Hàn Nghệ cười ha ha hỏi: - Vậy ngươi có tiếp nhận lời khiêu chiến lúc này không?
.Lư Sư Quái gật đầu: - Đương nhiên, bằng không ta cũng không ra nhanh đến vậy, ta nhất định phải trả lại sự trong sạch cho mọi người.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có lẽ ta có thể giúp ngươi một chút.
.Lư Sư Quái kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.- Việc này vẫn là để đến lúc đó rồi nói sau.
.Hàn Nghệ nói.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói:
.- Ngày mai là ngày phán quyết rồi, nhưng ta cho rằng, việc lần này có thành công hay không không ở chỗ Trương Minh bị giáng chức đuổi ra khỏi Trường An, mà là sự tranh giành ở Ngự Sử Đài, bệ hạ nhất định sẽ dùng hết toàn lực để nắm gắt gao Ngự Sử Đài trong tay đấy.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Cho nên bệ hạ nhất định sẽ an bài người của mình đi lên.
.Nói xong bọn họ đều liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ bảo: - Ta không phủ nhận ta có ý đồ với vị trí này, đây cũng là mục đích ta bày ra kế hoạch này đấy.
.Lư Sư Quái thở dài: - Hàn tiểu ca, không phải ta muốn làm ngươi mất hứng, chỉ có điều trong mắt ta, vị trí này không phải dễ để ngồi vào đâu, ngươi nên có chuẩn bị tâm lý a!
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Có phải Hàn tiểu ca cho rằng bệ hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực đẩy ngươi ngồi lên vị trí đó hay không, hơn nữa lại không có đám người Quốc cữu công phản đối, nên việc này nhất định là ăn chắc?
.Hàn Nghệ gật đầu, hắn trù tính hết thảy, đương nhiên không phải vì muốn đuổi Trương Minh đi thôi, việc này không có bao nhiêu quan hệ với hắn cả, mà là vì cung cấp một cơ hội cho mình thượng vị, lần này chính là một cơ hội tuyệt hảo cho hắn, cùng lúc ở hiện giờ bên cạnh Lý Trị đang ít ỏi người tài, về phương diện khác là phe phái của Trưởng Tôn Vô Kỵ không tiện nhúng tay làm khó dễ.
.Vương Huyền Đạo nói tiếp: - Nhưng việc này theo chúng ta, nhiều nhất chỉ có năm phần cơ hội. Sự tình cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, các mối quan hệ trong đó cực kỳ phức tạp đấy.
.…
.Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ thỏa hiệp, cũng biểu thị vụ án này đã đi đến điểm kết.
.Vào ngày thứ hai khi lâm triều, quần thần lập tức lấy lý do cày bừa vụ xuân, cảm thấy vụ án này đã kéo dài quá lâu, quấy rầy cuộc sống của dân chúng, thỉnh cầu Lý Trị sớm ngày phán quyết.
.Lý Trị nhìn đến vẻ mặt xấu hổ của đám quần thần kia, trong lòng cực kỳ vui vẻ, lúc trước cho các ngươi mặt mũi, các ngươi không cần, hiện giờ lại ưỡn mặt đến cầu trẫm, nhưng y cũng thấy được rồi thì thu liễm lại, không có làm khó dễ bọn họ, đầu tiên là nghiêm khắc phê bình hung thủ ám sát Tưởng Hiến, đồng thời rõ ràng tỏ vẻ, nhất định phải bắt được thích khách này, quyết không thể khiến hoàng gia hổ thẹn, sau đó lại tuyên án vụ án này, lần lượt phán quyết từng kẻ phạm án một.
.Trước đó là tước đoạt hết thảy vinh dự của Tưởng Hiến, Tưởng gia bị giáng xuống làm thứ dân. Đương nhiên nếu như Tưởng Hiến không chết, Lý Trị chắc chắn sẽ không tuyên án như vậy đâu, hiện tại hắn đang lúc cần dùng người, nhưng chết thì phải nói khác đi, mặt khác cả nhà Trương Minh cũng bị giáng xuống làm thứ dân, phạt ở tù ba năm, sung quân đến Quế Châu, trọn đời không được trở về Trường An, Quế Châu chính là Quế Lâm ở đời sau, ở triều Đường thuộc loại địa khu cực kỳ hẻo lánh.
.Đồng thời, Lý Trị nhân cơ hội này ném hết vây cánh của Trương Minh ra bên ngoài, cả lớn lẫn nhỏ cũng có hơn mười tên quan lại, mặt khác, đối với những vị quan khác của Trương thị cũng đều có chút điều nhiệm, nhìn như là điều chuyển chức tương đương, kỳ thật cũng là giáng chức, đây chính là tội danh liên đới thời cổ đại đấy.
.Nhưng ở điểm này, Lý Trị vẫn đắn đo rất tốt, y chỉ là đả kích thế lực của Trương Minh thôi, mà không có động vào thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ, vẫn là lưu lại một đường sống đấy.
.Nhưng lại phải nói, thế lực của Trương Minh kỳ thật chính là thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ, đả kích Trương Minh, chẳng khác nào đả kích Trưởng Tôn Vô Kỵ cả, chỉ là mức độ đả kích là cực kỳ nhỏ, không hề lay động đến căn cơ của Trưởng Tôn Vô Kỵ thôi.
.Hơn nữa quần thần cũng biết, lần này Trưởng Tôn Vô Kỵ thất bại, chỉ vì lấy đại cục làm trọng, nên mới lựa chọn thỏa hiệp, mặt khác, có rất nhiều đại thần đều đoán việc này là do Lý Trị ở sau lưng động tay chân, đây không phải là dùng thực lực đối kháng, mà là ngầm giở trò đấy, đa số là do vận khí thôi, đối với thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ, vẫn không có người nào dám nghi ngờ cả.
.Trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có chuẩn bị đấy, bởi vì ông ta biết là không thể tránh khỏi, trước mắt ông ta liều mạng bảo hộ Trương Minh, không phải chỉ vì một mình Trương Minh không thôi, mà là vì bảo hộ cả thế lực của Trương Minh ấy, nhưng hiện tại đã thất bại, thế lực của Trương Minh tất nhiên sẽ bị đả kích rồi.
.Nhưng bất kể thế nào, sau khi hiệp thứ nhất thất bại vào năm trước, Lý Trị cuối cùng là hòa nhau một ván, trong lòng y cực kỳ vui vẻ, y chuẩn bị không ngừng cố gắng, củng cố thành quả của lần thắng lợi này, sau khi tuyên án xong, y lại tiếc nuối nói:
.- Vụ án này liên lụy đến bốn gã Ngự sử trong Ngự Sử Đài, mà hung thủ lại chính là Ngự sử đại phu, thật sự là làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ, đây cũng là lần đầu tiên từ khi dựng nước, Ngự Sử Đài gặp phải đả kích lớn như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận